Lúc này, cô bị người nhà họ Phùng nhốt vào trong một căn phòng, trong phòng còn có một người đàn ông xa lạ, đây cũng chính là… thắng ngốc nhà họ Phùng trong lời bọn họ.
Lăng Y Mộc cố gắng giữ sự tỉnh táo.
Phải chạy khỏi đây, bất luận thế nào cô cũng phải chạy khỏi đây!
Nhưng mà tình trạng cơ thể cô bây giờ như vậy, ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn, chạy thế nào đây! Ngay cả lúc trên đường bị cậu cả và cậu hai khiêng sang, cô lén gọi điện thoại cầu cứu, nhưng điện thoại đã bị lấy mất rồi.
Bây giờ ngay cả cơ hội cầu cứu, cô cũng không còn nữa.
Tại sao, tại sao cô vừa cầm lấy điện thoại là gọi cho Bình Quân đầu tiên chứ? Rõ ràng, bây giờ Bình Quân đang ở Thanh Thủy, vốn dĩ không giúp gì được cô.
Huống chỉ, Bình Quân có thể làm gì được chứ.
Đáng lẽ cô nên gọi cho Hoa Nhiên, có lẽ còn có ích hơn, hoặc là gọi thẳng cho cảnh sát….
Truyện Phương Tây
Hình như cô bắt đầu trở nên dựa dẫm vào Bình Quân từ lúc nào không hay.
Tâm mắt cô đã trở nên mơ hồ, người đàn ông xa lạ kia cười ngây dại bổ nhào về phía cô, cô chỉ có thể cố hết sức lẩn tránh, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bóng người kia.
Còn ở bên ngoài phòng, người của nhà họ Phùng và nhà họ Lư: đang vui vẻ tính toán nợ nần.
Cậu cả của Lăng Y Mộc nói: “Ông Phùng này, chúng tôi đã mang người sang cho ông, một tỷ này ông không thể quyt được”
“Ha ha, đâu có, đâu có, chỉ cần lát nữa chúng nó xong việc rồi, tôi sẽ đưa một tỷ cho các anh” Phùng Việt Bân nói.
Có thể nói lần này để cho con trai kết hôn, giữ lại nòi giống của nhà họ Phùng, ông ta có thể trả bất cứ giá nào.
‘Vợ của Phùng Việt Bân không yên lòng, nói: “Ngộ nhỡ lúc xong chuyện, con nhỏ kia vẫn còn muốn chạy thì sao?”
“Đến lúc đó, mấy người chụp vài tấm ảnh của nó, giữ trong tay làm nhược điểm, rồi sau đó nhốt nó một năm rưỡi nữa, lúc đó đứa trẻ được sinh ra rồi, nó đâu còn chạy được nữa, chỉ có thể thành thật ở đây làm con dâu bà thôi” Cậu cả nói.
Lúc này đối với