Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Chương 5. Cô không sao chứ


trước sau

Advertisement

Chương 5. Cô không sao chứ
Hừ! Cô hừ lạnh trong lòng một tiếng, không đáp lại anh ta.
“A, xen vào việc của người khác.” Người đàn ông đang nói nhỏ bên tai Lạc Hâm, hung dữ nói: “Cô có biết không chỉ cần tôi hơi bóp cò, cái mạng này của cô sẽ không còn nữa.”
Nghe thấy vậy, trái lại Lạc Hâm không sợ, quay đầu trừng anh ta cười mỉa: “Vậy thì anh bóp cò đi, sao anh không bóp? Bởi vì anh còn phải dựa vào mạng sống của tôi!”
Nghe thấy vậy, người đàn ông cười khinh thường: “Cô nói không sai, tôi còn chưa muốn chết.”
Khi nói chuyện, anh ta đã ép cô đi về phía cầu thang, nhìn Kiều Tử Mặc và đám quân nhân đuổi theo phía sau không rời.
“Đừng trách tôi nhẫn tâm, có trách thì trách chính cô thích xen vào việc của người khác!”
Lạc Hâm còn chưa phản ứng kịp, thì cảm thấy cơ thể bị lực lượng mạnh đẩy ra ngoài, cô muốn khống chế mình, nhưng cơ thể không chịu khống chế ngã về trước.
Mà trước người là... Cầu thang?
Cầu thang cao như vậy, lăn xuống sẽ tàn phế đúng không? Lạc Hâm không đành lòng nhìn đau đớn như vậy, thấy chết không sờn nhắm mắt vào.
Người đàn ông đẩy cô ra xong liền trực tiếp nhảy xuống lầu, lúc Kiều Tử Mặc muốn đuổi theo anh ta, thì thấy người phụ nữ nhỏ xinh lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai rơi xuống cầu thang.
Chết tiệt! Anh mắng một tiếng trong lòng, vứt súng trong tay xông về phía Lạc Hâm.
Đau đớn trong dự liệu không truyền tới, trong hỗn loạn Lạc Hâm cảm nhận được người ta ôm, cô kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy Kiều Tử Mặc vốn cầm súng vẻ mặt lạnh lùng ôm mình, dùng cơ thể cường tráng của mình bảo vệ cô, lăn xuống dưới lầu.
“Thủ trưởng!” Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng kêu hoảng sợ.
Trong tiếng kêu hoảng sợ, cơ thể hai người đang quay cuồng cũng dừng lại, Kiều Tử Mặc dùng cơ thể bảo vệ cô, cho nên Lạc Hâm trừ trầy da ra, thì không bị thương chỗ khác.
Trái lại Kiều Tử Mặc, trên trán bị đập xưng một cục, tay và chân đều trầy rất nhiều.
Dựa vào người anh rất lâu, Lạc Hâm vẫn chưa phản ứng kịp, còn ngơ ngác nhìn anh.
Mà Kiều Tử Mặc cũng quên đẩy cô ra, nhìn chằm chằm cô gần trong gang tấc, làn da của cô rất mịn màng, sáng bóng trơn mềm như da trẻ sơ sinh. Đôi mắt đẹp như vì sao trên trời, ở khoảng cách gần như vậy anh có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô.
Cảm giác kỳ lạ đột nhiên sinh ra, Kiều Tử Mặc sửng sốt, anh bị làm sao vậy?
“Kiều lão đại, anh không sao chứ?” Lục Dật Phong chạy tới, anh ta bị thương vẫn chạy tới, chân còn chân thấp chân cao, nhưng lo lắng khiến anh ta không thể không chống vào cầu thang nhảy tới bên này.
Nghe thấy giọng anh ta, lúc này Lạc Hâm mới phản ứng kịp, biết mình vẫn dán sát vào người anh. Cô đỏ mặt, vội vàng chống ngực anh đứng dậy.
Kiều Tử Mặc ngoại trừ vết thương bên ngoài, thì không chịu nội thương nghiêm trọng gì. Sau khi Lạc Hâm rời khỏi người anh, anh cũng nhẹ nhàng linh hoạt đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh. Nếu không thấy những vết trầy da trên tay anh, Lạc Hâm sẽ cho rằng vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
“Tôi không sao.” Anh lạnh lùng nói, sau đó ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô một cái, rồi đi qua người cô.
Chủ nhiệm chạy vội tới thấy một màn như vậy, tức giận tới mức toàn thân phát run, sắc mặt cũng trắng bệch: “Còn không nhanh tìm người khám vết thương cho thủ trưởng.”
Sau đó ném ánh mắt lát nữa tôi lại tìm cô tính sổ với Lạc Hâm, rồi vội vàng đi theo.
Lạc Hâm đứng tại chỗ, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến đầu cô vẫn còn trống rỗng.
“Cô không sao chứ?”
Mãi đến khi có giọng nói vang lên trước người, cô mới ngẩng đầu lên, thì thấy Lục Dật Phong đang nhìn cô với vẻ lo lắng, lúc này cô mới cố gắng nở nụ cười tươi tắn: “Tôi không sao.”
“Vừa rồi, cảm ơn cô.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.”
“Cô...” Lục Dật Phong còn định nói gì đó, nhưng Đường Tiểu Tuyết đã xông tới chỗ Lạc Hâm, ôm chặt lấy cô quỷ khóc sói gào: “Lạc Hâm, cậu thật sự làm tớ sợ muốn chết, cậu không sao chứ?”
Lạc Hâm vừa định nói tớ không sao, Đường Tiểu Tuyết lại hoảng sợ nói: “Trời ạ, cậu bị thương, đi, để tớ băng bó cho cậu.” Nói xong, không quan tâm cô có nguyện ý hay không, liền kéo cô đi về phía bên kia.
Chỉ còn Lục Dật Phong đứng tại chỗ, lúc người của quân đội đi lên dìu anh ta, anh ta mới trở về phòng.
Biết cô bị dọa sợ không ít, Đường Tiểu Tuyết băng bó cho cô xong, liền thao thao bất tuyệt: “Tớ thấy cậu cũng là ngây người đã lâu, gặp chuyện như vậy, nếu là tớ đã sớm bị dọa ngất rồi. Lạc Hâm, có tớ ở đây rồi, cậu nên về nhà nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tớ sẽ xin chủ nhiệm nghỉ giúp cậu.”
“Nhưng mà...” Lạc Hâm hơi do dự, ánh mắt của chủ nhiệm trước khi đi lúc vừa rồi khiến cô cảm thấy không tốt lắm, nếu bây giờ về nhà, nhất định là chủ nhiệm sẽ bất mãn.
“Đừng nhưng mà, cậu đi về trước đi.” Đường Tiểu Tuyết trực tiếp hạ lệnh.
Cuối cùng, Lạc Hâm đành phải về nhà trước, cũng hiểu rõ, có chuyện gì thì đợi cô lấy lại tinh thần rồi nói sau.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện