Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Chương 4. Người đàn ông bất ngờ xuất hiện


trước sau

Chương 4. Người đàn ông bất ngờ xuất hiện
Lúc ra khỏi phòng bệnh, một bác sĩ nam đeo mặt nạ bảo hộ, đẩy xe đẩy đi về bên này. Lạc Hâm nghiêng người né tránh, để anh ta đi thẳng vào phòng bệnh.
Nhưng lúc vô tình nhìn vào mắt anh ta, cô hơi nghi ngờ mím môi, người này là ai thế? Sao cô chưa từng gặp bao giờ?
“Anh Lục, vết thương của anh không sao chứ?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Đúng lúc này Lạc Hâm dừng bước lại, nghe thấy giọng nói, cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Không phải là Lục Dật Phong luôn do bác sĩ Hách phụ trách sao? Người đàn ông này là ai? Hơn nữa nhìn thâm trầm trong mắt anh ta... Cô cảm thấy hơi lạ.
Thực ra tò mò là thứ gì đó rất kỳ lạ.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi xoay người trở về.
Vừa vào phòng bệnh, thì thấy người đàn ông kia giơ một cái kim tiêm lên, đang định tiêm thứ gì đó vào.
Cô không để ý ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tử Mặc và Lục Dật Phong đi qua, chặn động tác muốn tiêm vào của anh ta: “Thưa anh, xin hỏi anh tên là gì? Là bác sĩ thực tập mới tới sao? Vì sao tôi chưa từng gặp anh?”
Nghe thấy vậy, đôi mắt tối tăm của Kiều Tử Mặc trở nên sắc bén hơn, nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Người đàn ông bị vạch trần, nhất thời thẹn quá hóa giận trừng mắt với Lạc Hâm, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì chế trụ Lạc Hâm, để cô ở trước người.
“A!” Tiếng kêu hoảng sợ và hỗn loạn qua đi, một họng súng tối đen chĩa về phía gáy Lạc Hâm.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến Lục Dật Phong và Kiều Tử Mặc đều cảnh giác, chỉ trong chớp mắt súng quân đội bên hông được rút ra, nhắm ngay anh ta.
“Buông cô ấy ra!” Kiều Tử Mặc nheo mắt, hơi thở nguy hiểm trên người nguy hiểm giống như liệp báo.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng: “Kiều Tử Mặc, nếu tôi nói không thì sao?”
Nghe thấy vậy, anh cũng cười mỉa một tiếng, nói với vẻ vô tình: “Anh không trốn thoát được đâu.”
“Vậy sao? Có muốn thử một chút súng của ai nhanh hơn không? Là tôi chết trước, hay cô ta chết trước?” Nói xong, anh ta tăng lực đạo trong tay, bàn tay xiết chặt cái cổ tuyết trắng của Lạc Hâm.
“Ừm...” Lạc Hâm bị bóp cổ, nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn, gương mặt tuyết trắng cũng đỏ bừng sung huyết. Cô muốn vùng vẫy, nhưng cô biết, nếu vùng vẫy vào lúc này, nhất định sẽ đổi lấy một phát súng vô tình của anh ta, có lẽ một giây sau mình sẽ máu tràn từ trong đầu ra, im hơi lặng tiếng nằm trên đất.
Kiều Tử Mặc thấy thế, trên người tràn đầy tàn nhẫn: “Anh nghĩ rằng, dùng một người phụ nữ uy hiếp tôi, tôi sẽ tha cho anh sao?”
Nói xong, anh kéo cò súng, bộ dạng như sẽ bắn bất cứ lúc nào.
Lục Dật Phong ở một bên thấy thế, kích động kéo anh: “Đại ca, đừng kích động!” Anh ta có cảm giác không tệ về bé gái này, nếu không vì cô tiến vào ngăn cản, nói không chừng bây giờ anh ta đã nằm trên giường không nhúc nhích rồi.
Người của quân đội lục tục tới đây, chỉ trong phút chốc phòng bệnh này đã bị bao vây, ngoài cửa truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng sơ tán.
“Anh không thoát được đâu, tôi khuyên anh nên bỏ súng xuống, đầu hàng đi.” Lục Dật Phong mở miệng, nhìn gương mặt Lạc Hâm, anh ta không khỏi lo lắng.
Anh ta lẻn vào hẳn là muốn đẩy mình vào chỗ chết, nhưng vị y tá này phá hỏng kế hoạch của anh ta, rơi vào trong tay anh ta, chắc là lành ít dữ nhiều.
Nghe thấy tiếng động Đường Tiểu Tuyết ở ngoài phòng bệnh thấy một màn như vậy, vừa hoảng sợ vừa muốn xông vào: “Lạc Hâm! Lạc Hâm! Chuyện này là sao đây?” Thì bị đám quân nhân ngăn ở ngoài cửa, không vào được chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông.
Nhìn thế trận này, người đàn ông biết mình không trốn thoát, thì hơi nhếch miệng, cười mỉa nói: “Để tôi rời đi, nếu không, tôi sẽ giết y tá này.”
Sắc mặt Kiều Tử Mặc thay đổi, nếu hôm nay thả anh ta, có khả năng sau này sẽ hậu họa vô cùng. Nhưng nếu không thả, y tá nhỏ thích xen vào việc của người khác sẽ mất mạng.
Ánh mắt anh nhìn gương mặt đỏ bừng kia, ngũ quan của người phụ nữ này cũng không tệ lắm, cũng không trang điểm. Điểm đặc biệt nhất là những người phụ nữ khác đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh, mà cô thì không có, ánh mắt cô nhìn anh giống như có chút né tránh và không kiên nhẫn.
Nhận được đồng ý ngầm của anh, người đàn ông cưỡng ép Lạc Hâm đi ra ngoài.
Quân nhân bao vây ở ngoài cũng dần tránh ra, Kiều Tử Mặc bước từng bước đuổi kịp.
Lạc Hâm cảm nhận được súng lục để ở cổ mình dần ra xa, lúc này hô hấp của cô mới thông thuận hơn một chút, hơi thở phả vào tay anh ta.
“Cô tên là Lạc Hâm à?” Người đàn ông cúi đầu nói, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện