Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Gọi tôi là Tử Mặc


trước sau

Advertisement

Chương 23.2: Gọi tôi là Tử Mặc
Ở đầu dây bên kia, Kiều Tử Mặc đang ngồi trong chiếc xe Land Rover, nghe thấy thế liền nhíu mày.
Đầu dây bên kia bỗng nhiên không có tiếng nói chuyện, trong lòng Lạc Hâm trầm xuống.
Hỏng rồi! Không phải tên này tức giận đấy chứ?
Nghĩ đến đây, cô vội nói: “Bên chỗ tôi có đồng nghiệp, nếu như bị bọn họ nhìn thấy sẽ rất không tiện, hay là anh nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đến tìm anh!”
Nghe thấy thế, Kiều Tử Mặc càng thêm nhíu chặt lông mày: “Có gì mà không tiện?”
Chẳng lẽ cô không muốn để cho người ta biết quan hệ của bọn họ?
“Tóm lại chính là không tiện! Anh nhanh nói cho tôi biết địa chỉ đi!”
Nghe thấy giọng nói vội vàng xao động của cô nhóc, Kiều Tử Mặc đành phải nói địa chỉ cho cô biết, sau đó anh nghe được tiếng tút tút trong điện thoại.
Sau khi cúp máy, Lạc Hâm quay lại chỗ ngồi.
“Đàn anh Dung Hiên, Tiểu Tuyết, em có chút việc gấp phải đi trước, hai người dùng bữa, em sẽ thanh toán trước.”
“Có chuyện gì mà cậu lại vội vã như thế?” Đường Tiểu Tuyết trừng mắt: “Chẳng lẽ tớ nói trúng rồi? Mẹ cậu lại gọi điện đến để cậu đi xem mắt?”
Nghe thấy thế, lông mày trăm năm không nhíu lấy một lần của Dung Hiên, thế mà nhíu lại.
Lạc Hâm lắc đầu cười nói: “Không phải, là chuyện riêng của tớ, dù sao hiện tại tớ không kịp giải thích với hai người, tớ đi trước.”
Sau khi nói xong, cô xách túi đi ra ngoài.
Nếu còn chần chờ, đoán chừng người nào đó sẽ tìm được nơi này, đến lúc đó nếu như bị nhìn thấy… Làm sao cô giải thích được với Đường Tiểu Tuyết?
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của cô, trái tim của Dung Hiên lập tức chìm vào đáy vực.
Đường Tiểu Tuyết nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, an ủi: “Đàn anh Dung Hiên, anh đừng lo lắng, tuy Lạc Hâm thường xuyên đi xem mắt, thế nhưng cô ấy không để ý đến những người đàn ông kia đâu!”
Nghe thấy thế, Dung Hiên giương môi cười, không nói gì thêm.
Trong lòng của anh ta quả thật đang lo lắng, lo lắng cô xem mắt thành công.
Xem ra anh ta phải nắm chắc, không thể giống như trước kia, làm một cái hũ nút.
Sau khi đi đến chỗ mà Kiều Tử Mặc nói, Lạc Hâm đã mệt đến mức thở không ra hơi, từ xa đã thấy chiếc xe Land Rover đi về phía mình.
Cô dứt khoát không đi nữa, đưa tay quạt gió lên mặt mình.
Từ xa thấy cô nhóc chạy đến bên này, khi thấy anh đi về phía mình, cô đứng nguyên tại chỗ, đưa tay nhỏ lên quạt gió cho mặt mình, có thể là do chạy vội đến đây, gương mặt trắng nõn của Lạc Hâm đỏ ửng, nhìn hồn nhiên lại đáng yêu.
Cửa xe mở ra, Kiều Tử Mặc nhìn cô: “Lên xe đi.”
Lạc Hâm không nói hai lời liền chui vào.
Nhìn cơ thể nhỏ nhắn của cô đi vào, giây phút đó, trong lòng Kiều Tử Mặc bỗng nhiên giống như bị thứ gì đó làm cho xúc động, nhất thời trở nên mềm mại, ánh mắt nhìn cô cũng càng trở nên dịu dàng hơn.
Đồng thời vào lúc này, Trần Tĩnh ngồi lái xe cũng chú ý đến bầu không khí lạnh lẽo ở trong xe đã không còn nữa, anh ta không khỏi quay đầu nhìn qua Lạc Hâm.
Nói thật, đi theo bên người thủ trưởng nhiều năm như thế, có rất nhiều cô gái đều muốn được ôm ấp yêu thương với thủ trưởng, hơn nữa đều là những cô gái xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng.
Những cô gái này lấy hết tất cả vốn liếng ra để câu dẫn thủ trưởng, nhưng anh vẫn không hề bị lay động.
Anh ta vốn dĩ cho rằng định lực của thủ trưởng rất tốt, lại không nghĩ đến bây giờ lại bị một con nhóc bình thường thu phục.
Trong xe mở điều hòa không khí, sau khi đi vào đã cảm thấy mát lạnh hơn không ít, Lạc Hâm thoải mái thở ra một hơi.
Kiều Tử Mặc đến gần cô, đưa tay thân thiết lau đi mồ hôi trên trán cô: “Em chạy đến đây?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện