Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Vô sự hiến ân cần*


trước sau

Advertisement

Chương 22.3: Vô sự hiến ân cần*
Sau đó cô bận rộn với công việc của chính mình, tuy cô chỉ là nhân viên thực tập, nhưng tính cách không kiêu căng, cho nên nhân duyên trong bệnh viện không kém.
Cho dù mọi người không để cô vào mắt cũng sẽ không đối với cô có ý kiến gì.
Thế nhưng từ sau khi buổi sáng, cô từ chối yêu cầu của bọn họ, Lạc Hâm phát hiện có người bắt đầu nhằm vào mình rồi.
Đi đến chỗ nào cũng đều nghe được tiếng bàn tán của người khác, nói cái gì mà chim sẻ cũng muốn bay lên làm phượng hoàng, cũng không nghĩ xem mình là ai, Kiều Tử Mặc là người mà cô có thể xứng được ư?
Thậm chí còn có người nói vẻ ngoài của cô giống như hồ ly tinh!
Có người nói dáng dấp cô xấu còn không biết tự trọng.
Lạc Hâm đứng ở trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, đưa tay ra nhéo mặt.
Tuy không phải mỹ nhân, cũng không có khí chất gì.
Nhưng ngũ quan của cô vẫn dễ nhìn, không đến mức dùng hai từ hồ ly tinh hay xấu để hình dung về cô chứ?
Cho đến bây giờ Lạc Hâm không biết, một người đàn ông thế mà có thể nhấc lên một trận sóng to gió lớn như vậy.
Cô thở dài một hơi, mở khóa vòi nước, tạt nước lên mặt mình.
Xem ra sau này không có thời gian sống yên ổn.
Đường Tiểu Tuyết hẹn cô sau khi tan làm đi ăn BBQ, Lạc Hâm đồng ý.
“Ở đường Nam Hoàn mới mở một nhà hàng BBQ, nghe nói hương vị khá ngon, hơn nữa còn có mỹ nam để nhìn.”
Nghe thấy thế, Lạc Hâm mới biết được mục đích thật sự của cô ấy.
“Đường Tiểu Tuyết, trong thế giới của cậu, ngoại trừ mỹ nam ra thì còn gì khác không?” Đương nhiên đáp án khẳng định là không, từ khi đi học, cô ấy đã rất thích nhìn trai đẹp, chẳng qua cô ấy không phải thích bọn họ, mà chính là thích thưởng thức.
Cho nên điểm này, Lạc Hâm cảm thấy vẫn có thể tha thứ.
Đây là bẩm sinh đã hoa si, cô không so đo với cô ấy.
“Cậu thì biết gì chứ, nhìn mỹ nam là một loại hưởng thụ.”
Nghe thấy thế, Lạc Hâm không nói gì, bởi vì cô biết, cho dù có nói gì thêm, Đường Tiểu Tuyết chắc chắn sẽ lấy đủ lý do ra để trả lời cô.
“Lạc Hâm? Đường Tiểu Tuyết?”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi, hai người dừng bước, đồng thời quay đầu lại.
Người đến mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc mái hơi rối, mày rậm mắt sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên.
“Đàn anh Dung Hiên!” Nhìn thấy anh ta, Đường Tiểu Tuyết rất vui vẻ, chạy đến khoác lên cánh tay anh ta: “Sao anh lại ở đây?”
Nghe thấy thế, Dung Hiên đưa tay ra xoa đầu Đường Tiểu Tuyết, nhỏ giọng nói: “Bắt đầu từ tuần này anh sẽ làm việc ở thành phố A, hôm qua đơn vị vừa điều xuống, sau này sẽ có thời gian thường xuyên đến thăm các em.”
Sau khi nói xong, ánh mắt của anh ta dừng ở trên người Lạc Hâm đứng ở trước đó không xa, ánh mắt dịu dàng triền miên.
Ánh mắt triền miên này làm cho mí mắt Lạc Hâm giật giật.
Trước đó, đàn anh Dung Hiên vẫn luôn có ý với cô, chỉ là chưa từng thổ lộ, luôn mang theo dịu dàng nhìn cô, nếu anh ta không thổ lộ, Lạc Hâm cũng không tiện nói với anh ta là mình không thích.
“Lạc Hâm.” Anh ta gọi cô.
“Đàn anh Dung Hiên.” Cô mỉm cười, sau đó đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đường Tiểu Tuyết kéo anh ta đi đến, vui vẻ nói: “Về sau đàn anh Dung Hiên sẽ làm việc ở đây, chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt, đúng rồi đàn anh Dung Hiên, anh được điều đến bệnh viện nào?
“Thật trùng hợp, chính là bệnh viện các em đang thực tập.”
“Wow!” Đường Tiểu Tuyết ngạc nhiên đến mức trừng to mắt: “Chẳng phải sau này, mỗi ngày đều có thể được gặp mặt.”
“Đương nhiên!”
“Quá tốt rồi! Chúng em đang dự định đi ăn BBQ! Anh có muốn đi cùng không?”
Nghe thấy thế, ánh mắt Dung Hiên nhìn vào Lạc Hâm vẫn luôn không nói chuyện, sau đó gật đầu cười.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện