Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Vô sự hiến ân cần*


trước sau

Advertisement

Chương 22.1: Vô sự hiến ân cần*
[*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.]
“Em rơi xuống trong bồn cầu à?”
Xoạt…
Cửa đột nhiên bị mở ra, Lạc Hâm bất mãn nhìn chằm chằm anh, tóc vẫn rối bời.
“Có việc gì?”
Gương mặt Kiều Tử Mặc vui vẻ: “Em chiếm chỗ này 20 phút rồi, có phải đến lượt anh rồi không?”
Sau khi nói xong, không để ý cô còn đang đứng ở cửa ra vào, trực tiếp chen qua cơ thể nhỏ bé của cô, đi vào bên trong.
Bởi vì đây là phòng của Lạc Hâm, cho nên trong nhà vệ sinh, cô luôn chỉ chuẩn bị một chiếc bàn chải đánh răng.
Sau khi Kiều Tử Mặc đi vào, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp cầm lấy chiếc bàn chải đánh răng còn dính nước, nặn kem đánh răng lên, chuẩn bị đánh răng.
“Kiều Tử Mặc!” Lạc Hâm lại hét ầm lên: “Đó là bàn chải đánh răng của tôi!”
“Tôi biết!”
“Biết mà anh còn dùng!”
Kiều Tử Mặc bất đắc dĩ thở dài, không để ý ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, vừa đánh răng, vừa nói: “Chúng ta là vợ chồng, thứ này em hay tôi dùng có khác nhau đâu?”
Lạc Hâm muốn cướp về cũng không còn kịp nữa, Lạc Hâm chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn chiếc bàn chải đánh răng của mình bị anh chiếm lấy, cô hung dữ trừng mắt nhìn anh, cắn môi, quay người ra ngoài.
Da mặt của người này thật đúng là dày!
Sau khi rửa mặt xong, vốn dĩ mẹ Lạc dự định giữ anh lại ăn sáng, nhưng sau khi người nào đó nhận được một cuộc điện thoại, nói có việc cần xử lý liền rời đi.
Lạc Hâm ăn sáng xong thì đi thẳng đến bệnh viện.
Hôm nay, ánh mắt của người trong bệnh viện nhìn cô rất kỳ lạ, Lạc Hâm không để ý đến, sau khi thay đồng phục làm việc, cô đi ra ngoài.
Vừa đi được hai bước, rất nhiều đồng nghiệp xông đến.
“Lạc Hâm, cô đến rồi à.”
“Đúng thế, Lạc Hâm, chào buổi sáng.”
“Đây là bữa sáng chúng tôi mang đến cho cô, chắc hẳn cô còn chưa ăn nhỉ?”
Nhìn thấy mấy đồng nghiệp ngày thường không có quan hệ gì, lúc này đều nhiệt tình xông đến, Lạc Hâm hơi ngạc nhiên, những người này, làm sao lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô thế?
Đường Tiểu Tuyết vòng đến, chắn ở trước mặt Lạc Hâm: “Làm gì thế? Cả đám đều uống nhầm thuốc à?”
“Không có gì, ngày thường là chúng tôi không tốt, Lạc Hâm à, cô đừng để trong lòng.”
“Đúng thế, đúng thế! Hơn nữa chúng tôi cũng không làm chuyện gì với cô, chỉ là do công việc bận rộn, không kịp trò chuyện với cô.”
“Đúng thế, cô nhận lấy quà của chúng tôi đi!”
Có một câu nói rất hay, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Ngày thường, mấy người này đều không có giao tình với bạn, đột nhiên lại nịnh nọt bạn, nhất định là muốn cầu cạnh bạn.
Nghĩ đến đây, Lạc Hâm cong môi cười nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
“Thật ra là như này, Lạc Hâm, chúng tôi nghe nói cô và Kiều Tử Mặc có quen biết, cho nên chúng tôi muốn…” Một cô gái nào đó cười mập mờ, câu nói tiếp theo lại xấu hổ không nói ra được.
“Hả?” Lạc Hâm nhíu mày.
“Lạc Hâm, chúng tôi biết hết rồi, cô và Kiều Tử Mặc có quan hệ tốt, có thể nhờ cô giúp chúng tôi một chuyện không?”
Đường Tiểu Tuyết đứng bên cạnh nheo mắt lại: “Rốt cuộc các cô muốn làm gì?”
“Ví dụ như số điện thoại của Kiều Tử Mặc là bao nhiêu? Sinh nhật của anh ấy? Ngày thường những lúc rảnh rỗi, anh ấy thích làm gì?”
“Đúng thế đúng thế, cô và anh ấy có quan hệ tốt, có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không, Kiều Tử Mặc quá đẹp trai rồi, tôi đã thích anh ấy từ lâu rồi!”
“Đúng vậy Lạc Hâm, chúng tôi biết cô rất tốt bụng, cô nhất định sẽ giúp chúng tôi đúng không?”
Mọi người tràn ngập mong chờ nhìn cô.
Bị nhiều ánh mắt nhìn như thế, Lạc Hâm nhất thời cảm thấy nhức đầu.
Ảnh chụp? Số điện thoại? Kiều Tử Mặc?
Cô dám sao? Cho dù đến tận bây giờ, ở chung với anh, cô vẫn cảm thấy một cảm giác áp bách trong vô hình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện