Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Đây không phải là mơ


trước sau

Advertisement

Chương 21.1: Đây không phải là mơ
Lạc Hâm nhất thời hoảng sợ, mở to mắt, không nói nên lời.
Nhìn dáng vẻ phòng bị của cô, Kiều Tử Mặc chỉ cảm thấy buồn cười, có biết bao nhiêu cô gái đều mong muốn có thể đến gần anh hơn, thế mà cô lại đề phòng anh?
Khóe môi anh cong lên: “Không cởi quần áo thì ngủ như thế nào? Em yên tâm, tôi còn chưa đến cấp độ đói bụng ăn quàng.”
Sau khi nói xong, anh lưu loát cởi áo khoác ngoài của mình, chuẩn bị đi ngủ!
“Khoan đã!” Lạc Hâm hét ầm lên, xông đến bên cạnh anh, nghi ngờ ngửi tới ngửi lui trên người anh, sau đó chán ghét nhìn anh, nói: “Tối nay anh chưa tắm à?”
Nghe thấy thế, Kiều Tử Mặc sờ lên mũi của mình.
Hình như… Chưa tắm?
“Không tắm rửa thì không được lên giường ngủ!” Lạc Hâm hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó bắt đầu thu dọn giường: “Còn có, tôi ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất.”
Tắm? Kiều Tử Mặc nhướng mày: “Chỗ này có quần áo cho tôi thay ư?”
Đúng rồi, tắm thì cần thay quần áo, cô nhíu mày: “Anh chờ tôi một lát.”
Lạc Hâm đi đến tủ quần áo trước mặt, ngồi xổm xuống, mở ngăn tủ thấp nhất, sau đó cầm một cái túi ném cho anh: “Tôi mua cho cha mình, hoàn toàn mới, còn chưa kịp đưa cho ông ấy.”
Cầm chiếc túi trên tay, khóe môi Kiều Tử Mặc cong lên: “Được.”
Anh vừa đi vào nhà vệ sinh, Lạc Hâm đã bắt đầu bận rộn, chưa đến vài phút đã chuẩn bị xong chăn đệm cho anh nằm dưới đất, sau đó hài lòng nhìn đống chăn đệm đó, vỗ tay thành tiếng: “Xong!”
Lúc Kiều Tử Mặc tắm xong, từ trong nhà vệ sinh đi ra đã thấy trên sàn nhà có trải một tầng chăn bông, một chiếc chăn mỏng và một chiếc gối đầu.
Đây rõ ràng là chuẩn bị cho mình.
Còn cô nhóc kia… Ánh mắt Kiều Tử Mặc rời lên, lúc nhìn thấy cô vẫn vô thức ngơ ngác.
Cô đã ôm chăn ngủ thiếp đi, mái tóc xõa trên vai.
Anh vô thức đi đến chỗ cô, nhìn thấy trong lúc ngủ, đôi môi đỏ của cô nhếch lên rất quyến rũ.
Cơ thể truyền đến cảm giác khác thường, Kiều Tử Mặc không khỏi cúi người.
“Ừm…” Lạc Hâm phát ra một tiếng, nhíu mày, dáng vẻ giống như muốn tỉnh

Advertisement
lại.
Kiều Tử Mặc giật mình, vội vàng lùi ra, đã thấy cô ngủ say, không tỉnh lại, chỉ ừm một tiếng, sau đó trở mình, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy một khoảng trống lớn, Kiều Tử Mặc nở một nụ cười xấu xa.
Nhóc con, có gì lạ đâu…
Lúc nửa đêm, người nào đó giống như bạch tuộc quấn lên người anh, cơ thể mềm nhũn, nhỏ nhắn cũng rất không an phận, giống như có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp trên người anh, vẫn luôn hướng về phía người anh để cọ.
Kiều Tử Mặc là quân nhân, hơn nữa đối với phụ nữ, anh có một loại bệnh thích sạch sẽ, rất không thích người khác chạm vào anh.
Đối với chuyện tình yêu, dục vọng rất nhỏ.
Thế nhưng khi cơ thể mềm mại nhỏ nhắn này quấn lấy anh, anh không chán ghét, ngược lại còn muốn được nhiều hơn.
Anh cúi đầu xuống, nhìn cô nhóc gối đầu lên cánh tay của mình.
Anh là tự dẫn lửa thiêu thân, sớm biết như thế, anh dứt khoát ngủ trên sàn nhà.
Hiện tại muốn đi cũng không được, cả người đều bị cô quấn lấy.
Nhìn gương mặt say sưa ngủ của cô, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, dứt khoát giữ lấy mặt cô, mạnh mẽ hôn xuống.
“Ừm…” Lạc Hâm phát ra một tiếng rên, chân mày hơi nhíu lại, nhưng không tỉnh dậy.
Nhưng giờ phút này, Kiều Tử Mặc căn bản đã không lo được đến việc rốt cuộc cô có tỉnh lại hay không, cho dù tỉnh lại vẫn phải tiếp tục.
Giây phút khi hôn cô, dây cung căng cứng trong lòng hoàn toàn đứt mất.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện