Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Thua bởi con rể


trước sau

Advertisement

Chương 20: Thua bởi con rể

“Cha à, cha lại thua rồi, mau đưa tiền cho con!” Lạc Hâm vui vẻ xòe tay mình ra trước mặt ông ấy.

“Chơi gì mà vui vẻ như thế?”

Một giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ từ phía sau lưng vang lên, Lạc Hâm giật nảy mình kêu lên theo phản xạ, sau đó quay đầu lại, cái trán đụng vào cằm của Kiều Tử Mặc, đau đến mức cô kêu lên.

Che trán của mình, Lạc Hâm không thể tin nhìn Kiều Tử Mặc đang mặc quân phục đứng trước mặt mình: “Sao lại là anh? Anh đến làm gì?”

Cô vừa nói xong, đầu của cô đã bị gõ một cái.

“Hâm Nhi, con nói gì đó! Tử Mặc là chồng của con, vì sao cậu ấy không thể đến?”

Nói ra cũng kỳ lạ, tuy hai người đã đăng ký kết hôn, cho nên đây đã xem như là nhà mẹ đẻ của Lạc Hâm, cô ở nơi này, Kiều Tử Mặc cũng không nói gì.

“Mẹ!” Lạc Hâm bất mãn kêu lên, chồng của cô cũng đâu phải chồng của bà ấy, sao bà ấy lại muốn đánh cô?

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, Kiều Tử Mặc chỉ cảm thấy tâm trạng u ám của mình lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Mẹ Lạc vẫn luôn quan sát Kiều Tử Mặc, người ta đường đường là thủ trưởng, lại bị một cô gái quát như thế, nhất định sẽ tức giận đúng không? Thế nhưng không ngờ, anh chẳng những không tức giận, ngược lại trong mắt còn có ý cười, ánh mắt nhìn Lạc Hâm có phần cưng chiều.

Xem ra vị thủ trưởng này đối xử thật lòng với con gái mình, nghĩ đến đây, bà ấy cười vui vẻ nói: “Mọi người đang chơi bài, Tử Mặc có chơi chung không?”

“Mẹ, mẹ đừng làm loạn, anh ấy sẽ không chơi đâu!” Lạc Hâm đang muốn từ chối, Kiều Tử Mặc lại bỗng nhiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, trên mặt mang theo ý cười, giống như muốn đối đầu với cô: “Được!”

“Anh!” Lạc Hâm cắn răng nghiến lợi nhìn về phía anh.

Vốn dĩ cô cho rằng Kiều Tử Mặc sẽ không biết chơi bài, ai ngờ anh còn chơi giỏi hơn cả cô, từ sau khi anh tham gia, Lạc Hâm đã thua sạch sẽ số tiền mình đã thắng.

Vợ chồng ông bà Lạc không ngừng kêu khổ, đã thua bởi con gái mình đủ nhiều rồi, kết quả còn thất bại thảm hại trước con rể.

Nhìn thấy bên chân chất đống tờ 10 tệ, 20 tệ, khóe môi Kiều Tử Mặc giật giật, không nghĩ đến bài còn có thể chơi như vậy.

Cả gia đình này thật đúng là… Anh ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua từng người bọn họ.

Cha Lạc tràn đầy bất đắc dĩ lại lẳng lặng, mẹ Lạc nhíu mày đau khổ, chỉ thiếu viết hai chữ đau đớn trên mặt.

Nhìn sang Lạc Hâm, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như muốn xông lên giết địch, ánh mắt nhìn anh giống như hổ như sói, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên nắm chặt cổ áo của anh quát to, trả tiền cho tôi!

“Không chơi, không chơi nữa!” Lạc Hâm thẹn quá hóa giận, ném hết bài ra ngoài, sau đó hung dữ nhìn Kiều Tử Mặc.

“Kiều Tử Mặc!” Cô quát to tên của anh.

“Hả?” Kiều Tử Mặc giương mắt nhìn cô, cười như không cười.

Lạc Hâm không nói hai lời liền nắm chặt cổ áo của anh: “Anh thắng tôi nhiều tiền như thế, tối hôm nay anh đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!”

Vợ chồng ông bà Lạc ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của con gái mình đều bị dọa đến mức

Advertisement
mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, mặc dù bọn họ đau lòng số tiền kia, nhưng dù sao ngồi trước mặt bọn họ chính là thái tử gia của thủ đô, là thủ trưởng trong quân đội. Bọn họ… Đâu dám đắc tội.

Nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, mẹ Lạc hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, muốn đi đến kéo con gái, bảo cô không được nói lung tung.

Kiều Tử Mặc lại bỗng nhiên nói: “Vốn dĩ tôi không có ý định rời đi.”

Vợ chồng ông bà Lạc nghe thấy câu kia còn chưa kịp phản ứng, đều ngây người nhìn anh, sau đó bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần, người đàn ông trước mắt này đã kết hôn với con gái của bọn họ, anh là con rể của bọn họ, cho dù ngủ lại đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý!

Nghĩ đến đây, mẹ Lạc gật đầu: “Tử Mặc à, đã muộn như thế, lái xe về cũng rất nguy hiểm, hay là buổi tối con ở lại đây đi!”

“Mẹ!” Lạc Hâm bắt đầu gầm lên như sư tử hà đông.

Con nhóc chết tiệt này, giọng thật to.

“Vâng!” Kiều Tử Mặc đồng ý.

Lạc Hâm đá bay cửa phòng của mình, sau đó cản ở trước cửa, quay người lại nói: “Kiều Tử Mặc, anh đừng mơ tưởng đi vào phòng ngủ của tôi, tối hôm nay anh ngủ sofa.”

Nghe thấy thế, Kiều Tử Mặc mím môi, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô: “Chúng ta vốn dĩ là vợ chồng, cho dù tôi và em ngủ chung với nhau cũng không phải là chuyện gì đáng trách.”

“Người nào cùng anh là…” Vợ chồng, vốn dĩ Lạc Hâm muốn nói thế, nhưng cô quả thật đã đi đăng ký với anh, không muốn thừa nhận cũng khó: “Dù sao chính là không được, trai đơn gái chiếc không thể ngủ chung một chỗ, anh ra ngoài!”

“Lạc Hâm, con làm gì thế!” Mẹ Lạc nghe thấy Lạc Hâm muốn để Kiều Tử Mặc ngủ ở sofa, nhất thời nổi trận lôi đình, nếu để người ta biết thủ trưởng phải ngủ ở ghế sofa nhà họ, còn ra thể thống gì?

Bà ấy mang theo khí thế hung dữ đi đến bên này, Lạc Hâm biết tình thế không ổn, mình chuẩn bị gặp nạn.

Nhân lúc cô ngây người, trong mắt Kiều Tử Mặc lóe lên giảo hoạt, bước chân vào phòng, bàn tay ôm eo cô, xoay tròn, ôm cô vào trong, rầm một tiếng đóng cửa lại, ngăn cản mẹ Lạc lửa giận ngút trời ở bên ngoài.

“Kiều Tử Mặc, tên háo sắc này! Anh nhanh thả tôi ra!” Lạc Hâm kêu lên, không ngừng đẩy anh.

Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô, Kiều Tử Mặc đành phải buông cô.

Sau khi buông cô, anh đi thẳng đến bên giường, bắt đầu cởi quần áo.

Lạc Hâm trừng mắt: “Anh muốn làm gì?”

“Ngủ!”

“Anh ngủ thì cởi quần áo làm gì?” Cô nói xong, vội vàng đưa tay ôm lấy chính mình, cảnh giác nhìn anh.

“Ngủ với em!”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện