Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Rốt cuộc hai người có quan hệ gì


trước sau

Advertisement

Chương 17: Rốt cuộc hai người có quan hệ gì

“Ừm!” Lạc Hâm không nghĩ đến anh lại chủ động hôn cô, trong lúc nhất thời, mắt cô trừng to như chuông đồng.

Kiều Tử Mặc buồn cười nhìn cô, nhưng động tác trên môi không ngừng.

Lạc Hâm bị anh hôn một lúc lâu, vốn dĩ đôi môi hồng nhuận mê người lập tức trở nên sưng đỏ.

“Anh!” Lạc Hâm che đôi môi bị anh hôn đến mức đau nhức: “Anh thế mà…”

Kiều Tử Mặc cong môi cười, nhướng mày nói: “Chẳng phải trước đó là do em chủ động à?”

“Cái gì gọi là tôi chủ động trước?” Cô đâu có chủ động? Khi nào thì cô chủ động?

“Ồ? Chẳng lẽ vừa rồi lúc em hôn tôi, không phải là em chủ động à?”

“Con mắt nào của anh nhìn thấy?” Cô tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, đây rõ ràng là hiểu lầm, cô muốn đẩy anh ra, ai ngờ không khống chế được sức lực, thế mà lại…

Kiều Tử Mặc mặt dày đến gần: “Hai mắt tôi đều nhìn thấy được, không ngờ em lại nhiệt tình như thế.”

Gương mặt anh tuấn của anh đến gần, Lạc Hâm nhớ đến nụ hôn nóng bỏng kia, trái tim cô không khỏi đập thình thịch, cô sao thế? Làm sao vừa đụng vào người đàn ông này một cái, chính mình lại thay đổi?

Sau đó cha mẹ Lạc dự định giữ Kiều Tử Mặc lại ăn cơm tối, chẳng qua sau khi anh nghe một cú điện thoại, lông mày nhíu chặt, sau khi chào tạm biệt với bọn họ liền biến mất không còn tăm hơi.

Lạc Hâm buồn bực chọc vào bát cơm của chính mình, tuy hành động này khiến cô không vui, nhưng quân nhân chính là như thế! Cô có cách nào khác?

Trái lại vợ chồng ông bà Lạc vui vẻ ngồi một chỗ, nghiên cứu đồ mà anh mang đến.

“Cha, mẹ, hai người có thể đừng như thế được không?” Cô bất đắc dĩ ôm trán, ngay từ đầu còn dữ dằn, sau khi nghe thấy người ta là thủ trưởng liền biến thành con cừu nhỏ ngoan ngoãn.

Mẹ Lạc nghe thấy thế lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô: “Con thì biết gì chứ? Chẳng qua lần này con nhóc chết tiệt này rất biết điều, thế mà lại gả cho thủ trưởng, sau này con không cần lo lắng về cuộc sống nữa.” Sau khi nói xong, bà ấy nhìn thấy một vật, ngạc nhiên kêu lên: “Cha của đứa nhỏ, ông xem, đây chính là nhân sâm ngàn năm đấy!”

Cha Lạc cầm lên nghiên cứu, sau đó gật đầu: “Không nghĩ đến thủ trưởng Kiều ra tay hào phóng như vậy.”

“Cái gì mà thủ trưởng Kiều chứ, bây giờ cậu ấy chính là con rể của chúng ta!”

Khóe miệng Lạc Hâm giật giật, cuối cùng quyết định không để ý đến cha mẹ nữa, bưng bát lên ăn cơm.

Thất nghiệp, Lạc Hâm khôi phục thói quen như ngày đầu, ngày ngày ngủ đến khi mặt trời lên cao, sau khi ngủ dậy lại dự định đi tìm việc làm.

Lại không nghĩ đến, ngày hôm sau,

Advertisement
Đường Tiểu Tuyết đến nhà cô.

Con nhóc Đường Tiểu Tuyết này chính là khéo miệng, mỗi lần đến đều sẽ mang cho ông bà Lạc ít quà, hơn nữa lại thân thiết gọi: “Dì, chú.”

Không lâu sau, ông bà Lạc đều bị cô nhóc miệng ngọt này thu phục.

Vì thế có thể nói, Đường Tiểu Tuyết chính là cô con gái thứ hai của nhà họ Lạc.

“Đinh đông…”

“Ôi, là Tiểu Tuyết đó à, mau vào đi!”

“Dì ơi, Lạc Hâm đâu ạ?”

“Con bé ở trong phòng.”

“Dì làm việc đi ạ, cháu đến tìm cô ấy là được.”

Cửa phòng Lạc Hâm bị Đường Tiểu Tuyết mở ra, sau đó phát hiện ra cô nhóc này thế mà còn nằm ngủ trên giường.

Đường Tiểu Tuyết giận không có chỗ phát tiết, đóng cửa phòng lại, sau đó chạy như bay đến giường, chen vào giữa, hét to vào tai cô: “Lạc Hâm! Ánh nắng mặt trời chiếu đến mông rồi!”

Vốn dĩ người đang nằm yên không nhúc nhích, sau khi bị cô ấy gọi như thế liền giật mình, lật người lại ngủ tiếp, trong miệng lẩm bẩm: “Đường Tiểu Tuyết, cậu ầm ĩ quá.”

“Được rồi, cậu đừng ngủ nữa, chủ nhiệm gọi cậu về đi làm.”

Sau khi nói xong, Đường Tiểu Tuyết xốc chăn của cô lên.

Lạc Hâm dừng lại, một giây sau liền tỉnh táo: “Cậu nói gì?”

“Chủ nhiệm bảo cậu về đi làm! Cố ý để tớ đến mời cậu về, thật đúng là có mặt mũi lớn!” Sau khi nói xong, Đường Tiểu Tuyết lăn xuống giường, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, bắt đầu tìm kiếm đồ ăn.

“Mời tớ về?” Lạc Hâm ngồi dậy, nghi ngờ nhìn cô ấy: “Chẳng phải ông ta đã đuổi việc tớ rồi à? Sao còn muốn gọi tớ về đi làm?”

Tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy đồ ăn vặt mà mình thích, Đường Tiểu Tuyết vừa ăn vừa nói: “Ai bảo cậu có một hậu trường cường đại? Nói đến chuyện này mới nhớ, đúng rồi!” Cô ấy bỗng nhiên đến gần: “Cậu và thủ trưởng Kiều kia có quan hệ như thế nào? Vì sao anh ấy lại giúp cậu, lần này cậu được trở về, hình như có liên quan đến thủ trưởng Kiều!”

Kiều Tử Mặc? Lạc Hâm nhíu mày, chuyện này vốn dĩ do anh mà ra, chủ nhiệm sợ đắc tội với anh, cho nên mới muốn đuổi việc cô? Lúc này lại gọi cô về làm, chẳng lẽ là do Kiều Tử Mặc nói gì với chủ nhiệm?

“Mau nói cho tớ biết, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện