Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Hương vị cưng chiều


trước sau

Advertisement

Chương 13: Hương vị cưng chiều

Mặc dù đã 22 tuổi, nhưng dù sao cô vẫn còn là thiếu nữ, cho nên nghe thấy lời nói này, Lạc Hâm vẫn đỏ mặt đến tận mang tai.

Bởi vì anh đến gần và đưa ra hứa hẹn, Lạc Hâm thế mà quên mất việc nổi giận, cũng quên mất mục đích của mình, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, Kiều Tử Mặc đã mở cửa phòng thay đồ đi ra ngoài, để lại một câu: “Sau khi tan làm, tôi sẽ đến đón em.”

Ngay sau đó rời đi không thấy bóng dáng tăm hơi, cô đứng tại chỗ, tim vẫn còn đang đập thình thịch.

Sau khi anh vừa đi, Đường Tiểu Tuyết vẫn luôn ở bên ngoài phòng thay đồ lập tức xông vào.

“Lạc Hâm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Cậu nhanh nói cho tớ biết đi!” Vì sao thủ trưởng Kiều Tử Mặc bảo cô ấy rời đi, lại giữ một mình Lạc Hâm ở lại, còn nhân cơ hội đóng cửa, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Khó lòng đảm bảo… Khó lòng đảm bảo Lạc Hâm sẽ không cưỡng gian, ăn luôn nam thần của cô ấy!

Nghĩ đến đây, mặt mũi của cô ấy tràn đầy đau lòng.

Ngay sau đó, cô ấy nắm chặt cổ áo Lạc Hâm, lực tay lớn đến mức thiếu chút nữa đã nhấc cô lên.

“Cậu nhanh nói cho tớ biết, có phải cậu đã cưỡng gian nam thần của tớ rồi không?”

Nghe thấy thế, Lạc Hâm thiếu chút nữa đã tức giận đến mức hộc máu: “Cậu nói gì thế? Đường Tiểu Tuyết!”

Cũng không nhìn xem, cô là người sẽ làm loại chuyện đó ư?

“Vậy thủ trưởng tìm cậu làm gì thế?” Cô ấy thật sự đau lòng nhức óc, vì sao hai người bọn họ đứng ở đây, người mà anh tìm lại không phải là cô ấy!

Tìm cô làm gì ư? Lạc Hâm nhếch môi: “Tại sao tớ phải nói cho cậu biết?”

Sau khi nói xong, cô dự định đi qua cô ấy, tiếp tục đi ra ngoài.

Đắc tội với chủ nhiệm, đoán chừng không ở lại bệnh viện này được nữa.

Hiện tại cô rất hối hận, vì sao vừa rồi cô lại kích động như thế? Để lấy được suất vào thực tập ở trong bệnh viện này, cô đã phải nỗ lực rất nhiều.

Hiện tại bởi vì Kiều Tử Mặc, tất cả đều bị ngâm nước nóng rồi.

Dù sao đã đắc tội, cô vẫn nên tranh thủ thời gian cuốn gói về nhà.

Vừa về đến nhà đã thấy mẹ Lạc ngồi trong phòng khách cắn hạt dưa, nhìn thấy con gái mình về, vội vàng đứng lên, đi về phía cô.

Nắm chặt lấy vai của cô, nhìn về phía sau cô, Lạc Hâm không khỏi ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ đang nhìn gì thế?”

“Người đàn ông kia đâu?” Mẹ Lạc dùng sức giữ chặt vai cô, ánh mắt lộ ra hung ác: “Chẳng phải con đã tùy tiện đi đăng ký kết hôn với một người đàn ông xa lạ ư? Không phải mẹ đã bảo con dẫn người về để cho mẹ nhìn à? Người đâu?”

“À!” Lạc Hâm gật đầu, qua loa nói: “Anh ấy không rảnh, cho nên không đến!”

“Con! Cái con nhóc chết tiệt này, lập tức gọi điện thoại cho cậu ta đến đây ăn tối!”

Vốn dĩ mất việc đã khiến tâm trạng của cô buồn bực, Lạc Hâm căn bản không muốn nghe mẹ mình nhắc mãi đến chuyện này, cho nên cậy mạnh đi qua người bà ấy, đi đến phòng mình.

Rầm!

Nặng nề đóng cửa phòng lại, cuối cùng còn nghe thấy mẹ ở bên ngoài quát to: “Phản rồi, đứa con gái tôi nuôi 22 năm muốn tạo phản!”

Lạc Hâm đóng cửa lại, hướng lên trời trợn mắt.

Mẹ già của cô chỉ biết phô trương thanh thế, lúc này ầm ĩ, nhưng một giây sau lại có thể ngồi xuống sofa tiếp tục cắn hạt dưa.

Trong lúc ngủ mơ màng, hình như cô cảm giác được thứ gì đang rung ở gần cổ mình, còn mang theo tiếng nhạc.

Ngay từ đầu cô không để ý, sau đó âm thanh kéo dài, bất đắc dĩ, Lạc Hâm đành phải đưa tay sờ soạng ở chỗ cổ.

Điện thoại di động?

Hả? Từ khi nào thì điện thoại của cô để chế độ rung rồi?

“Alo?”

Vốn dĩ Kiều Tử Mặc muốn lạnh lùng chất vấn cô vì sao không nói tiếng nào đã đi thẳng, lại nghe thấy giọng nói mơ màng của cô, anh sững sờ.

Giọng nói của cô mềm nhũn, có lẽ là vừa tỉnh ngủ, cho nên còn mang theo mơ hồ, không biết vì sao, mặc dù không nhìn thấy cô, nhưng nghe giọng nói của cô, anh giống như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô bây giờ.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi cong môi cười, nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh ngủ chưa?”

Còn Trần Tĩnh đang ngồi lái xe ở phía trước cũng bị nụ cười của anh làm cho ngây người.

Anh ta vừa nhìn thấy gì?

Thủ trưởng… Thế mà cười?

Không không không! Nhất định là anh ta hoa mắt, nếu không sao lại thấy thủ trưởng cười.

Phải biết ngày thường anh luôn nghiêm túc, dáng vẻ lạnh như băng.

Thế nhưng sau đó anh ta lại khiếp sợ, bởi vì thủ trưởng thế mà hỏi tỉnh ngủ chưa? Hơn nữa trong đó còn mang theo cưng chiều.

Anh ta có chút hậm hực sờ lên mũi, thủ trưởng ra lệnh cho người ta điều tra tình hình của gia đình Lạc Hâm, chỉ một lát sau đã nhận được địa chỉ, cho nên hiện tại bọn họ đang ở trên đường đến nhà cô, thế nhưng trước đó Trần Tĩnh đã gặp qua cô gái này.

Chỉ biết thủ trưởng đi một chuyến đến quán café liền lừa được con gái nhà người ta đến cục dân chính.

Tuy dáng dấp cô gái kia xem như dễ nhìn.

Nhưng thủ trưởng cũng không đến mức đói bụng ăn quàng thế chứ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện