Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Anh cho lời hứa hẹn


trước sau

Advertisement

Chương 12: Anh cho lời hứa hẹn

Nhìn xem.

Trong lời nói này rõ ràng mang theo tức giận, chẳng qua lúc này bởi vì tức giận, hai má của Lạc Hâm hơi đỏ lên, ngay cả đôi môi đỏ cũng nhếch lên.

Dáng vẻ này của cô khiến cho xương cốt cứng rắn trong lòng anh cũng theo đó khẽ lay động, cảm thán một tiếng.

Đời này thật vất vả mới gặp được một người phụ nữ mà anh không cảm thấy chán ghét khi gần gũi, anh không thể nào để cô rời đi.

Nghĩ đến đây, anh thở dài một tiếng: “Chẳng phải tờ giấy chứng nhận này đã tuyên bố quan hệ giữa tôi và em à?”

Lạc Hâm tức đến mức mặt đỏ bừng: “Cái này không tính toán là gì cả.”

“Ồ? Sao lại không tính toán là gì?”

“Hôm qua, đầu óc tôi phát sốt cho nên mới đi kết hôn với một người đàn ông còn chưa gặp mặt quá ba lần.” Nhắc đến chuyện này, Lạc Hâm còn rất buồn bực, làm sao hôm qua đầu óc cô lại phát sốt đi đăng ký kết hôn với người đàn ông này?

Nghe thấy thế, Kiều Tử Mặc không tức giận, ngược lại nói: “Gặp mặt không đến ba lần? Như vậy em cảm thấy việc kết hôn với một kẻ chỉ gặp một lần khi đi xem mắt tốt hơn tôi ư?”

Cái gì? Đầu Lạc Hâm mê man, quả thực, so sánh với những cực phẩm khi cô đi xem mắt, thủ trưởng Kiều tốt hơn rất nhiều, ít nhất bề ngoài và nghề nghiệp, anh đều rất nổi bật, thế nhưng điều này cũng không thể chứng minh viết cô cùng anh kết hôn là tốt bao nhiêu?

Từ hôm qua sau khi đăng ký với anh đến bây giờ, anh chưa từng gọi điện thoại cho cô, thậm chí ngay cả việc gặp cha mẹ, anh cũng không nhắc đến, còn hại cô bị mẹ dạy dỗ rất lâu, đến bệnh viện lại bị chủ nhiệm dạy dỗ ngay ở trước mặt người đàn ông mà cô vừa đăng ký kết hôn, nghĩ đến đây, cô tức giận không có chỗ phát tiết.

“Cho dù như thế nào, dù sao hôm qua cũng là do đầu óc tôi nóng lên.”

“Vậy em muốn như thế nào?

Muốn như thế nào? Hỏi như thế, làm cho Lạc Hâm tự hỏi, cô muốn gì?

Ly hôn?

Vừa kết hôn một ngày liền ly hôn? Chuyện này… Cũng quá không hợp lý.

Khóe miệng Lạc Hâm giật giật.

“Còn chưa nghĩ ra ư?” Trong lúc cô đang rầu rĩ nên xử lý chuyện này như thế nào, đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kiều Tử Mặc đến gần, chớp mắt với cô “Nếu ván đã đóng thuyền, em cam chịu số phận đi.”

Cái gì? Cam chịu số phận? Lạc Hâm cô không phải là người chấp nhận số phận.

Nhìn thấy anh quay người muốn đi, cô vội vàng nói: “Kiều Tử Mặc, tôi còn lâu mới chấp nhận số phận, anh là quân nhân, không có chỗ ở cố định, căn bản không thể cho tôi một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.”

Nghe thấy thế, Kiều Tử Mặc dừng bước.

Trên người anh bắt đầu ngưng tụ ra hơi lạnh, không khí xung quanh giống như chuẩn bị đông cứng, Lạc Hâm phát giác không thích hợp, đi qua người của anh, muốn chạy trốn.

Anh đột nhiên lại động.

Vươn tay giữ lấy vai cô, đè cô lên tường, cơ thể cao lớn lập tức lấn tới.

Lạc Hâm bị dọa đến mức luống cuống, cô muốn giãy dụa nhưng lại không có sức lực gì, tay cũng bị anh giữ chặt, cơ thể không nhúc nhích được.

“Em nói đúng, tôi là quân nhân, không có chỗ ở cố định, nói không chừng còn có thể mất mạng vào bất kỳ lúc nào.” Ánh mắt của anh lạnh lẽo nhìn cô, giống như một đầm băng.

Cô không khỏi rùng mình một cái.

“Cho nên gả cho tôi, em sẽ phải thường xuyên lo lắng đến việc một giây sau có thể sẽ trở thành góa phụ, cũng sẽ thường xuyên phải ở một mình hơn một tháng, nhưng chỉ cần em ở bên cạnh tôi một ngày, tôi có thể cam đoan với em, tôi nhất định sẽ còn sống để trở về.”

Những lời này xem như là hứa hẹn ư? Lạc Hâm ngây ngốc nghĩ, nếu xem như là hứa hẹn, vậy tại sao anh phải hứa hẹn với cô! Rõ ràng… Bọn họ gặp nhau chưa được mấy lần, chỉ mới đi đăng ký vào hôm qua mà thôi?

Hai người cứ như thế yên tĩnh đối mặt với nhau thêm vài phút, sau cùng, Lạc Hâm run rẩy nói: “Sao lại là tôi?”

Sự lạnh lùng trong mắt Kiều Tử Mặc tản đi, hơi lạnh trên người không mãnh liệt như thế, anh đột nhiên cười một tiếng: “Bởi vì là em, cho nên là em.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện