Sủng Thê Vô Độ: Thủ Trưởng Đại Nhân Gõ Cửa Ban Đêm

Chương 10. Khiêu khích Kiều Tử Mặc


trước sau

Advertisement

Chương 10. Khiêu khích Kiều Tử Mặc
Nghe vậy, chủ nhiệm không rõ lắm anh có ý gì. Nhưng nghĩ tới mấy ngày trước cô làm anh bị thương, hơn nữa ông ta nghe nói Kiều Tử Mặc có bệnh thích sạch sẽ đối với phụ nữ, bình thường đều không thích người khác tới gần người anh. Như vậy, hẳn là anh không thích Lạc Hâm.
Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta có chủ ý.
Xem ra thủ trưởng Kiều muốn mình nói trước mặt anh, là muốn mình xử lý chuyện này?
“Khụ khụ!” Chủ nhiệm hắng giọng một cái, sau đó nhìn Lạc Hâm với vẻ nghiêm khắc, giọng nói lạnh lùng: “Lạc Hâm! Làm một y tá, quan trọng nhất là gì?”
“Phải cẩn thận, có trách nhiệm.”
“Vậy cô làm gì đây? Vô cớ bỏ bê công việc ba ngày, còn hại thủ trưởng bị thương, cô có đi chăm sóc cậu ấy không?”
Nghe thấy vậy, Lạc Hâm nhất thời không phản bác được, cô ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Tử Mặc, phát hiện tên này đang nhìn mình với vẻ xem trò hay. Ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, giữa lông mày là thái độ xem kịch vui.
Được lắm! Muốn nhìn cô mất mặt có phải không?
Dù sao cô đã bán mình, cho dù mất công việc cũng không thể mất mặt.
Nghĩ tới đây, cô ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm gằn từng chữ nói: “Chủ nhiệm ông sai rồi, tôi không có bỏ bê công việc, mà vì bị thương nên cần nghỉ ngơi. Tôi không hại thủ trưởng Kiều bị thương, là vì cứu anh ấy mới bị thương, cho dù muốn chăm sóc, cũng phải là anh ấy chăm sóc tôi.”
Đường Tiểu Tuyết đi theo sau trốn ở ngoài cửa, nghe cô nói vậy thì lập tức sợ tới mức mở to mắt nhìn. Gần như không nhịn được muốn xông vào kéo áo cô hỏi xảy ra chuyện gì thế?
Sao cô bình thường nhìn có vẻ ôn hòa đột nhiên nhanh mồm nhanh miệng như thế? Còn ở trước mặt... Thủ trưởng nữa, trời ạ! Chẳng lẽ cô không muốn công việc này nữa?
“Cô nói cái gì?” Chủ nhiệm giống như không tin những lời này từ miệng cô nói ra.
“Tôi muốn nói là, xử lý như thế nào, toàn bộ đều dựa vào quyết định của chủ nhiệm.” Dù sao cô vốn không thèm đếm xỉa rồi.
Ai da đứa ngốc này! Xem ra cô thật sự không cần công việc này rồi! Đường Tiểu Tuyết ở ngoài cửa đã sắp phát điên, ước gì có thể xông vào kéo cô ra chất vấn một phen!
Mà Kiều Tử Mặc thì nhíu mày, nhìn cô với vẻ đầy hứng thú.
Không hổ là người phụ nữ Kiều Tử Mặc anh nhìn trúng, anh cố ý không để ý tới cũng không giải thích, chỉ vì muốn nhìn xem cô sẽ giải quyết thế nào, quả nhiên là cô không khiến anh thất vọng.
Nhưng cô nhóc kia, trong đôi mắt nhìn mình giống như đầy mùi thuốc súng?
Chuyện này là sao thế? Hình như anh, không đắc tội cô mà?
“Được rồi!” Chủ nhiệm bị cô làm tức sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển đập bàn, tức giận nói: “Cô đã không biết hối cải, còn mở miệng chống đối tôi, vậy từ mai trở đi, cô không cần đi làm nữa.”
Nghe thấy vậy, Lạc Hâm không nói gì, quật cường gật đầu, sau đó xoay người định rời đi.
“Đứng lại!” Người nào đó bắt đầu ra lệnh.
“Thủ trưởng, làm sao vậy?” Vừa thấy Kiều Tử Mặc mở miệng, thái độ của chủ nhiệm lập tức thay đổi 360 độ, cười tít mắt hỏi.
Ánh mắt Kiều Tử Mặc sáng rực nhìn Lạc Hâm, khẽ gõ lên mặt bàn: “Cô ấy nói không sai, cô ấy vì cứu thiếu úy Lục mà bị thương, ba ngày nay cũng là cô ấy bị thương nên nghỉ ngơi.”
“Thủ trưởng, cậu đây là...” Chủ nhiệm có chút không dám tin mở to mắt, không phải là cậu ấy tới xử lý Lạc Hâm sao?
“Thu hồi xử phạt của ông đi.” Anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói với chủ nhiệm.
Lạc Hâm không nhịn được nữa, cô nghiến răng, hít sâu một hơi xông tới trước mặt Kiều Tử Mặc.
“Kiều Tử Mặc! Anh nghĩ anh là ai? Dựa vào cái gì anh nói thế nào thì là thế đó? Anh ngồi đây lâu như vậy, không phải là muốn tôi mất mặt sao? Bây giờ giả mù sa mưa cái gì?”
Lời cô nói khiến chủ nhiệm và Đường Tiểu Tuyết đứng ở ngoài cửa đều thất thần tại chỗ, chủ nhiệm thì càng khoa trương hơn, ông ta mở to mắt trừng cô. Sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng kéo tay cô: “Lạc Hâm cô nói gì đấy? Sao có thể nói chuyện với thủ trưởng như vậy? Mau xin lỗi đi!”
Mà Kiều Tử Mặc thấy cô như vậy tuyệt đối không bất ngờ, giống như đã sớm đoán được con mèo hoang này sẽ giương nanh múa vuốt với anh như thế.
Lạc Hâm lạnh nhạt rút tay mình về, sau đó không nói hai lời xoay người ra cửa.
Gương mặt Kiều Tử Mặc đen như mực ngồi tại chỗ, chủ nhiệm đứng ngồi không yên vội vàng nói: “Thủ trưởng, thực xin lỗi, tôi không ngờ Lạc Hâm sẽ làm như vậy...”
Kiều Tử Mặc không có tâm tư nghe ông ta giải thích, nhớ tới khi cô rời đi vẻ mặt rất khó coi, anh suy nghĩ một lát lại đứng dậy theo ra ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện