Sủng Thê Như Lệnh

Chương 224


trước sau

Advertisement
Chương 157

Editor: Vermouth

Cuối tháng tám thời tiết lạnh dần, nhiệt độ sáng trưa tối trong ngày chênh lệch lớn, không còn nắng gắt cuối thu lúc đầu tháng tám nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ.

Năm nay cuộc thi săn thú mùa thu hoàng thất tổ chức ở Hoài An Sơn bên cạnh Tây Sơn, nửa tháng trước, triều đình phái binh đi dọn dẹp phong tỏa núi, chờ tới hai ngày trước cuộc đi săn, Vũ Lâm quân và Cấm Vệ quân bắt đầu xuất phát đến đóng quân ở chỗ ấy, tập hợp với binh sĩ doanh vệ Tây Sơn bảo vệ Hoài An Sơn nghiêm ngặt.

Trước hội săn thú mùa thu hai ngày, A Uyển từ chỗ Vệ Huyên biết được, săn thú mùa thu năm nay khác mấy năm trước, tham gia săn thú mùa thu không chỉ có huân quý, còn có quan viên Ngũ phẩm trở lên và gia quyến con cái trong kinh, vô cùng long trọng.

Săn thú mùa thu trước kia không có quan viên tham dự, hiển nhiên khiến người ta liên tưởng tới chuyện cướp biển Giang Nam hoành hành trong năm nay, thậm chí có chút mẫn cảm cũng có thể tử hành động một năm qua của Văn Đức Đế biết, trong tương lai Văn Đức Đế sẽ xuất binh với bắc địa, chỉ là còn chưa xác định thời gian.

Liên quan tới chuyện này, các lão hồ ly khứu giác nhanh nhạy trong triều tuy trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn bình tĩnh, quyết định lúc đó yên lặng quan sát, không ai chủ động nói ra, chỉ là bầu không khí có chút khác biệt so với trước kia.

Một ngày trước khi lên đường, có nội thị trong cung tới mời Vệ Huyên vào cung.

Văn Đức Đế tự mình bổ nhiệm Vệ Huyên đi theo bên cạnh vào lúc xuất hành ngày mai, đây là ban ân cực lớn.

Sắc mặt Vệ Huyên lại không tốt, nói thầm Văn Đức Đế nhiều chuyện, hoàn toàn không cảm thấy đây là ban ân gì nhưng mà cũng không thể kháng chỉ, đành phải vội vàng tới nói với A Uyển rồi nâng mặt nàng lên cắn đôi môi mềm mại của nàng mấy lần rồi mới vội vàng thay quần áo ra ngoài.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ.

A Uyển sờ môi sưng đỏ, bị vị Thế tử kia làm cho mặt đầy vạch đen, ngay cả lúc rời đi cũng phải cắn nàng mấy cái.

Thanh Nhã tiến đến xin chỉ thỉ của nàng chuẩn bị hành lý đi săn thú mùa thu phát hiện môi nàng sưng đỏ hơn ngày thường, trong lòng biết vì sao, yên lặng cúi đầu coi như không thấy, theo A Uyển ra ngoài xem xét bọn nha hoàn chuẩn bị hành lý.

A Uyển là lần đầu tham gia săn thú mùa thu, cần chuẩn bị gì cũng không biết, may mắn Lộ Vân từng chuẩn bị cho Vệ Huyên, A Uyển có thể dựa theo kinh nghiệm của nàng ấy bổ sung vật dụng là được.

Kiểm tra kỹ lưỡng xong, A Uyển bảo các nàng cất cẩn thận, nhìn thời gian rồi thay y phục khác đi tới chính viện.

Trong chính viện, Thụy vương phi đang nói về chuyện săn thú mùa thu với con gái, lần này ngoại trừ Vệ Trác tuổi chưa đủ ra, tất cả chủ tử trong phủ Thụy vương đều đi. Mà sở dĩ mang Vệ Cẩn đi còn có một nguyên nhân, sang năm Vệ Cẩn sẽ tròn mười lăm tuổi, đến tuổi làm mai rồi, Thụy vương phi muốn mang nàng đi tiếp xúc xã hội một chút, nhân tiện nhìn xem có công tử nào độ tuổi phù hợp hay không.

Săn thú mùa thu năm nay khác những năm khác, có rất nhiều quan viên đi, thậm chí có thể nói là bao gồm cả con cháu trẻ tuổi nhà huân quý và quan viên từ Ngũ phẩm trở lên trong kinh thành, tới lúc đó trên bãi săn tất nhiên sẽ có chỗ biểu hiện, rất thích hợp chọn con rể. Khụ, người có ý nghĩ giống Thụy vương phi cũng có rất nhiều, phỏng chừng tới lúc đó sẽ có rất nhiều cô nương đến tuổi chưa lập gia đình cũng bị cha mẹ dẫn tới.

"Vừa rồi người trong cung tới gọi Huyên Nhi vào cung, sợ là đêm nay phải ở lại trong cug, ngày mai xuất phát cùng lúc với nghi trượng* của Hoàng thượng." Thụy vương phi nói với A Uyển, bà chủ trì việc bếp núc, chuyện này tất nhiên biết trước tiên, thuận miệng nói một tiếng với A Uyển.

*Đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài.

A Uyển cười với bà nói: "Trước khi đi Thế tử nói với con rồi."

Thấy nàng hiểu rõ, Thụy vương phi không nói gì thêm, chỉ hỏi nàng chuẩn bị hành lý thế nào rồi nhaantienej căn dạn nàng ngày mai nhớ kỹ phải uống ít nước trước khi xuất phát, tránh cho trên đường không thể giải quyết.

A Uyển cảm tạ Thụy vương phi nhắc nhở, trong lòng cũng thầm nhớ kỹ.

Sắp tới bữa tới, chỉ có một mình Vệ Trác trở về, Thụy vương cũng bị gọi vào cung, sợ là phải sắp xếp chuyện ngày mai Hoàng thượng xuất phát, tất nhiên là không xuất phát cùng bọn họ.

Thụy vương phi rất bình tĩnh, bà đã hình thành thói quen hàng năm đều bị các nam nhân bỏ lại, tự mình đi rồi.

Chờ dùng xong bữa tối, A Uyển trở về viện Tùy Phong.

Sau khi trở lại viện Tùy Phong, Thanh Nhã tiến lên đón, vừa hầu hạ nàng thay quần áo vừa nói: "Thế tử phi, vừa rồi phru Công chúa sai người đến đây, nói ngày mai Công chúa và Phò mã cũng sẽ tới Hoài An Sơn."

A Uyển nghe xong nhịn không được bật cười: "Vậy cũng tốt, lại có thêm người nói chuyện." Có lẽ đối với nhà khác mà nói săn thú mùa thu này có ý nghĩa đặc biệt, nhưng đối với nàng mà nói hoàn toàn là đi chơi nhân tiện cảm thụ bầu không khí.

Nghĩ tới lúc đó tới Hoài An Sơn còn có thể nhìn thấy mấy người mẹ Công chúa, A Uyển rất vui mừng lên giường ngủ, dự định đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, tránh cho ngày mai không có tinh thần lên đường.

Nhưng mà nằm ở trên giường, chỉ có một mình không khỏi lại cảm thấy có chút vắng vẻ, chỉ là nghĩ tớ nếu như đêm nay Vệ Huyên ở lại phỏng chừng lại muốn quấy nhiễu mình, cảm thấy hắn vào cung cũng tốt.

Từ sau đêm đó có thể của nàng bình phục, hắn bắt đầu ăn mặn, mấy ngày nay nếu không phải nàng ngăn cản, gần như mỗi lúc trời tối đều muốn, hơn nữa lần nào cũng như xay đậu phụ*, làm cho nàng suýt chút nữa sụp đổ, mà hắn còn nói năng hùng hòn sợ làm nàng bị thương cho nên sẽ tiến vào từ từ. Mà cái gọi là từ từ tiến vào này luôn là từ đầu nóng vội không chịu nổi, sau khi giải tỏa chút mới bắt đầu dây dưa.

*Cọ sát dây dưa từ từ chậm rãi.

Nghĩ tới đây, mặt của nàng lại đỏ lên, vội kéo cao chăn thôi miên mình chìm vào giấc ngủ.

***

Hôm sau trời chưa sáng, bọn họ đã xuất phát.

A Uyển một mình một xe ngựa, mẹ con Thụy vương phi một xe ngựa.

Sau khi lên xe, A Uyển tựa vào gối dựa, trong xe ngựa rung lắc có quy luật làm nàng có hơi buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã rơi vào trạng tháng nửa tỉnh nửa mê, mãi tới khi cảm giác mình bị người ta ôm lấy, thậm chí người kia còn trêu chọc cơ thể của nàng khiến nàng dạng chân ra rồi hôn lên khuôn mặt nàng, rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, mặt nghiêng sang một bên, môi người kia liền trượt lên má nàng.

"Tại sao chàng tới đây?" A Uyển đẩy mặt hắn ra, vùi đầu vào trong cổ hắn, chọn tư thế thoải mái.

Vệ Huyên sờ lưng của nàng, ngậm trâm cài tóc quý giá bằng vàng ròng nàng cài trên tóc gỡ xuống để mái tóc đen của nàng xõa ra, vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, thân mật cọ gò má nàng, nói: "Tới nhìn nàng một chút, tối hôm qua ngủ ngon không?"

"Rất ngon!" Nàng trả lời không hề do dự.

Vệ Huyên nắm cằm của nàng nhìn kỹ nàng, thấy nàng tuy buồn ngủ nhưng màu da hồng hào, không biết là tối hôm qua ngủ ngon hay là hiện tại vẫn chưa tỉnh, nhưng mà bộ dạng này thật sự làm cho người ta yêu thích khiến hắn nhịn không nổi hôn thêm mấy lần rồi ấn nàng vào trong ngực, chậm rãi thở phào một cái.

Mấy ngày nay có thói quen ngủ cùng nàng, tối qua nằm trong thiên điện trong cung luôn cảm thấy chăn không ấm, không ngủ được.

"Không phải bây giờ chàng hẳn là phải đi theo Hoàng thượng sao?" A Uyển nghi ngờ hỏi.

"À, ta nói với Hoàng bá phụ, lo lắng người già trẻ em trong nhà nên ông ấy để cho ta tới xem một chút, có thể ở lại hai khắc."

A Uyển: "..." Thật sự là một phút cũng không lãng phí!

Vệ Huyên ôm nàng cọ xát thân mật một chút mãi tới khi thời gian không còn nhiều lắm mới rời đi.

Bị hắn quấy như thế, cơn buồn ngủ của A Uyển lập tức biến mất, ngồi cũng nhàm chán nên gọi Lộ Vân và Thanh Nhã vào trong cùng nhau chơi bài.

Lúc tới hành cung ở Hoài An Sơn thì đã là buổi chiều.

Bởi vì những năm qua Hoài An Sơn luôn là một trong những nơi tổ chức săn thú mùa thu cho nên chỗ này cũng xây hành cung, chỉ là năm nay cón có rất nhiều quan viên và gia quyến của họ tới, hành cung không đủ chỗ ở, có vài người không được chia chỗ trong hành cung, đành phải cắm trại ở gần đó.

Làm đệ đệ ruột của Hoàng đế, phủ Thụy vương tất nhiên là phải ngủ ở trong hành cung, hơn nữa chỗ ở vô cùng rộng rãi, hoàn cảnh rất tốt, hiển nhiên là phủ nội vụ đặc biệt săn sóc.

Ngày đầu tiên đến hiển nhiên là phải thu xếp lại. Hành cung vốn đã có người quét dọn sạch sẽ, lúc bọn họ tới chỉ cần sắp xếp hành lý rồi quét dọn một lần là được, động tác của hạ nhân vô cùng nhanh nhẹn, chỉ chốc lát A Uyển đã có thể ở trong phòng đốt huân hương, bày vật dụng thường ngày, trên giường cũng trải chăn đệm sạch sẽ.

Ngồi xe ngựa nửa ngày, A Uyển cảm thấy xương cốt có chút cứng ngắc nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhân tiện để cho người tìm hiểu xem hành cung của Trưởng Công chúa Khang Nghi ở đâu.

Người tìm hiểu trở về nhân tiện mang theo Mạnh Hân.

"A Uyển, ngày mai chúng ta cùng đi săn đi." Mạnh Hân cười hì hì nói, hiển nhiên cũng vô cùng mong chờ cuộc săn thú mùa thu này.

A Uyển lắc đầu: "Ta không biết cưỡi ngựa, không thể đi cùng ngươi." Nàng khi bé cơ thể yếu ớt nên cho tới bây giờ không ai muốn dạy nàng cưỡi ngựa, Mạnh Hân thì ngược lại, vừa hoạt bát vừa cứng cáp, không ít lần quấn lấy huynh trưởng Mạnh Phong bảo huynh ấy lén lút dẫn nàng ấy đi cưỡi ngựa.

Mạnh Phong bị tiểu muội quấy nhiễu quá nên đã từng lén sai người mua một con ngựa cái dễ bảo về đặt ở trong biệt trang,
Advertisement
rảnh rỗi thì dẫn Mạnh Hân đi cưỡi ngựa. Chuyện này lúc bị Trưởng Công chúa Khang Bình biết còn trách mắng hắn một trận làm cho hai huynh muội đều không hiểu nổi vì sao mẫu thân tức giận như vậy.

A Uyển lại hiểu rõ bởi vì mẹ Công chúa nhà nàng bí mật nói thầm là cô nương cưỡi ngựa dễ chảy lạc hồng, ý là nói nếu bất cẩn sẽ bị rách màng trinh, về sau lúc thành thân sẽ phiền toái, cho nên phần lớn cô nương trước lúc thành thân đều bị cha mẹ cấm cưỡi ngựa.

Mạnh Hân có chút thất vọng nhưng rất nhanh tươi tỉnh lại, cười nói: "Ngươi không đi cũng không sao, đại tẩu nói đi theo giúp ta, tới lúc đó ta săn cho ngươi mấy con thỏ về làm áo choàng da thỏ cho ngươi."

A Uyển tất nhiên sẽ không làm nàng ấy mất hứng, cười nói được.

Đến bữa tối, Vệ Huyên rốt cuộc cũng trở về cùng dùng bữa với nàng, nói với nàng hành trình ngày mai chẳng có gì ngoài việc cả ngày phải ở bên cạnh Hoàng đế, bảo vệ an nguy của Hoàng đế. Hắn lau miệng, bộ dạng vô cùng vô vị.

A Uyển gắp cho hắn một miếng thịt thỏ kho tàu, cười nói với hắn: "Ngày mai có lẽ thiếp cũng ở bên cạnh Thái tử phi cả ngày, tiếc là lần này Hoàng trưởng tôn không đến, bằng không rất náo nhiệt."

Sau khi Vệ Huyên nghe xong, không vui lắm nói: "Tiểu tử kia cắn người đấy, nàng bị nó cắn bao nhiêu lần rồi?" Sau đó lại nói thầm, ngay cả chính hắn còn không nỡ cắn mạnh làm nàng đỏ mặt.

"Ăn không nói ngủ không lẩm bẩm!" A Uyển sầm mặt nói, thầm nghĩ trước khi nói người khác cắn người cũng không nghĩ tới mình cũng thích cắn người, từ nhỏ đã thích cắn nàng.

Vệ Huyên biết nàng da mặt mỏng, xấu hổ nói chuyện này, lo lắng chọc giận nàng sẽ bị nàng đạp xuống giường nên không nói nữa.

Chỉ là tuy hắn không nói nhưng mắt không ngừng nhìn ngắm người nàng làm lưng A Uyển lạnh toát, luôn cảm thấy đêm nay lại phải vất vả.

Quả nhiên, ăn xong bữa tối, lúc thấy hắn niềm nở gọi hạ nhân đi chuẩn bị nước nóng tắm rửa liền biết mục đích của hắn.

A Uyển trời sinh thích sạch sẽ, trước và sau lúc ấy đều muốn tắm rửa một lần, cho dù là trời lạnh cũng vẫn kiên trì ngày ngày tắm nước nóng, không giống những người khác, vào mùa đông vài ngày mới tắm một lần, Vệ Huyên biết thói quen của nàng, chỉ cần nàng không sinh bệnh thì đều theo nàng.

Chờ nàng tắm xong, vừa mới bước ra khỏi thùng tắm còn chưa mặc quần áo vào đã bị hắn vội vàng bọc lấy bằng tấm thảm lớn, ôm trở về giường.

Khóe mắt A Uyển nhìn thấy Thanh Nhã đỏ mặt, vội thu dọn chạy ra khỏi phòng, tức giận tới mức véo cánh tay hắn một cái, trong lòng mắng hắn nóng vội như khỉ, không sợ người ta chê cười.

"Sợ cái gì? Chúng ta là phu thê..." Nói xong, hắn thả rèm xuống chặn gió lạnh thổi tới, để nàng lên giường rồi tiện tay kéo tấm thảm trên người nàng ra để cơ thể trắng muốt không tì vết hiện ra trước mặt hắn.

Ở dưới ánh sáng tối mờ, nàng hình như nhìn thấy khóe mắt hắn lại hơi đỏ lên đồng thời trên mặt cũng bắt đầu ửng hồng, xinh đẹp đến mức không thể dùng lời diễn tả.

Lúc bị thứ quen thuộc lấp kín lần nữa, A Uyển hít sâu một hơi, bám vào lưng hắn, một lúc lâu mới quen với sức nặng và chiều sâu kia, oán hận cắn hắn một cái, nói: "Nhẹ chút..."

Vệ Huyên rất nghe lời động tác nhẹ nhàng lại nhưng tốc độ lại chẳng hề giảm, ôm lấy nàng làm chuyện thân mật nhất, gọi tên của nàng, giọng nói khàn khàn gợi cảm xuyên qua màng nhĩ của nàng làm lòng nàng như thể mềm nhũn ra, không có chỗ nào để trốn, cũng chẳng muốn trốn.

Vào lần cuối cùng, A Uyển hơi mệt đẩy hắn ra một chút nói: "Đừng làm nữa, ngày mai còn phải bận rộn, chàng cần nghỉ ngơi." Có chút lo lắng hắn ỷ vào tuổi trẻ không tiết chế làm cơ thể mệt rã rời.

"Một lần nữa có được không?" Hắn ôm nàng cọ cọ, hôn khóe mắt ướt át của nàng: "Tối hôm qua ta nghỉ ngơi tốt, tối nay ngủ ít không sao đâu."

Từ sau đêm Trung Thu chân chính hoàn thành chuyện đó, hắn ăn tủy biết vị, bắt đầu biết hóa ra trên đời còn có chuyện vui sướng như vậy, thể xác và trái tim càng ngày càng mê luyến nàng, ý nghĩ càng ngày càng chạy theo hướng vặn vẹo làm cho A Uyển vốn cảm thấy tinh thần hắn có chút vấn đề giờ càng khủng bố hơn.

Có thể nói là bệnh tình bệnh thần kinh nghiêm trọng hơn, lúc chưa có được đã phát bệnh, sau khi có được cũng không phải lành bệnh mà là lòng chiếm hữu càng khủng bố hơn, nếu không gặp được nàng thì sinh lòng u ám, lúc gặp được rồi thì trong đầu toàn ý nghĩ là phải làm sao khóa nàng lại ở trong tầm mắt.

Nhưng hắn vẫn luôn giữ bộ dạng ôn hòa ngoan ngoãn ở trước mặt nannfg làm cho người ta cực kỳ khó phát hiện ra được.

"...Vậy thiếp cũng có thể buổi sáng mai ăn nhiều một chút, buổi tối không ăn cũng không sao."

"Chuyện này đâu có được!" Hắn lập tức phản đối: "Sức khỏe nàng không tốt, ăn uống phải cân đối."

"Vậy không phải giống nhau sao? Nếu chàng đã nói không được, hiển nhiên đêm nay chàng ngủ ít cũng không được! Đi ngủ đi!" A Uyển vuốt tóc hắn, luôn cảm giác mình giống như đang nuôi trẻ con, chẳng lẽ giống như mẹ Công chúa của nàng nói, nam nhân có đôi lúc giống như trẻ con cần nữ nhân tới dỗ dành.

Vệ Huyên vẫn không buông ta, cùng nàng nói lý lẽ, còn nhắc tời nàng sắp tới tháng tới lúc đó chuyện gì cũng không thể làm cũng xem như là nghỉ ngơi làm A Uyển á khẩu không trả lời được, cảm thấy hắn không đi làm tiếp thị thật sự đáng tiếc, tài ăn nói rất giỏi.

Cuối cùng A Uyển vẫn không thể giữ vững, lại bị hắn xâm chiếm.

Lần thứ hai có chút lâu, A Uyển biết hắn cố ý, về phần vì sao... không nhắc tới cũng được.

Lúc A Uyển buồn ngủ, cảm giác hắn lại đang lau người cho mình, thậm chí ngay cả chỗ kia cũng lau cẩn thận, còn kiểm tra một lần xem có bị thương hay không... bởi vì quá mệt mỏi, bộ óc ngây thơ nên nàng chẳng có cảm giác gì, chờ tới ngày hôm sau tỉnh dậy, lúc nhớ lại không khỏi thấy xấu hổ.

"Ta đi trước đây, nếu nàng mệt thì có thể ngủ tiếp." Vệ Huyên mặc quần áo tử tế ngồi ở bên giường, tiến tới hôn mặt nàng một cái rồi lại vuốt mái tóc rối tung của nàng, vẻ mặt thâm tình dịu dàng nhìn nàng.

Mặt A Uyển hơi đỏ lên, nhớ tới chuyện tối hôm qua cầm một cái gối bên cạnh đánh hắn.

Vệ Huyên chỉ ngồi ở đó cười, cái gối nhồi lông ngỗng chẳng nặng chút nào đánh vào cánh tay hắn, chẳng đau chút nào. Quả nhiên, thấy nàng đánh mấy lần, trút giận xong lại thân thiết ôm lấy nàng hôn lên mặt nàng mấy cái rồi mới lưu luyến rời đi.

A Uyển muốn cầm gối lên đánh mình mấy cái.

Sao lại mềm lòng như vậy chứ?

Trời vẫn còn tối, bên ngoài đã vang lên tiếng kèn.

A Uyển vùi mình ở trong chăn nằm một lát, rốt cuộc không ngủ nữa, chờ tới thời gian không còn nhiều nữa thì gọi mấy người Thanh Nhã tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt.

Mặc trên người trang phục chuẩn bị cho đi săn có phần giống kỵ phục của nam tử, ống tay áo và eo bó lại nổi bật dáng người lả lướt mảnh mai làm cho A Uyển cũng cảm thấy mình oai phong, nếu có thể ngồi trên lưng ngựa vậy thì càng oai phong hơn.

Tiếc là chỉ là muốn một chút thôi.

Ăn mặc xong, A Uyển liền dẫn Thanh Nhã và Lộ Vân tụ họp với mẹ con Thụy vương phi, ba người được thị vệ hộ tống ra hành cung, tới chỗ tụ tập với các nữ quyến.

Lúc này sắc trời đã sáng tỏ, khu săn thú bên kia đã nóng lên, nghe nói Hoàng thượng, các Hoàng tử đã xông lên trước đi săn giống như muốn kiến tạo làn gió chấn hưng vũ lực.

Nữ quyến bên này cũng bắt đầu náo nhiệt.

Trong khu săn thú giới hạn cho các nữ quyến đã bố trí lều và đài cao dùng để nghỉ ngơi, ngồi ở trên đài cao có thể nhìn thấy tình cảnh bãi săn ở xa, có rất nhiều phu nhân lựa chọn đến nơi này quan sát, Hoàng hậu và mấy vị phi tần, các công chúa đi theo đã sớm ngồi ở đằng kia.

Lúc A Uyển đến, thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc, cuối cùng tấm mắt dừng lại ở trên người mẹ Công chúa ngồi cạnh Trưởng Công chúa Khang Bình, hai tỷ muội Mạnh Vân, Mạnh Hân và Liễu Thanh Đồng cũng ngồi ở đó, cách rất gần Hoàng hậu, hẳn là có người cố ý sắp xếp.

A Uyển cũng cười đi qua.

Truyện convert hay : Ta Ở Dị Giới Nhặt Công Pháp
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện