Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Quay Phim


trước sau

Advertisement

Nhìn thấy Hà Văn ngồi xuống, Thẩm Thu Hoa gật đầu nói: "Văn tỷ tỷ, cảnh đầu không phải chị diễn sao?" Mấy ngày ở chung, với EQ của Thẩm Thu Hoa, thế nào còn có người khó chịu?

Hà Văn lắc đầu. "Cảnh ấy là Khê Nghiễm diễn. Chị diễn cảnh sau. Em đã đến đây mấy ngày rồi, hôm nay là lần đầu diễn, khẩn trương không?"

"Đương nhiên khẩn trương. Em đến bây giờ vẫn không biết nên diễn như thế nào." Lời này của Thẩm Thu Hoa có chút khiêm tốn. Lúc trước, Trịnh đạo đã chỉ giảng cho nàng, cộng với mấy ngày nay nàng xem người khác đóng phim trong lòng dần dần có ấn tượng với nhân vật Quý phi. Ít nhất cho đến bây giờ, nàng đối với nhân vật Quý phi có cái nhìn tương đối hiểu biết, tỉ mỉ.

"Cảnh diễn của em là cùng với Lý lão sư diễn. Em nhớ kỹ, đừng khẩn trương, cũng đừng quên thoại. Lý lão sư có kinh nghiệm diễn vài thập niên, ông ấy sẽ dắt em diễn. Em đến lúc đó đem mọi thứ quên đi, dựa theo phản ứng của ông ấy là được. Ngàn vạn đừng nghĩ đến bản thân nên diễn thế nào mà xem nhẹ sự hỗ trợ của ông ấy."

Hà Văn đối Thẩm Thu Hoa có ấn tượng rất tốt. Lúc đầu, nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đến đoàn phim, nàng tưởng rằng là Thẩm Thu Hoa nhờ vào kim chủ mà được vào đoàn phim. Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt Thẩm Thu Hoa, Hà Văn càng khẳng định suy đoán của mình. Chỉ là mấy ngày nay nhìn Thẩm Thu Hoa mỗi ngày sớm đi vào phim trường, nghiêm túc học hỏi, lại cảm thấy không giống. Có kim chủ, minh tinh hơn phân nửa sẽ không khắc khổ như vậy.

"Em nhớ kỹ, cảm ơn Văn tỷ tỷ." Thẩm Thu Hoa cong miệng cười. Nàng bây giờ đang trong tạo hình Quý phi, nụ cười không mang chút khí phách, lại có chút trẻ con. Hà Văn nhìn thấy có chút thất thần.

"Em kêu chị một tiếng Văn tỷ tỷ... Muốn không chỉ điểm cho em cũng không được. Lát nữa, thời điểm quay hình, em cùng Lý lão sư diễn nhất định phải nhớ cùng ông ấy diễn đối diện, ông ấy sẽ từ đôi mắt của em nhìn ra phản ứng của em, như vậy ông ấy mới có thể dẫn em nhập vai. Chị nghe nói lúc trước có mấy diễn viên trẻ không dám cùng ông ấy đối diện diễn, khiến cho ông ấy ở trường quay nổi giận. Ông ấy là tiền bối, tính khí có khả năng lớn, bởi vì ông ấy có năng lực diễn xuất. Chỉ cần em nghiêm túc diễn, ông ấy có thể giúp em nhập vai nhưng nhất định phải cùng ông ấy phối hợp." Hà Văn đem hiểu biết của mình về Lý lão sư nói cho Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa nghiêm túc thụ giáo. "Em sẽ nỗ lực."

Hà Văn muốn tiếp tục nói chuyện, nghĩ nghĩ lại dừng. Lúc này có nhân viên công tác muốn nàng qua, có việc muốn nói.

"Chị ấy tại sao lại đối với em tốt như vậy?" Dương Quỳnh không cảm thấy trong giới này không ai muốn là Lôi Phong.

"Không phải nói bộ phim này đối với chị ấy rất quan trọng sao? Chỉ bằng nỗ lực của bản thân là chưa đủ. Chị thấy chị ấy chủ động lại đây tìm em, còn không phải do sợ em diễn bậy? Chị ấy là người thông minh, biết rõ nếu bộ phim này nổi lên, chị ấy mới có thể nổi." Đôi mắt Thẩm Thu Hoa hiện lên sự sắc bén dữ dội. Hà Văn hướng nàng ngồi xuống, nàng liền biết Hà Văn là có chuyện muốn nói. Một tiếng "tỷ tỷ" lại có thể nói nhiều chuyện như vậy, làm sao có chuyện tốt đến vậy?

Hà Văn bên kia giải quyết xong việc, đã bị đạo diễn kêu lại, chuẩn bị diễn cảnh thứ hai. Chờ nàng kết thúc cảnh diễn của mình đi ra, Thẩm Thu Hoa đã sớm không ngồi ở vị trí cũ. Bên ngoài thời tiết bắt đầu nóng lên, Thẩm Thu Hoa mặc mấy lớp quần áo đương nhiên chịu không nổi, lúc này đi theo Dương Quỳnh trốn ở hành lang gấp khúc tránh nóng.

Không bao lâu, Thi Vị Bình mang theo một nhóm diễn viên đã trang điểm xong, cùng Thẩm Thu Hoa tiến vào một tòa trong cung điện. Bên trong nhân viên công tác đã sắp xếp máy quay phim, đang điều chỉnh lại.

Thi Vị Bình sắp xếp vị trí của các diễn viên khác. Yêu cầu Thẩm Thu Hoa đứng ở vị trí chính trong điện đừng cử động. "Thu Hoa, chút nữa Lý lão sư tiến vào, hướng cô bẩm báo sự tình của nam chủ. Cô nói lời thoại của cô, phối diễn cùng Lý lão sư. Lúc này có tiểu thái giám tới bẩm báo hoàng thượng hạ chỉ, sau đó cô cảm thán sự hưng suy của gia tộc, trình bày cô ở trong cung không dễ dàng, nói xong cảnh quay liền kết thúc."

Thẩm Thu Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thi Vị Bình liền kêu các diễn viên tập trung tinh thần, diễn một lần.

Dựa theo lời nói của Thi Vị Bình, các diễn viên dưới tình huống không có máy quay luyện tập một lần. Thẩm Thu Hoa luôn quên vị trí camera.

"Thu Hoa, cô đừng gấp, chúng ta còn có thời gian, từ từ diễn." Thi Vị Bình an ủi nói.

Dương Quỳnh đến cạnh Thẩm thu Hoa liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không có nói chuyện, nhưng có thể hiểu và quan tâm lẫn nhau.

"Em không sao, chị yên tâm." Thẩm Thu Hoa hít sâu một hơi, một lần nữa tập trung tinh thần, tiếp tục luyện tập. Nàng tương đối thua thiệt vì Lý Thạc không cùng tổ phim. Nàng ở tổ B, Lý Thạc ở tổ A diễn cùng với nam chủ. Phải đợi bên kia kết thúc mới có thể đến đây, cho nên nàng muốn ở tình huống không ai phối diễn hoàn thành luyện tập.

Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Thẩm Thu Hoa tiến bộ rõ như ban ngày. Nàng chuẩn xát nhớ kỹ vị trí máy quay, vị trí bản thân, thậm chí vị trí ảnh đèn. Đầu óc nàng trước sau thanh tỉnh. Chính mình không có kinh nghiệm, chỉ có thể đem đồ vật ở đây nhớ kỹ, dựa vào trí nhớ của mình bù đắp cho sự thiếu kinh nghiệm.

Mấy lần sau, Thi Vị Bình cho mọi người nghỉ ngơi, hắn đi xem tổ A tiến hình thế nào.

Dương Quỳnh đưa ly nước cho Thẩm Thu Hoa. "Chị cảm thấy thế nào?"

"Chị cảm thấy thiếu gì đó." Dương Quỳnh hiểu lời nịnh hót không nên nói lúc này.

"Em cũng cảm thấy vậy." Thẩm Thu Hoa cảm thấy thiếu sót, nhưng kinh nghiệm của nàng thật sự không đủ, cau mày suy nghĩ trong chốc lát vẫn không nghĩ ra mấu chốt là ở chỗ nào.

Đợi chừng một tiếng, Lý Thạc cuối cùng hoàn thành phần quay bên tổ A, lập tức bị Thi Vị Bình mời vào điện, bắt đầu lượt quay bên tổ B. Thẩm Thu Hoa lúc này mới ngộ ra trạng thái công tác hằng ngày của những diễn viên không nổi danh. Chủ yếu là diễn viên chính chưa đến, bọn họ chỉ có thể chờ đợi. Hơn nữa những diễn viên đó có thói quen chờ đợi. Bọn họ từng người tìm chỗ thông gió mát mẻ mà ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi. Lúc Lý Thạc tới, các diễn viên ấy liền cất điện thoại, chờ đợi quay phim.

Lúc trước, Thẩm Thu Hoa ở đoàn phim đã gặp qua Lý Thạc. Hai người biết nhau, lần này gặp mặt hai người đều gật đầu chào

Advertisement
đối phương. Thi Vị Bình ở trường quay dặn dò vài câu liền lui về phía sau hậu trường theo dõi. Trợ lý trường quay ra hiệu bắt đầu cảnh quay.

Lý Thạc đóng vai phụ thân của nam chủ, cũng là ca ca Quý phi. Nói cách khác, nam chủ là cháu trai bên ngoại của Quý phi. Lần này tiến cung chính là để nói về chuyện của gia tộc.

Lý Thạc quả nhiên là diễn viên thâm niên, vừa tiến vào liền thay đổi khí tràng. Hắn sau khi tiến vào điện thì thi hành lễ nói: "Vi thần tham kiến Quý phi nương nương!"

"Huynh trưởng xin đứng lên." Thẩm Thu Hoa đứng dậy hơi hơi đỡ hắn. Ánh mắt ôn nhu, hiện lên vẻ quan tâm đối với người nhà lại có vẻ rụt rè của Quý phi.

Lý Thạc đứng dậy, "Nương nương, khuyển tử đã bỏ nhà trốn đi, đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Vi thần lo lắng..." Thân là thần tử. không thể nhìn thẳng cung phi. Đầu Lý Thạc hơi cúi xuống, liền nhìn thấy một đoạn váy, theo sự đi lại của chủ nhân mà đong đưa.

"Huynh trưởng, Phong nhi đã lớn, đã tự có chủ kiến của bản thân. Trong nhà có vài việc vẫn nên để hắn học hỏi một chút." Thẩm Thu Hoa dựa theo kịch bản mà chậm rãi nói.

"Chính là...." Lý Thạc ngẩng đầu. Trước mắt hắn là một gương mặt tuyệt mỹ. Hắn đã gặp mặt Thẩm Thu Hoa nhưng lúc ấy cũng không khiến hắn kinh ngạc. Hắn kinh ngạc bởi khí chất toàn thân Thẩm Thu Hoa lúc này đều thay đổi. Lúc trước, khi vừa mới bắt đầu quay, thời điểm Thẩm Thu Hoa thấy hắn vẫn luôn khách khí, khiêm tốn. Lúc này, nàng tựa như Quý phi trên cao nhìn xuống, là người đối với thần tử nói một mà không nói hai.

"Vi thần... Tuân chỉ nương nương." Lý Thạc lần thứ hai cúi đầu.

"Huynh trưởng..." Quý phi vừa muốn lên tiếng, bên ngoài đã truyền đến giọng the thé của tiểu thái giám: "Hoàng thượng có chỉ, truyền Quý phi nương nương đến Ngự Thư Phòng."

Thẩm Thu Hoa tiến lên vài bước, đi đến điểm sáng rõ nhất của ánh đèn. Lúc này ánh đèn nhu hoa chiếu lên gương mặt nàng. Một chiếc camera cận cảnh vội vàng quay nàng. "Huynh trưởng, ân sủng của đế vương, chung quy không bằng bình an của gia mẫu. Bổn cung nhiều năm chìm nổi trong hậu cung này mới có được địa vị như ngày hôm nay. Bổn cung sẽ che chở cho người nhà, cũng hy vọng trong nhà có thể che chở cho bổn cung."

Những lời này, Thẩm Thu Hoa kiếp trước tuyệt đối sẽ không nói ra. Kiếp trước nàng vào cung là vì phụ thân là tam triều lịch sĩ. Thẩm gia có phụ thân, nàng không cần phải nhọc lòng. Nàng chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, chiếu cố tốt bản thân, đừng khiến phụ mẫu, gia tộc lo lắng.

Nhân vật Quý phi này đến bây giờ vẫn chưa rõ, trong hậu cung này muốn sống lâu dài thì không nên có quá nhiều liên hệ với gia mẫu. Bất quá nhìn nàng cũng không có mưu kế gì, rốt cuộc có thể leo lên được vị trí Quý phi này, vẫn là dựa vào mẫu gia.

"Cắt!" Thi Vị Bình hô.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Lần này không xuất hiện vấn đề gì, có lẽ có thể cho qua.

"Không tệ không tệ. Có điều Thu Hoa, thời điểm em nói sẽ che chở cho người nhà, trong mắt nên có chút ít sự bi thương." Thi Vị Bình vỗ tay nói: "Chúng ta lại quay thêm lần nữa."

Thẩm Thu Hoa không nói gì. Uống một chút nước, quay lại lần nữa. Lần này lại càng thêm thuận lợi, Thi Vị Bình vô cùng hài lòng.

Cảnh tiếp theo không phải cảnh của hai người, Lý Thạc là diễn viên chính liền trở về tổ A tiếp tục đóng phim. Nàng ở lại xem lịch quay hôm nay, nàng chỉ có một cảnh. Cho nên hôm nay nàng đã xong việc.

Tẩy trang, thay quần áo, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh trở về khách sạn nghỉ ngơi. Hôm nay, hai người thức sớm, lúc này đã cảm thấy hai mắt sắp gục xuống.

Kéo màn xuống, ánh sáng trong phòng lập tức tối lại. Dương Quỳnh xoay người, Thẩm Thu Hoa đã nằm trên giường, chơi điện thoại.

"Mất nửa ngày, kết quả chỉ quay có như vậy." Dương Quỳnh nhịn không được oán giận.

"Cảnh quay của em không nhiều lắm, đại khái tập trung một ngày là có thể quay xong. Có điều đó là đãi ngộ của vai chính." Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không thèm để ý đến việc này là do hiểu biết tình huống trong những ngày qua.

Dương Quỳnh thò đầu qua, "Em đang xem gì vậy?"

"Em đang nói chuyện với Như Quyên cùng Nguyên Hương về cảnh quay đầu." Thẩm Thu Hoa đánh chữ chậm, cũng không thích dùng bính âm. Cùng Dương Quỳnh vài câu rồi mới gửi tin nhắn.

Nhóm WeChat Cung Lung Hoa.

Nguyên Hương cùng Như Quỳnh tìm thấy hiệu ứng rải hoa liền nhấn liên tục, khiến cho màn hình nhìn vô cùng loạn.

"Hai nha đầu này hiện tại rất thích nháo." Thẩm Thu Hoa ném điện thoại, xoa giữa chân mày lẩm bẩm.

Dương Quỳnh đem điện thoại gửi một đoạn tin nhắn thoại: "Nương nương hai em bị hiệu ứng của hai em làm cho hoa mắt, hiện tại đang nhắm mắt dưỡng thần."

Bên kia, Nguyên Hương cùng Như Quỳnh nghe xong, nhìn nhau liền che miệng cường trộm.

"Thật muốn nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của nương nương." Như Quyên nhỏ giọng nói.

"Em làm gì vậy? Nương nương cũng không thể nghe thấy, em nhỏ giọng làm gì?" Nguyên Hương khó hiểu.

"Hứ!" Như Quyên dựng thẳng ngỏ trỏ tay phải lên môi. "Ngẩng đầu ba tất có thần linh. Dù sao em cảm thấy nói xấu nương nương, nương nương nhất định biết được."

Thẩm Thu Hoa đang nhắm mắt dưỡng thần liền hắt hơi ba cái, thật sự tổn hại hình tượng.

"Em bị cảm?" Dương Quỳnh đem nàng ôm vào ngực.

Thẩm Thu Hoa hít hít mũi mình, "Nhất định là hai nha đầu kia nói xấu em!" Nàng đem thân mình dính sát vào Dương Quỳnh, quả nhiên có một cái giường ấm vẫn rất cần thiết.

"Uy uy!" Dương Quỳnh bắt lấy đôi tay đã chạy loạn của nàng, "Em làm như vậy có nghĩ đến cảm thụ của chị?"

"Cái gì?" Hiếm thấy Thẩm Thu Hoa vì hắt hơi mà phân tán lực chú ý thế nhưng lộ ra biểu cảm ngây thơ.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện