Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Tức Giận


trước sau

Advertisement

Dì ba nhìn con gái như vậy, bĩu môi nói: "Thu Hoa, dì ba đau lòng con. Con xem ba mẹ con lớn tuổi, không thể cả ngày theo con. Con suốt ngày bận như vậy, để Mạn Chi theo con, ba mẹ con cũng có thể yên tâm. Còn chuyện nhà Mạn Chi, con không cần lo lắng, em con có thể xử lý được."

"Đúng vậy, chị họ Thu Hoa, chuyện của em em có thể xử lý. Em cũng muốn đi theo, chăm sóc chị." Liễu Mạn Chi vội tiếp lời.

Thẩm Thu Hoa vẫn cười như cũ, "Nếu đã như vậy, để chị gọi cho người đại diện nói xem." Nàng quay đầu nói với Dương Quỳnh: "Chị gọi cho Lư Tự hỏi một chút xem."

Dương Quỳnh nghe được ngứa tay. Đây là người nhà sao? Lúc trước làm những chuyện dơ bẩn đó đã quên rồi sao? Thu Hoa rộng lượng, không chấp nhất với bọn họ, hiện giờ thấy Thu Hoa là minh tinh, cư nhiên còn dám đến! Thật là mùng Một đã mang đen đủi đến mà.

Dương Quỳnh lấy điện thoại ra khỏi phòng. Dì bà cùng Liễu Mạn Chi rất khẩn trương chú ý động tĩnh bên ngoài. Mẹ Thẩm cùng ba Thẩm nhìn thoáng nhau, rất bất đắc dĩ thân thích đến nhà này.

Dương Quỳnh rất nhanh vào phòng. "Lư Tự nói muốn xin làm trợ lý thì cần đưa sơ yếu lý lịch cho anh ấy. Anh ấy cảm thấy thích hợp mới có thể suy xét."

Thẩm Thu Hoa quay đầu hỏi Liễu Mạn Chi, "Em họ Mạn Chi, hiện tại làm trợ lý ít nhất cũng cần bằng chính quy liên quan đến chức vụ. Em có bằng cấp gì?"

Liễu Mạn Chi tốt nghiệp cao trung thì mở cửa hàng trang điểm, điều này Thẩm Thu Hoa biết, Dương Quỳnh cũng biết.

Sắc mặt Liễu Mạn Chi lạnh xuống. "Chị họ Thu Hoa, em có bằng cấp gì, chị còn không biết sao? Em làm trợ lý cho chị, lại không phải là trợ lý cho minh tinh khác, quan hệ thân thích với chị còn chưa đủ sao?"

"Hiện tại đi đâu cũng cần bằng chính quy. Dùng chuyện không khách quan như này rất ít gặp. Mạn Chi, dù sao chị cũng là người mới, cũng không có quyền cao chức trọng gì, hy vọng em thông cảm." Vẻ mặt Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ nói.

"Còn cô ta? Cô ta có bằng cấp gì? Dựa vào đâu làm trợ lý của chị." Ngón tay Liễu Mạn Chi chỉ thiếu chỉ thẳng mặt Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh theo phản xạ muốn ra tay, lại bị ánh mắt Thẩm Thu Hoa ngăn lại.

"Tôi có bằng cấp chính quy, biết nhiều ngôn ngữ, máy tính, súng ống các thứ đều biết. Tôi không chỉ là trợ lý của Thu Hoa, còn là bảo tiêu của em ấy." Dương Quỳnh nhe răng cười, "Liễu tiểu thư, bằng không cô với tôi đánh một trận đi? Đánh thắng tôi, tôi nhường vị trí này cho cô."

Khiêu khích trắng trợn như vậy. Tuy Liễu Mạn Chi không chân chính cảm nhận được giá trị vũ lực khủng bố của Dương Quỳnh, nhưng cũng biết người này không dễ chọc. Mặt nàng đỏ bừng, quay đầu nhìn mẹ mình.

Dì ba nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của con, cười nói: "Thu Hoa à, đều là người nhà, con không thể nói với sếp của con châm chước một chút sao?"

Năm lần bảy lượt, lửa giận của Thẩm Thu Hoa cũng nổi lên. Nàng chỉ không muốn phí sức so đo, nhưng cho đến bây giờ nàng không phải người đánh không đánh trả, mắng không cãi lại.

"Dì ba, nói thật, trước mắt người bên cạnh con đều đối tốt với con. Con thật sự không nghĩ ra được lý do phải mời em họ Mạn Chi. Không nói chuyện con phải tiêu nhiều tiền vào chuyện này, em họ Mạn Chi muốn vứt bỏ gia đình cùng sự nghiệp, chuyện này trăm hại không lợi, vì sao dì lại tán thành?" Thẩm Thu Hoa thong thả ung dung nói, nói xong câu cuối cùng, mắt phượng khẽ nâng, khí tràng trực tiếp nghiền áp xung quanh.

Dì ba bị hỏi á khẩu không trả lời được. Ậm ừ vài tiếng sau đó dùng chiêu cũ, không nói lý trấn áp mọi thứ. Dì ba gõ mạnh xuống bàn đứng dậy, chỉ vào Thẩm Thu Hoa nói: "Thu Hoa, lời này của con là có ý gì? Mọi người quan tâm con không được sao? Hiện tại con nổi, nhưng không thể vong ân như vậy. Em họ con còn không phải vì muốn chăm sóc con mà nguyện ý từ bỏ gia nghiệp sao? Con thì hay rồi vẻ mặt ghét bỏ. Làm như mẹ con dì nịnh bợ con không bằng!" Bà nói xong, quay đầu nhìn mẹ Thẩm. "Chị hai, chị nhìn con gái chị nói cái gì kìa? Chúng ta là thân thích với nhau, em mang theo con mùng Một qua chúc Tết nhà chị, còn không phải muốn trông thấy đứa cháu gái này của em sao? Nhưng nó thì hay rồi, chướng mắt, coi thường bọn em. Mạn Chi hảo tâm muốn chăm sóc nó, nó lại ra sức khước từ. Còn muốn bằng cấp chính quy gì đó! Chăm sóc con còn cần bằng cấp? Mẹ con chăm sóc con cũng cần bằng cấp sao?"

Thẩm Thu Hoa dựa vào ghế sô pha, nhìn dì ba nhà mình la lối khóc lóc. Thân thích như vậy nên sớm chặt đứt. Nếu không phải suy xét đến cảm nhận của ba mẹ, nàng sao có thể dung mẹ con hai người năm lần bảy lượt đến nháo.

"Dì ba, là thân thích thì phải giữ thể diện. Sẽ không Tết nhất lại nói những lời này." Thẩm Thu Hoa xua tay, ý bảo dì ba ngồi xuống. "Nhưng nếu dì đã nói như vậy, con cũng nói thật với dì, người như em họ Mạn Chi, con không dùng được. Đừng nói người đại diện không được, dù có được, con cũng không dùng con bé!"

"Con........" Dì ba tức giận đến mức ngón tay run. "Con lớn rồi nên dám nói chuyện với trưởng bối như vậy? Còn làm minh tinh sao? Con ngỗ nghịch với trưởng bối như vậy, người không có gia giáo sao xứng làm minh tinh? Chị hai, chị dạy con vậy sao?"

Ba Thẩm mẹ Thẩm là người thật thà. Đối với cô em vợ cực phẩm này, tuy ba Thẩm không thích, nhưng vì tôn trọng vợ, ông cũng không nói gì. Mẹ Thẩm vẫn luôn cảm thấy chị em trong nhà vẫn hơn người ngoài. Em ba là người nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ được mọi người sủng đến lớn, khó tránh khỏi kiêu căng, bản tính lại không xấu. Cho nên chuyện gì cũng nhường nhịn. Nhưng hiện tại con gái mình bị chỉ vào mũi chỉ trích, người làm mẹ sẽ đồng ý sao?

Mặt mẹ Thẩm cũng trầm xuống. "Lão tam, Thu Hoa sao lại như vậy, có chị quản, không cần đến em. Hôm nay em đến chúc Tết nhà chị, thật ra là tìm công tác cho Mạn Chi? Chị biết tiệm trang điểm của Mạn Chi không thể mở cửa nữa, tháng trước em còn tìm nhà chị mượn tiền. Chị em chúng ta, chị có thể giúp nhất định sẽ giúp. Nhưng em không nên vì Mạn Chi mà nói Thu Hoa như vậy. Đều là mẹ, em đau lòng con mình, chị cũng đau lòng con chị. Lời Thu Hoa nói em cũng nghe, con bé bận, hiếm khi về nhà, về sau em không cần vì chuyện này tới phiền con bé."

Dì ba không nghĩ đến chị hai trung thực cả đời lại nói những lời này, tức giận ném cái ly trên bàn xuống đất. Cái ly vỡ vụn, mảnh pha lê rơi đầy trên đất. Thẩm Thu Hoa bỗng đứng lên chắn trước mặt mẹ Thẩm. Môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng nói, "Dương Quỳnh, tiễn khách!"

Dương Quỳnh sớm đã ngồi không yên, chỉ là không có phân phó của Thẩm Thu Hoa nên cô không dám động thủ. Nghe được lời này, cô tiến lên một bước bắt lấy tay dì ba, lôi hai người ra khỏi phòng khách.

Liễu Mạn Chi cũng bị mẹ mình dọa. Lúc này mẹ mình bị kéo, vội vàng đuổi theo đánh Dương Quỳnh, hy vọng cô buông tay. Dương Quỳnh làm sao mặc nàng? Cuối cùng nhớ rõ đây là thân thích của Thẩm gia nên không ra tay đánh người, chỉ vươn tay còn lại bắt lấy tay nàng, tiếp tục kéo ra ngoài.

Mẹ con dì ba kêu chói tai mắng. "Gϊếŧ người! Gϊếŧ người!"

Mẹ Thẩm vừa thấy tư thế này, sợ sẽ xảy ra chuyện, đứng lên đi xem. Thẩm Thu Hoa đè mẹ xuống, "Con đi xem."

Lúc này Dương Quỳnh đã kéo hai mẹ con vào viện. Tiếng hai mẹ con kêu la thảm thiết vang vọng tận trời xanh. Thẩm Thu Hoa bước ra, "Dương Quỳnh, thả họ đi."

Dương Quỳnh buông tay. Hai mẹ con này rất có sức chiến đấu, tay cô bị cào vài đường ửng đỏ.

Dì ba vừa được tự do, lập tức đi lên đánh Thẩm Thu Hoa, bị Dương Quỳnh một tay ngăn trở.

"Dì ba, dì lại nháo, con sẽ báo cảnh sát." Thẩm Thu Hoa vuốt tay áo, "Dì cũng biết hiện tại con là minh tinh, rất có sức ảnh hưởng, cảnh sát tới sẽ tin lời ai đây?"

"Là minh tinh thì thế nào? Mày càng sợ truyền thông biết mâu thuẫn trong nhà hơn tao, mày đừng nghĩ hù được tao!" Dì ba nói.

Thẩm Thu Hoa cười lạnh, "Dì ba, mâu thuẫn này là do dì vô cơ gây rối, muốn trèo cao. Liên quan gì đến con? Nhiều nhất thì cho người ngoài biết con không biết tốt xấu, không màng thân tính, không hiểu tình lý khi có thân thích cực phẩm mà thôi. Đến lúc đó không chỉ có dì, còn có con gái dì Liễu Mạn Chi, đều sẽ không có kết cục tốt." Thẩm Thu Hoa cao bằng dì ba, nhưng khi nói khí tràng cao 2m8, hoàn toàn tạo cảm giác nhìn xuống chúng sinh.

Dì ba khiếp. Bà lui về sau hai bước, "Thu Hoa, mọi người đều là thân thích, con hà tất phải như vậy?"

"Con như vậy?" Thẩm Thu Hoa tiến lên hai bước, "Dì ba, chuyện này đều do dì làm, lời cũng do các người nói. Hiện giờ không đạt như ý nguyện, làm do con sao?" Nàng ý bảo Dương Quỳnh buông dì ba ra, tự mình sửa lại nếp gấp quần áo của dì ba. "Dì ba, nghe con khuyên một câu, trở về sống tốt, không có chuyện gì thì ít đến nhà con. Từ trước đến nay con không so đo với dì là vì nghĩ cho mẹ con. Nhưng hiện tại dì lại khi dễ mẹ, con muốn lộng dì chỉ cần một câu." Nàng cười muôn vàn, "Dì ba, đừng hoài nghi lời con, cháu gái dì không hù dì đâu."

Thẩm Thu Hoa mỹ lệ như vậy lại làm dì ba sợ tới mức tim đập thình thịch. Này.....này vẫn là cháu gái Thẩm Thu Hoa trầm mặc ít lời của bà sao? Sao lại giống như thành một người khác?

"Thẩm Thu Hoa! Chị uy hiếp mẹ em." Liễu Mạn Chi kéo dì ba lại.

Thẩm Thu Hoa kéo tay Liễu Mạn Chi, thân mật nói: "Em họ Mạn Chi, vừa rồi nghe mẹ chị nói tiệm trang điểm của em không mở nổi. Nói vậy hôn nhân của em cũng vậy sao?" Nhìn sắc mắt Liễu Mạn Chi nháy mắt tái nhợt, nàng biết mình đoán đúng rồi. "Em kết hôn mới bao lâu đây? Cư nhiên lại thành như vậy? Làm chị họ em cũng thay em khổ sở." Nàng vuốt tay Liễu Mạn Chi, "Tay em họ thô ráp hơn trước nhiều lắm, về sau phải bảo dưỡng nhiều mới tốt." Lời ôn nhu nói đến đây. Giọng Thẩm Thu Hoa thay đổi, lạnh lùng nói: "Liễu Mạn Chi, đừng tưởng rằng chị không so đo với em thì nghĩ chị dễ khi dễ. Về sau không cần đến nhà chị vô cớ gây rối. Tuy chị không thường ở nhà nhưng vẫn có biện pháp thu thập em."

Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh, Dương Quỳnh mở cửa ra, Thẩm Thu Hoa thủ thế "mời".

Mẹ con dì ba nhìn thoáng nhau, không đạt mục đích còn không muốn đi. Chỉ hơi chần chờ như vậy nhưng nhìn thấy mắt phượng của Thẩm Thu Hoa hơi nheo lại, hai người đều cảm thấy lạnh sống lưng, không dám ở lại, cùng nhau ra cửa.

Dương Quỳnh đóng cửa lại, đi đến nói: "Lâu rồi em không giận như vậy."

"Người không biết tốt xấu, sáng sớm cũng không dám giữ!" Thẩm Thu Hoa vẫn chưa nguôi giận. Hoãn một chút mới nói. "Vào nhà thôi."

Lúc này mẹ Thẩm đang yên lặng quét những mảnh thủy tinh. Thẩm Thu Hoa ngồi đối diện cha mẹ, "Ba, mẹ, Tết nhất, đừng để chuyện này phá hỏng tâm tình của chúng ta. Chuyện qua rồi thì để nó qua đi, không cần suy nghĩ."

Mẹ Thẩm biết con gái chỉ ở nhà ba ngày, em gái còn đến tìm phiền toái, bà cảm thấy có lỗi với con.

"Thu Hoa, là mẹ vô dụng. Dì ba khi dễ mẹ quen, liên lụy con cũng bị khi dễ." Mẹ Thẩm nghẹn ngào nói.

"Mẹ." Thẩm Thu Hoa vội ngồi cạnh mẹ Thẩm, "Mẹ yên tâm, con sẽ không bị bọn họ khi dễ. Nhưng mẹ về sau đừng nhường mẹ con dì ba."

"Mẹ biết." Mẹ Thẩm trộm lau nước mắt, tươi cười. Khí phách vừa rồi của con gái làm bà tin con đã trưởng thành, dù gặp không ít chuyện không thuận lợi cũng sẽ không chịu khi dễ.

Ba Thẩm luôn im lặng, nói: "Được rồi, đã qua rồi, chúng ta đừng nghĩ nữa."

Thẩm Thu Hoa cùng mẹ Thẩm vào bếp nấu cơm. Dương Quỳnh cùng ba Thẩm chơi cờ ở phòng khách.

"Dương Quỳnh à, cũng may có con bên cạnh Thu Hoa. Dù có chuyện gì, chú cũng không cần lo lắng." Ba Thẩm biết mị lực gương mặt của con gái mình, từ nhỏ đã vướng không ít chuyện, hiện giờ có một người thân thủ lợi hại như Dương Quỳnh bên cạnh, ông rốt cuộc có thể yên tâm.

"Chú, con sẽ che chở cho Thu Hoa. Có con ở đây, em ấy sẽ không xảy ra chuyện." Dương Quỳnh nói chuyện, đồng thời quan sát ba Thẩm.

Buổi tối ăn cơm, Thẩm Thu Hoa lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho mẹ Thẩm. "Mẹ, nơi này có một ít tiền, là con hiếu kính hai người. Ba mẹ tiết kiệm cả đời, cũng nên đến lúc hưởng phúc. Tiền này hai người không cần luyến tiếc, nên tiêu cứ tiêu. Mật mã là sinh nhật mẹ."

Mẹ Thẩm không muốn lấy, Thẩm Thu Hoa nói không lấy thì không xem mình là con, làm cho mẹ Thẩm đành nhận lấy.

Ba Thẩm nói: "Vì sao không nhận? Con gái hiếu kính chúng ta nên nhận. Đây là bản lĩnh của Thu Hoa nhà ta." Ba Thẩm nhìn Thẩm Thu Hoa, "Thu Hoa, ngày thường ba cùng mẹ con không mua gì, có tiền hưu là đủ rồi. Con hiếu tâm ba mẹ nhận. Tiền này ba mẹ sẽ dùng, nhưng về sau con không cần nhớ thương ba mẹ như vậy. Một mình con bên ngoài phải tự chăm sóc mình, đừng để ba mẹ lo lắng."

"Con biết, ba." Thẩm Thu Hoa ngoang ngoãn đáp, về đến phòng sắc mặt lập tức thay đổi.

"Còn nghĩ về cực phẩm sao?" Dương Quỳnh vừa tắm xong xoa tóc hỏi.

"Em không thích phiền toái kéo dài." Thẩm Thu Hoa lạnh lùng nói.

"Cho nên....." Dương Quỳnh không xác định lắm, "Em muốn đối phó họ sao?" Mình có nên làm gì đó với mẹ con đó trước không?

Thẩm Thu Hoa trầm mặc trong chốc lát lắc đầu. "Xem về sau thế nào." Nàng đứng lên ra ngoài tắm.

Dương Quỳnh lắc đầu. Thẩm Thu Hoa đến hiện đại vẫn rất ít khi thật sự tức giận. Hai mẹ con này thật sự rất có bản lĩnh, có thể làm nương nương hàm dưỡng tốt tức đến như vậy, hiếm có hiếm có.

Đang lau tóc, mẹ Thẩm đến gõ cửa. Dương Quỳnh mở cửa, nhìn thấy thần sắc mẹ Thẩm có chút lo lắng nói: "Dương Quỳnh à, điện thoại của dì đột nhiên có một tin nhắn, con nhìn xem là thế nào? Điện thoại ba Thu Hoa cũng có."

Dương Quỳnh mở tin nhắn, là tin nhắn từ công ty gửi, nói nơi này đêm giao thừa hôm qua đã xảy ra một vụ án mạng, một nhà năm người bị gϊếŧ, kẻ tình nghi rất có khả năng lẩn trốn gần đây. Cảnh sát muốn người dân đề phòng, chú ý người bên ngoài, cố gắng giảm bớt việc ra ngoài.

"Truy bắt." Dương Quỳnh không để ý. Chuyện này trước đây cô đã gặp nhiều. "Dì, dì đừng quá lo lắng. Kẻ tình nghi đang trốn tránh, sẽ không vào nhà đâu." Nói đến nói lui, Dương Quỳnh vẫn mặc thêm áo lông ra ngoài xem xét cửa nhà cùng cửa phòng, đều khóa kĩ, lúc này mới yên tâm.

Thẩm Thu Hoa vừa tắm xong về, nghe Dương Quỳnh nói chuyện này, Thẩm Thu Hoa không lo cho mình nhưng lại lo cho cha mẹ.

"Cảnh sát rất nhanh sẽ bắt được người. Chị nói với cha mẹ em ít ra ngoài, không sao đâu." Dương Quỳnh vừa lau tóc nàng vừa khuyên.

"Thù lớn đến mức nào lại gϊếŧ cả nhà như vậy? Kiếp trước phải là tội đại nghịch mới như vậy." Thẩm Thu Hoa cảm giác tay Dương Quỳnh ngày càng không đúng, nàng quay đầu nói. "Hôm nay không thể được. Ngày mai phải đi." Hôm nay nàng đều cường căng, còn gặp hai mẹ con dì ba vô cớ gây rối, thật sự rất mệt.

"Chị biết." Dương Quỳnh đương nhiên biết lịch trình ngày mai. Tối qua Thẩm Thu Hoa phối hợp với cô như vậy, cô rất vừa lòng. Làm người không thể quá tham lam, vừa rồi cô chỉ cầm lòng không đậu mà thôi.

Thẩm Thu Hoa nhìn biểu cảm có chút xấu hổ của Dương Quỳnh, đột nhiên kéo thân cô xuống, hôn lên môi cô. "Biểu hiện hôm nay không tệ, khen thưởng chị."

Dương Quỳnh không chịu được hành vi đùa với lửa này của nương nương, đặc biệt còn đúng tình hợp lý như vậy.

"Em như vậy chị sẽ không nhịn được." Dương Quỳnh uy hiếp nàng.

Con ngươi của Thẩm Thu Hoa bình tĩnh như có thể nhìn thấy nhân tâm. "Nhịn không được chị sẽ thế nào?"

"Chị......chị....chị tiếp tục nhịn." Dương Quỳnh rất ủy khuất, không thể khi dễ người khác như vậy!

Hôm sau dậy sớm, hai người phải về bắt đầu công tác. Nhị lão Thẩm gia dù không muốn, cũng không thể. Cả quãng đường luôn dặn dò mãi đến khi hai người lên taxi.

Khi về, hai người kéo vali một lớn một nhỏ mang theo rất nhiều thứ cho ba Thẩm mẹ Thẩm. Vốn nghĩ khi rời đi sẽ nhẹ nhàng một ít, kết quả vẫn mang nhiều thứ như vậy. Mẹ Thẩm chuẩn bị rất nhiều món, đều là do tự tay bà làm, vali của hai người cũng vì thế mà nặng hơn.

Hai người ở bến xe bắt xe, ngồi xe ra sân bay. Taxi của huyện thành không chạy ra khỏi huyện thành. Người ở bến xe không ít. Mùng Hai Tết thăm viếng khá nhiều, mọi người trong tay đang xách theo quà tặng. Nếu quen biết nhau, gặp mặt đều nói. "Ăn Tết vui vẻ."

Dương Quỳnh tìm chỗ ngồi cho Thẩm Thu Hoa trông hành lý, cô xếp hàng mua vé. Đang xếp hàng, cô nghe được nơi xa có tiếng ồn ào, còn chưa nghe rõ nội dung, đã có một đám người quỷ khóc sói gào chạy đến phòng chờ. Dương Quỳnh không rõ đã xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên là chạy khỏi hàng xếp hàng mua vé, nhanh chóng về bên cạnh Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa cũng đang nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mặt, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Rất nhanh, cửa phòng chờ bị một đám người mở ra, nhân viên duy trì trị an vừa muốn tiến lên đã bị một người cầm dao chém ngã, máu tuôn đầy đất.

Mọi người chạy tứ phía, toàn bộ phòng hỗn loạn. Dương Quỳnh che chở Thẩm Thu Hoa trốn vào một góc, cũng không chạy loạn theo mọi người. Dương Quỳnh vừa an ủi Thẩm Thu Hoa không cần sợ hãi, vừa nhìn nơi xảy ra chuyện.

Cửa phòng chờ có hai người đàn ông, trên tay mỗi người hai cây dao phay, sắc mặt hung ác xông vào. Hai người gặp người thì chém, nhưng chỉ đi về một hướng như đang truy đuổi ai đó. Đã có hơn hai người bị họ chém ngã.

Dương Quỳnh kéo Thẩm Thu Hoa lên cửa xe chạy ra trạm vận chuyển hành khách. Cô nhìn đối diện là một ngân hàng, bảo an ngân hàng đang buông cửa cuốn. Cô kéo Thẩm Thu Hoa chui vào cửa cuốn.

"Đã báo cảnh sát chưa?" Dương Quỳnh vừa vào đã lớn tiếng hỏi.

Bảo an gật đầu. "Vừa báo xong."

Dương Quỳnh nắm chặt tay Thẩm Thu Hoa, "Thu Hoa, em ở đây chờ chị. Chị trở về nhìn xem."

Thẩm Thu Hoa hiểu suy nghĩ của Dương Quỳnh. Nàng vẫn luôn biết Dương Quỳnh là người thế nào. Nhìn Dương Quỳnh cà lơ phất phơ, nhưng nội tâm vẫn là chiến sĩ trung thành quả cảm. "Chị phải cẩn thận, em chờ chị trở về."

Thân là thê tử, biết rõ đối phương sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vì gia quốc, nàng vẫn muốn bên cạnh mộng tưởng cùng tín nhiệm của cô, chờ cô trở về.

Cửa cuốn sắp đóng. Dương Quỳnh lăn ra khỏi ngân hàng. Thẩm Thu Hoa dựa vào tường, nàng không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể ở đây yên lặng cầu nguyện Dương Quỳnh bình an trở về.

Dương Quỳnh ra ngân hàng, lúc này trạm vận chuyển hành khách đã có phần đông người chạy ra. Dương Quỳnh chạy ngược về phía đám đông. Nhìn thấy rất nhiều người bị thương, cũng có người chết. Dương Quỳnh đuổi theo tiếng ồn ào, nhìn thấy vài người đã bị hai gã bắt cóc ở hành lang. Này hẳn là một nhà bốn người. Hai vợ chồng cùng hai đứa nhỏ. Đứa lớn bảy tám tuổi, đứa nhỏ một hai tuổi. Hai đứa nhỏ vì sợ mà khóc lớn. Hai vợ chồng cũng vô cùng sợ hãi. Bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên vừa thấy là người biết võ. Hắn mang một ba lô lớn, bị bắt ở hành lang cùng với một nhà bốn người kia.

Hai gã bắt cóc dần đến gần. "Họ Vạn, nay bọn tao gϊếŧ cả nhà mày, kể cả mày. Hôm nay tiễn mày đi, bọn tao mới xem như đã báo được thù năm đó."

Người đàn ông trung niên lùi về sau, "Hai người điên rồi! Gϊếŧ cả nhà tôi còn chưa đủ sao? Hai người gϊếŧ nhiều người như vậy, đều sẽ bị bắn chết!"

"Không sai. Cho nên bọn tao cũng không tính toàn mạng ra ngoài." Tên cao nhìn một nhà bốn người. "Là bọn mày xui xẻo. Bọn tao không có thù với bọn mày. Đáng tiếc bọn mày ngăn bọn tao. Năm đó ba mẹ bọn tao chính là bị người lái xe này đâm chết!"

Tên lùn nói: "Anh hai, đừng nói nhiều với bọn nó! Lát nữa cảnh sát sẽ đến!"

Tên cao hít mũi, im lặng, bước nhanh về phía mấy người kia. Dương Quỳnh luôn ẩn trong chỗ tối, lúc này thấy án mạng mới sắp xảy ra, cô từ phía sau lao ra, đá một phát vào mặt tên lùn.

Tên lùn không kịp phòng bị, bị đáp một cú rắn chắc. Tên cao nghe tiếng động phía sau, vừa quay đầu nhìn thấy em trai bị ngã, hắn bất chấp mấy người này, múa may dao phay vào Dương Quỳnh, Dương Quỳnh lắc mình tránh thoát, một quyền đánh vào mặt tên cao. Tuy nắm đấm của cô không thể so với nắm đấm của tuyển thủ quyền anh, nhưng trực tiếp đấm mạnh vẫn làm mũi tên cao không ngừng đổ máu. Tên cao gương mặt đầy máu, biểu cảm dữ tợn, trực tiếp múa dao phay chém cô.

Tay Dương Quỳnh không có binh khí, chỉ có thể không ngừng né tránh, nhân cơ hội cho hắn một kích. Tên cao liều mạng, thân thể như không biết mệt, lực đánh trả cũng mạnh. Dương Quỳnh đánh hắn mấy quyền, hắn cư nhiều còn chịu được, tiếp tục phản kích. Dương Quỳnh thấy vậy cũng bội phục hắn.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện