Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Khiêu Vũ


trước sau

Bên kia Lư Tự nói dầu gội mở rộng đã tiến vào giai đoạn định hợp đồng. Lư Tự không chịu ngồi yên thuận tay giúp Thẩm Thu Hoa nhận một hoạt động của nhãn hiệu quốc tế lớn ở sân ga. Dương Quỳnh nhận được WeChat của Lư Tự sợ đến mức đứng lên, nhìn thấy trợ lý Tôn Liệt bên cạnh kinh ngạc nhìn mình, cô gật đầu xin lỗi, nhanh chóng chạy đến nơi yên tĩnh gọi cho Lư Tự.

"Em nói này Tự ca, anh có năng lực em với Thu Hoa đều biết. Nhưng anh không phải cũng nên kiềm chế nhận công tác sao? Thu Hoa không phải người máy, dù sao anh cũng phải cho em ấy thời gian nghỉ ngơi."

Lư Tự bên kia quả nhiên đang cùng người khác ăn cơm. Có một số việc trên bàn cơm vẫn dễ mở miệng hơn. "Tiểu Dương, Thu Hoa có thể nhận được nhiều hoạt động như vậy, em nên vui mới phải. Hiện tại sự nghiệp của em ấy đang lên dốc, phải không ngừng lộ diện mới có thể duy trì nhân khí của mình. Nếu em thấy hiện tại em ấy có chút danh khí, anh nói với em, em vẫn luôn mau quên, trong giới này luôn là có mới nới cũ. Nếu em ấy không nỗ lực công tác, không đến ba tháng sẽ bị nhóm người mới che lấp phải làm thế thân. Tiểu Dương, em đau lòng Thu Hoa là đúng. Nhưng không cho Thu Hoa tiếp công tác là sai. Chờ địa vị em ấy trong giới củng cố rồi muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không ai quản em ấy. Nhưng hiện tại không được."

Dương Quỳnh không thể không thừa nhận Lư Tự nói có đạo lý. Nhưng thừa nhận là một chuyện, đau lòng lại là chuyện khác. Cô cầm điện thoại phát ngốc, đột nhiên ý thức được sau lưng có người, không cần suy nghĩ xoay người nhấc chân đá. Kết quả xoay người phát hiện người phía sau là Thẩm Thu Hoa nhưng đã không kịp. Không còn cách khác cô đành phải dùng sức nhấc nửa thân mình, một chân đặt trên tường. Vì hóa giải lực đạo chân mình, bản thân cô buộc phải lộn ngược ra sau, làm cho mặt mày xám tro.

Thẩm Thu Hoa lẳng lặng nhìn động tác của cô, đợi đến khi cô đứng yên mới hỏi: "Chân chị dùng lực lớn như vậy, nếu không phải em, có phải người sẽ bị chị đá bay không? Vì sao hỏa khí lại lớn như vậy?"

Dương Quỳnh đứng vững sau lưng vẫn còn hơi tê, cô vừa hoạt động mắt cá chân, vừa lắc đầu, "Không có gì. Vừa rồi Lư Tự gọi đến nói với chị về công tác sắp tới của em, có hơi nhiều. Chị gọi cho anh ấy, kết quả bị mắng một phen."

"Công tác gì? Em nhìn xem." Thẩm Thu Hoa muốn lấy điện thoại nhìn xem, mỉm cười nói: "Này cũng đáng cho chị tức giận? Anh ấy là làm việc của mình. Đây là mục đích em mời anh ấy. Chị nên vui mới phải."

Vẻ mặt Dương Quỳnh đau khổ, "Thu Hoa, nếu em như vậy thì em sẽ bận đến thế nào?"

Thẩm Thu Hoa vỗ vai cô, "Em vẫn luôn sợ mình không thể nhanh chóng thay đổi nhân vật, thích ứng không được cuộc sống của minh tinh. Hiện tại thoạt nhìn, thay đổi chính là chị. Chị đi hỏi Nguyên Hương cùng Như Quyên xem hai đứa có vội không? Muốn trở thành minh tinh nào có đơn giản. Không ăn hết cái khổ hiện tại, ngày sau làm sau công thành danh toại."

Từ ngày đầu tiên Thẩm Thu Hoa quyết định bước chân vào giới giải trí đã xây dựng tâm lý không ngừng nỗ lực. Nàng hiểu giữa nàng cùng Dương Quỳnh, tâm phúc chân chính là mình. Chỉ cần mình còn có thể bình tĩnh phán đoán mọi việc, Dương Quỳnh sẽ không làm ra chuyện lớn. Nàng không thích thiết bị điện tử, cũng buộc bản thân mỗi người dành nửa giờ xem tin tức bát quái trên Weibo. Trọng điểm không phải là nội dung trong đó mà là bình luận phía dưới. Nàng hiểu hiện tại giới trí đã bị fans ma hóa. Thích sẽ rất thích, ghét cũng sẽ rất ghét. Nàng hiểu bản thân sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đối tượng yêu ghét, bị một đám người không biết đánh giá.

Mặc người cười mắng, tự ta tâm an. Đây là đạo lý nàng hiểu được.

"Dương Quỳnh, nếu chị đau lòng em. Vậy thay em an bài thật tốt hành trình. Lư Tự bên kia nhận công tác chị bên này toàn lực phối hợp. Anh ấy có kinh nghiệm hơn so với chúng ta, sẽ biết cực hạn của em ở đâu." Thẩm Thu Hoa hoàn toàn tín nhiệm Lư Tự.

Đến trường quay quay dầu gội mở rộng. Vẫn là bối cảnh cổ phong, Thẩm Thu Hoa mặc cung trang ngồi ngay ngắn trong hậu cung. Tầng tầng lớp lớp màn đỏ thẫm. Sắc thái dày đặc làm Thẩm Thu Hoa trở thành tiêu điểm khi xuất hiện. Cung nữ thay nàng chải đầu, khi rút trâm cài, tóc đen rơi xuống, mượt mà như thác nước, không có bất kỳ phụ trợ nào lại tạo cảm giác nhu thuận trên màn hình.

Quay quảng cáo kết thúc lúc 7 giờ tối. Nhãn hiệu muốn mời Thẩm Thu Hoa ăn cơm chiều, Thẩm Thu Hoa không có biện pháp cự tuyệt. Nhưng cũng không ăn đến khuynh, chỉ kính một chén rượu sau đó rời đi.

Lư Tự vẫn luôn theo nàng, trở về khách sạn, Thẩm Thu Hoa bảo Dương Quỳnh lên phòng trước, mình muốn nói chuyện với Lư Tự.

"Tự ca, em vẫn luôn hài lòng thái độ cùng hiệu suất công tác của anh. Chỉ là em là diễn viên, hy vọng có thể dành nhiều thời gian ở đoàn phim. Cho nên em hy vọng khi anh nhận công tác cho em có thể nghĩ về điểm này." Thẩm Thu Hoa không sợ vất vả, nhưng nàng hiểu thế nào là chuyên tâm làm việc. Mình xin nghỉ ở đoàn phim, một là sẽ có ảnh hưởng không tốt, hai là nhất định sẽ phân tâm.

Lưu Tự nhìn đáy mắt mệt mỏi của Thẩm Thu Hoa, gật đầu. "Thu Hoa, anh là vì muốn tốt cho em. Anh hy vọng em có thể hiểu."

"Em hiểu, cho nên mới nói cùng anh. Hiện tại chúng ta chỉ mới quen biết, thời gian lâu rồi, chúng ta sẽ hiểu cách làm việc của nhau. Dương Quỳnh lo lắng cho em, cho nên nếu lời của chị ấy có chỗ nào không đúng, em thay chị ấy xin lỗi anh. Mọi người đều vì em nỗ lực, em vẫn luôn hy vọng mọi người có thể hòa thuận." Hiện tại Dương Quỳnh cùng Lư Tự là hai trợ tá đắc lực của mình, dù cho ai có vấn đề, nàng cũng sẽ gặp phiền toái.

Lư Tự hơi lau mắt nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt mình. Thật ra hắn không có mâu thuẫn gì Dương Quỳnh. Nhưng ở phương diện công tác vẫn khó cho Dương Quỳnh sắc mặt tốt. Hắn cảm thấy mình không làm sai, đương nhiên không có lý do xuống nước với Dương Quỳnh. Cho nên hôm nay, hai người gặp mặt có chút cứng đờ. Lư Tự nghĩ đây chỉ là chi tiết rất nhỏ, Thẩm Thu Hoa vẫn luôn quay quảng cáo vậy mà chú ý đến. Hơn nữa nàng cho Dương Quỳnh về trước, đơn độc nói với mình những lời này, có thể thấy mình được coi trọng.

Lư Tự rất có tự giác của người làm công. Bản thân lấy tiền làm việc cũng không có nhiều giao tình với lão bản. Lão bản hiểu nhân tâm như vậy, công tác sau này của mình nhất định dễ hơn rất nhiều.

"Thu Hoa, lời này của em rất khách khí. Anh cùng tiểu Dương chỉ muốn tốt cho em. Trong lòng biết là được rồi, nào có mâu thuẫn gì?"

"Vậy em đây cũng yên tâm. Thời gian không còn sớm, em về nghỉ trước, ngủ ngon." Thẩm Thu Hoa đứng dậy lên lầu.

Dương Quỳnh ngồi trên ghế chờ Thẩm Thu Hoa trở về. Cô không ngốc. Cô biết Thẩm Thu hoa là thay mình giảng hòa với Lư Tự. "Chị sai rồi. Rõ ràng em mệt mỏi như vậy, còn vì chị ra mình." Vừa thấy Thẩm Thu Hoa trở về, Dương Quỳnh cúi đầu nhận sai.

Thẩm Thu Hoa xoa đầu Dương Quỳnh, " Chị ngoan. Em tìm Lư Tự cũng không phải chỉ vì chị. Em cảm thấy anh ấy có chút vì lợi trước mắt. Đương nhiên tâm tình của anh ấy, em có thể hiểu, chỉ là suy nghĩ của mỗi người khác nhau. Em không phải người sẽ hot trong thời gian ngắn, em hy vọng từng bước của mình đều ổn định. Về điều này anh ấy có chút gấp gáp, cho nên em nói chuyện với anh ấy để cho anh ấy có thể điều chỉnh lại. Dù sao em cùng anh ấy vẫn chưa hiểu biết nhau đủ."

Về khoản này, kỹ năng của nương nương là toàn điểm.

Hôm sau, Thẩm Thu Hoa dậy sớm bay đến thành phố khác tham gia hoạt động ở sân ga. Đến nơi nàng mới biết minh tinh đến tham gia không chỉ mình nàng, còn một minh tinh nữ tên Phương Ngải Kỳ. Phương Ngải Kỳ là một minh tinh nữ quốc nội trứ danh, nhân khí tuyệt đối không thể bàn cãi. Trước khi hoạt động, hai người ở phòng chờ giao lưu. Đoàn đội của Phương Ngải Kỳ được hưởng phòng nghỉ tư nhân. Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh chỉ có thể cùng phòng với nhân viên công tác khác.

"Người vừa rồi là Phương Ngải Kỳ? Cái giác kém hơn ở TV rất nhiều. Lớp trang điểm cũng quá đậm." Dương Quỳnh hiểu Thẩm Thu Hoa còn chưa hiểu về minh tinh, lập tức lấy điện thoại tìm tư liệu về Phương Ngải Kỳ cho nương nương xem.

Thẩm Thu Hoa xem xong tư liệu, thuận tay lướt Weibo Phương Ngải Kỳ. "Gần đầy cô ấy có tai tiếng." Nương nương vẫn luôn rất bát quái.

"Sao? Tai tiếng?" Dương Quỳnh đọc tin tức, "Kỷ Hạo Nham? Không phải người lần trước tham gia "Lôi Đài Thơ Văn" với em sao? Chị nhớ là ca sĩ."

Người có tai tiếng với Phương Ngải Kỳ, là Kỷ Hạo Nham. Nhân khí hai người có chút trượt dốc, mượn tai tiếng này, nhân khí nhảy lên, đứng đầu hot search. "Lát nữa nhớ kỹ chuyện này. Chúng ta đến lúc đó học tập chút."

"Học cái gì? Em cũng sẽ có tai tiếng?" Dương Quỳnh không tin hỏi.

Thẩm Thu Hoa có chút hận sắt không thành thép. "Em không có, không có nghĩa truyền thông sẽ không nói. Loại chuyện này là chuyện náo nhiệt của mọi người, ai để ý ai cùng ai bên nhau."

Dương Quỳnh nhíu mày, "Thu Hoa, sao chị có cảm giác khoảng thời gian này em đã nhìn thấu giới giải trí vậy."

Thẩm Thu Hoa duỗi tay gõ đầu Dương Quỳnh. "Học tập, chị có hiểu không? Chị cho rằng mỗi ngày em làm gì."

"Hiểu hiểu hiểu!" Dương Quỳnh dung túng nương nương bạo lực.

Hoạt động bắt đầu, Thẩm Thu Hoa lên sân khấu, Sau khi hoàn thành phần của mình, đến Phương Ngải Kỳ lên sân khấu. Dương Quỳnh dưới đài chờ Thẩm Thu Hoa xong việc, nghe được tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Sau đó đám người bắt đầu xôn xao, có người liều mạng lao về khán đài chuẩn bị vượt qua vòng bảo an, tiến gần đến để nhìn nữ thần của mình.

Dương Quỳnh đón Thẩm Thu Hoa, nhanh chóng đi vào lối thoát hiểm về phòng nghỉ.

"Quá khủng bố! Đám fans này thật điên cuồng." Dương Quỳnh ảo giác có thể xuất hiện sự kiện dẫm đạp nhau.

"Không điên cuồng như vậy sao có thể gọi là fans." Thẩm Thu Hoa cười.

Lúc này có nhân viên công tác đến lấy nhẫn kim cương Thẩm Thu Hoa vừa đeo. Dương Quỳnh bên cạnh như có chuyện muốn nói nhưng lại thôi.

Thẩm Thu Hoa nhìn cô, "Có việc gì chị cứ nói thẳng. Trước mặt em, chị còn cố kỵ điều gì?"

Dương Quỳnh nhìn chung quanh, lúc này phòng nghỉ rất vắng, nhân viên công tác đều ra ngoài duy trì trật tự. "Chị nghe nói nhãn hiệu của chiếc nhẫn trên tay Phương Ngải Kỳ trực tiếp đưa chiếc nhẫn cho cô ấy." Dương Quỳnh không thích cạnh tranh, cũng hiểu được danh khí của Thẩm Thu Hoa không thể so với Phương Ngải Kỳ. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rầu rĩ.

Thẩm Thu Hoa nhìn cô không nói lời nào.

"Em.....nhìn chị làm gì?" Dương Quỳnh lạnh sống lưng.

"Dương Quỳnh, theo lý kiếp trước chị cũng là người trải qua tranh đấu trong cung. Vì sao còn không quen việc này? Trục danh trục lợi, phủng cao dẫm thấp, xưa nay đều thế. Hiện giờ chỉ thay đổi đám người, thay đổi đám quần chúng thôi. Người ta đưa đồ cho Phương Ngải Kỳ, đó là vì giá trị của Phương Ngải Kỳ. Còn em? Trước mắt còn phải dựa vào giá trị nhãn hiệu để lộ mặt, sao có thể so sánh?" Kiếp trước Thẩm Thu Hoa đã nhìn quen nên cảm thấy bình thường. Hiện giờ mình như phi tần vị thấp, đãi ngộ hiện tại cũng không có gì không ổn. Nếu lúc này mong muốn được đãi ngộ thật cao đó là si tâm vọng tưởng, tự tìm không thoải mái cho bản thân.

Ngoài cửa có người vỗ tay. "Nói rất hay."

Hai người đồng thời quay đầu, người vỗ tay là Phương Ngải Kỳ. Nàng cười tiến đến, "Thẩm tiểu thư tuổi trẻ đã hiểu rõ ràng như vậy, thật làm tôi kinh ngạc. Tôi có một chút thời gian, nếu không ngại, cùng nhau tâm sự, được không?"

Thẩm Thu Hoa không thể cự tuyệt. Hai người hàn huyên trong phòng nghỉ của Phương Ngải Kỳ tầm mười phút. Dương Quỳnh cùng đoàn đội của Phương Ngải Kỳ ngồi trên sô pha, thông qua cửa sổ, cô nhìn thấy Phương Ngải Kỳ trò chuyện cùng Thẩm Thu Hoa rất vui vẻ. Dương Quỳnh nhìn đồng hồ, mười phút, Thẩm Thu Hoa cũng đủ chinh phục một người, dù nam hay nữ.

Quả nhiên, khi hai người chia tay, Phương Ngải Kỳ đã bảo trợ lý trao đổi số WeChat cùng số điện thoại với Dương Quỳnh. Nàng lôi kéo Thẩm Thu Hoa lưu luyến nói về sau có cơ hội sẽ hợp tác.

Trên đường đến sân bay, Dương Quỳnh quay đầu nhìn Thẩm Thu hoa. "Em rót gì vào đầu cô ấy vậy?"

Thẩm Thu Hoa duỗi tay chọc Dương Quỳnh một chút, "Đãi nhân vĩ thành*, chị hiểu không? Tuy mọi người đều trong giới này nhưng chưa chắc sẽ tranh giành lợi ích. Thà có nhiều bạn ai nguyện có nhiều kẻ thù? Minh tinh cũng là người, không cần nghĩ nhân tâm người ta quá mức phức tạp."

*đãi nhân vĩ thành: đối đãi với người khác chân thành.

Dương Quỳnh không tin nàng nói chuyện linh tinh. Dương Quỳnh dám cam đoan, người khác nhất định không thể tẩy não nương nương. Câu nhân tâm không phức tạp phải xem là ai nói. Nương nương là thất khiếu linh lung tâm, trước mặt nương nương, không có ai nhân tâm phức tạp hơn.

Vội xong hoạt động này, hai người trực tiếp trở về đoàn phim.

Kết quả vừa về đoàn phim, Tiền Ngôn đã tìm Thẩm Thu Hoa. "Thu Hoa, dựa theo phát triển của cốt truyện, kịch sẽ thêm một đoạn khiêu vũ. Cô được không? Nếu không được tôi sẽ tìm người về dạy cô. Không khó, vài động tác là được."

"Khiêu vũ?" Thẩm Thu Hoa trầm ngâm trong chốc lát nói: "Đạo diễn, tôi biết khiêu vũ, nhưng không biết có hợp ý ngài không."

"Thật tốt quá! Biết khiêu vũ sẽ dễ hơn. Cô học có lẽ là nhảy hiện đại, không sao, đã học qua vũ đạo vậy vũ đạo cổ đại khẳng định đơn giản." Tiền Ngôn nói xong, mang theo Thẩm Thu Hoa đến phòng tập.

Đây là phòng tập vũ đạo của khách sạn. Trên mặt đất trải thảm, trên vách tường đối diện cửa đều là gương. Khi bọn họ tiến vào, đại sảnh đang có một nhóm vũ công đang luyện tập. Nhìn thấy đạo diễn, vũ đạo lão sư cho các vũ công nghỉ.

"Đạo diễn, có việc?" Vũ đạo lão sư là một nữ tử ưu nhã 37, 38 tuổi. Tuy không trẻ tuổi nhưng dáng người khí chất đều thuộc hạng nhất.

"Triệu lão sư, Thu Hoa nói cô ấy biết khiêu vũ. Tôi mang đến cho cô xem, cô nhìn xem cô ấy có chỗ nào chưa tốt, chỉ dạy giúp cô ấy. Cảnh này sau này mới quay nên vẫn còn thời gian luyện tập." Tiền Ngôn vì không muốn bạn mình Lư Tự thất vọng nên đã tốn nhiều tâm tư.

Triệu lão sư gật đầu, cười nói với Thẩm Thu Hoa: "Thu Hoa, cô có thể nhảy một đoạn không? Yêu cầu nhạc gì?"

Câu này khiến Thẩm Thu Hoa có chút khó khăn. Khiêu vũ với nàng không thành vấn đề. Nhưng còn nhạc..... Nàng khiêu vũ luôn có nhạc sư cung đình tấu nhạc. "Tôi.....không hiểu âm nhạc lắm." Hết cách, Thẩm Thu Hoa chỉ có thể nói đúng sự thật.

Triệu lão sư nghe xong không nghĩ nhiều. "Không sao. Cô có lẽ học nhảy hiện đại. Nhạc nhảy hiện đại bên tôi có."

Thẩm Thu Hoa ngượng ngùng cười nói: "Triệu lão sư, ngài giúp tôi chọn một khúc cổ đại."

"Cổ đại?" Triệu lão sư hỏi lại. Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa gật đầu, nàng xoay người lấy ra một khúc "Tây Châu Khúc".

Thẩm Thu Hoa cởϊ áσ ngoài. Hiện tại là mùa thu, Thẩm Thu Hoa thể hàn sợ lạnh, mặc áo ngoài sẽ mặc thêm áo khoác. Hiện tại bên trong nàng chỉ mặc áo sơ mi trắng, cùng quần dài đen, làm cho nàng có vẻ eo thon chân dài. "Tây Châu Khúc" vẫn như trước, mắt nàng sáng lên.

Nàng là nữ tử Giang Nam, từ nhỏ đã luyện "Tây Châu Khúc". Tuy rằng không biết vũ đạo của mình có giống với người hiện đại không, nhưng nghe được bản nhạc quen thuộc, Thẩm Thu Hoa cởi giày, bước lên thảm mềm mại, bắt đầu nhẹ nhàng nhảy.

Trước nay Dương Quỳnh đều không lo lắng về tài hoa của Thẩm Thu Hoa. Cô đã nhìn thấy Thiên Sí Vũ của Thẩm Thu Hoa, loại động tác siêu thoát như vậy Thẩm Thu Hoa cũng có thể nhảy, huống chi vũ đạo này?

Động tác Thẩm Thu Hoa uyển chuyển nhẹ nhàng thuần thục, ban đầu chỉ với động tác vặn eo cũng làm cho hai mắt Triệu lão sư sáng ngời. Động tác nhìn như đơn giản nhưng nhóm vũ công của nàng cũng không mấy người làm được.

Trong tay Thẩm Thu Hoa không có thủy tụ nhưng cũng không ảnh hưởng sự phát huy của nàng. Nàng vung cánh tay, tay áo phiêu dật tiêu sái, không có cảm giác trì trệ nào. Biểu cảm trên mặt nhập tâm. Thẩm Thu Hoa đắm chìm vào bên trong vũ đạo, bên tai chỉ có tiếng nhạc, trước mắt chỉ có vũ đạo, không nhìn thấy thứ khác. Trong vũ đạo này không có những động tác thực huyễn, nhưng vẫn tạo cảm giác vũ đạo này không dễ nhảy.

Khúc hoàn. Mọi người vẫn còn đắm chìm vào vũ đạo của Thẩm Thu Hoa. Người vỗ tay đầu tiên là nhóm vũ công đang nghỉ ngơi. Lúc này Triệu lão sư, Tiền Ngôn mới phản ứng, sôi nổi vỗ tay.

"Triệu lão sư, trình độ Thu Hoa thế nào?" Tiền Ngôn là người ngoài nghề nhưng vẫn thấy nàng nhảy khá tốt. Cụ thể thế nào còn phải hỏi người thạo nghề.

Triệu lão sư cúi đầu nói: "Đạo diễn, lời này của ngài là làm khó tôi. Vũ đạo của Thu Hoa, không dám nói rất hay nhưng hơn tôi là chuyện chắc chắn."

"Thật sao?" Tiền Ngôn hoảng sợ. Lư Tự là từ đâu tìm được bảo bối như vậy. Hôm nào mình phải hỏi tỉ mỉ mới được.

"Đạo diễn, Triệu lão sư là khiêm tốn. Nhiều năm rồi tôi không nhảy, hiện giờ có chút cố sức." Thẩm Thu Hoa xác thật có chút mệt. Đây là thành quả gần đây nàng theo Dương Quỳnh chạy bộ, nếu không phỏng chừng nhảy xong sẽ rất khó chịu.

Triệu lão sư có tính toán khác, sau khi Thẩm Thu Hoa rời đi, nàng đơn độc tìm Tiền Ngôn. "Đạo diễn, chúng ta có nhân tài vũ đạo tốt như Thu Hoa, sao có thể lãng phí?"

Tiền Ngôn cũng nghĩ chuyện này. "Cô có chủ ý gì?"

"Tôi nghĩ cho cô ấy thêm nhiều cảnh vũ đạo, khẳng định xuất sắc. Bình thường để cô ấy tùy tiện nhảy là được. Tôi sẽ biên vũ đạo cho cô ấy còn anh thì sắp xếp cảnh quay, tôi cam đoan phim của chúng ta chắc chắn rất nổi." Người học vũ đạo yêu vũ đạo. Khó có thể gặp một người có thể nhảy cổ điển lại biết diễn xuất, dù không liên quan đến lợi ích của mình, xuất phát từ tâm thích người tài, nàng cũng nguyện ý hỗ trợ. Huống chi nếu Thẩm Thu Hoa dựa vào vũ đạo mà nổi, sao mình lại không có chỗ tốt?

Tiền Ngôn gật đầu. "Tôi sẽ thương lượng với biên kịch, nhìn xem nên thêm cảnh quay làm sao cho thích hợp. Vậy cô cứ biên vũ đạo. Biên xong thì dạy cho Thu Hoa. Sau đó cô ấy cần một trang phục khiêu vũ. Tôi không hiểu, cô cứ lên ý tưởng, tôi sẽ nói với quản trang phục tìm cô."

Thẩm Thu Hoa về phòng mình, đã bị Dương Quỳnh ôm.

"Này! Chị lại phát điên gì vậy?" Thẩm Thu Hoa vội bắt lấy vai Dương Quỳnh, phòng ngừa mình ngã.

"Thu Hoa, em thật lợi hại!" Dương Quỳnh cảm thấy rất kiêu ngạo. Thu Hoa của cô thật ưu tú.

Thẩm Thu Hoa bật cười. "Em cho rằng chị đã biết em có thể, sẽ không cảm thấy bất ngờ." Nàng cảm thấy rất bình thường, cũng không có cảm giác kinh hỉ.

"Chị biết em có thể nhưng vừa rồi hiệu quả em tạo nên thật sự rất tuyệt." Đối mặt với một nương nương bình tĩnh như thế, Dương Quỳnh cũng buồn rầu. Để tạo kinh hỉ cho nương nương thật sự quá khó. Nương nương luôn bày mưu tính kế làm cho cô cảm giác mình bị nhìn thấu.

"Trùng hợp thôi. Nếu có một ngày chị diễn vai nữ binh, nữ bảo tiêu hay nữ hiệp khách gì đó cũng sẽ làm người kinh ngạc rớt cằm." Thẩm Thu Hoa luôn duy trì đầu óc thanh tỉnh. Nàng cũng không giỏi hơn người khác chỉ là học nhiều người khác một ít, lại trùng hợp dùng đến. Đây là may mắn của mình.

"Chị không muốn làm diễn viên." Dương Quỳnh nói xong nhìn Thẩm Thu Hoa, tựa nhìn nghĩ gì đó không hảo ý.

"Chị lại nghĩ gì vậy?"

Dương Quỳnh buông nàng, hai người cùng ngồi trên sô pha. "Chị nghĩ em diễn nữ hiệp cổ đại có phải sẽ rất kinh diễm không."

Không nghĩ đến Thẩm Thu Hoa nghiêm túc gật đầu. "Em thật sự rất muốn diễn."

"Sao?" Vốn Dương Quỳnh chỉ đùa. "Em muốn diễn nữ hiệp?" Cô nỗ lực nhịn cười. Tay chân Thẩm Thu Hoa yếu như vậy còn không có sức đánh người.

"Dương Quỳnh, biểu cảm của chị là sao đây?" Nương nương lộ ra nụ cười Tử Thần.

"Ngoan ngoan ngoan! Chị không cười." Dương Quỳnh đứng đắn nói. "Hơn nữa vì sao em muốn diễn vai nữ hiệp?"

"Có hai nguyên nhân. Một là hiện tại đường diễn của em có hạn. Chỉ có thể diễn vai cổ trang, hơn nữa không phải phi tần thì là thiên kim tiểu thư. Phim hiện đại sẽ không mời em, nhưng phim cổ trang cũng chỉ có mấy vai như vậy. Nếu diễn nữ hiệp có lẽ em sẽ có cơ hội đột phá đường diễn của mình. Em không xác định mình có thể diễn không nhưng em không muốn mình bị cố định." Khi nàng phát hiện đường diễn của mình bị cố định, nàng luôn tìm cơ hội chuyển đổi đường diễn của mình. Lư Tự khuyên nàng không cần quá lo lắng về việc thay đổi mình, nàng cũng sợ học theo Hàm Đan, cuối cùng lạc vào tứ bất tượng. Cho nên nàng nghĩ ra một cách chuyển biến, chuyển đổi một nửa, dù cho có thất bại nhưng ít nhất có thể tiếp tục diễn cung đấu.

"Vậy còn lý do thứ hai?" Dương Quỳnh hỏi.

"Thứ hai là lúc nhỏ em được dạy nghèo tắc chỉ lo thân mình, đạt tắc kiêm tế thiên hạ. Tuy là nữ lưu, rơi vào tranh đấu thâm cung, lại không dám làm việc hại nước hại dân. Em không phải người tốt, tính kế rất nhiều người, cũng đã hại rất nhiều

tính mạng, nhưng với quốc với gia, em không thẹn lương tâm. Có đôi khi ở thâm cung, em thường xuyên hâm mộ chim bay trên trời, có thể tự do tự tại. Khi đó em nghĩ, nếu mình biết võ công, làm một nữ hiệp khách. Cướp giàu giúp nghèo, trừng ác dương thiện, nhân sinh như vậy không phải rất vui sao?"

Dương Quỳnh không biết Thẩm gia là gia tộc thế nào, cũng không biết người Thẩm gia thế nào. Nhưng từ cách làm người của Thẩm Thu Hoa có thể thấy được, Thẩm gia là một thế gia lỗi lạc bằng phẳng. Mưu tính chỉ là một góc, con cái Thẩm gia luôn có tâm hiệp nghĩa. Dù đối mặt với tình huống nào cũng đều vì người khác suy nghĩ. Thẩm Thu Hoa không muốn vào cung nhưng cũng chưa từng từ bỏ trách nhiệm của mình. Thẩm gia từ quan quy ẩn, chỉ để một mình Thẩm Minh Hoa chống đỡ đau khổ trong triều, hắn cũng chưa từng lui về sau. Nữ nhi Thẩm gia đều là người thanh tỉnh tự giữ, cúi đầu ngẩng đầu đều không thẹn trời đất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện