Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 6


trước sau

Advertisement
Editor: Bánh Tai Heo (Wattpad: Banhtaiheo)

Tại Thừa Càn Cung.

Hoàng quý phi nằm trên giường, để cung nữ bên người đấm chân, mát xa cho nàng. Sau khi bôi đi lớp phấn trang điểm, sắc mặt nàng cũng không thể nói là hảo, nàng nâng bụng, trên trán giấu không được vẻ mệt mỏi.

Lại nghe tin tức Hoàng Thượng ban thưởng Nghi phi truyền đến......

Nhớ tới bệ cây trụi lủi chưa trồng cây gì đặt trong nhà kho, hoàng quý phi mặt trầm như nước hồ sâu, cười lạnh một tiếng, "Hay cho một cái Nghi phi! Đúng là được sủng ái vạn phần, không ai có thể so sánh."

Cây san hô đỏ kia nàng ao ước đã lâu, còn trang bị sẵn một cái bệ, chỉ chờ Hoàng Thượng ban thưởng liền đem trưng ở chính điện, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Nàng không để bụng đồ vật đẹp hay không đẹp, trân quý hay không trân quý, quan trọng là ý nghĩa mà nó mang lại.

Thái Hoàng Thái Hậu một cây, Thái Hậu một cây, theo lý thuyết cây còn lại phải thưởng cho hoàng hậu. Nhưng hiện nay vị trí mẫu nghi thiên hạ đó vẫn chưa lập, người lớn nhất trong hậu cung hiện tại chính là hoàng quý phi nàng đây.

Với chức vị hoàng quý phi này, san hô đỏ phải là của nàng!

Nhưng mọi chuyện lại ngược lại, đồ vật lại bị Dực Khôn Cung đoạt đi. Nghi phi có tài đức gì chứ?

Nhớ tới lúc thỉnh an hôm nay, bản thân còn đối với Nghi phi "Nhìn bằng ánh mắt khác", còn giao cho nàng ta chuẩn bị một việc tốt, hoàng quý phi cảm thấy như ăn phải ruồi bọ, vô cùng chán ghét.

Hiếm khi thấy Quách Lạc La thị thuận mắt được một chút, ai ngờ......

Nàng ta cùng tiện tì Ô Nhã thị thích bò lên giường nam nhân kia đều là cá mè một lứa, không thứ nào tốt cả!

"Biểu ca lại vì Nghi phi, mà hạ thể diện của bổn cung." Đầu lưỡi hoàng quý phi chua xót, lẩm bẩm nói lại chuyện cũ, "Còn nhớ năm 21, Hoàng Thượng phụng lệnh thái hậu đến Thịnh Kinh tuần tra, ai hắn cũng không mang theo, chỉ kêu Nghi phi theo đưa tiễn, sau đó còn vào ở tại biệt phủ của Tam Quan Bảo......"

Tam Quan Bảo là a mã của Nghi phi, giữ chức Tá lĩnh hàng Tứ phẩm, mặt ngoài chức quan thoạt nhìn không cao, nhưng lại nắm giữ quân binh của Thịnh Kinh, quyền lực cực lớn, để làm được chắc chắn phải được Hoàng Thượng tín nhiệm.

Thịnh Kinh, chính là kinh thành này.

Được hoàng đế vào biệt phủ ở, đây vinh quang cỡ nào?

Hoàng đế ngay cả họ mẹ Đồng Giai thị cũng không liên hệ qua!

"Biểu ca hắn...... đúng là quá mức." Hoàng quý phi nheo đôi mắt, nói không nên lời mà hèn mọn đố kị.

Sủng ái đến nhường này, nếu là dành cho nàng thì tốt biết bao?

Trong lòng khó chịu, khiến cơ thể lại muốn nôn nghén, hoàng quý phi biến sắc, ăn năm sáu viên mơ chua mới khó khăn không buồn nôn nữa.

"Nương nương! Ngài nên lo cho tiểu a ca, ngàn vạn đừng tức giận rồi ảnh hưởng đến thân mình." Chân ma ma từ nhỏ đã hầu hạ hoàng quý phi, làm sao không biết chủ tử đang tức giận?

Nữ tử mang thai vốn mẫn cảm, không chịu nổi kích động. Nàng tiếp nhận một bình mơ chua rồi khuyên nhủ: "Nghi phi được sủng ái thì như thế nào, bất quá chỉ là thiếp thôi, sao có thể so với ngài được? Lão gia từng nói, thê và thiếp từ xưa đến nay đều rất khác nhau mà."

Vừa nghe xong lời dạy bảo về thê và thiếp, sắc mặt hoàng quý phi chậm rãi bình phục.

Đúng vậy, làm thiếp chỉ biết lấy sắc dụ người, khó có thể lâu dài; còn thứ mà nàng muốn là mẫu nghi thiên hạ, sẽ chăm sóc bên cạnh biểu ca, trở thành thê tử sóng vai cùng hắn.

A mã đã nói, hoàng hậu nương nương phải hiền lương thục đức, ung dung rộng lượng, nàng nhớ kỹ những lời này, một khắc cũng không quên.

Nàng vì kính yêu biểu ca, dù có ghét hận đám phi tần được sủng ái đó, thì nàng cũng cố nén, không dám biểu lộ cảm xúc của chính mình.

Nàng phải trở thành hoàng hậu......

Mà nói gì thì nói, con nối dõi vẫn là quan trọng nhất, việc cấp bách hiện tại là sinh một tiểu a ca.

Hoàng quý phi thở nhẹ một tiếng, sờ sờ bụng nhỏ, ánh mắt từ ái, "Ma ma nói đúng, hài tử quan trọng nhất. Còn những nữ nhân đó, ta vẫn có rất nhiều thời gian để thu thập các nàng."

Hoa đẹp rồi cũng sẽ tàn, Nghi phi còn có thể mãi mãi ngồi trên vị trí sủng phi đó sao?

Chân ma ma thấy nàng nghĩ thông suốt, vô cùng vui mừng, "Nương nương anh minh."

Chủ tớ nói một hồi lại nói đến việc an bài cho lễ Vạn Thọ, đột nhiên bên ngoài truyền đến thông báo, nói Tứ a ca cầu kiến.

Dận Chân năm nay 6 tuổi, vừa mới bắt đầu đi học, cũng đến ở trong viện đọc sách luôn, khi rảnh rỗi liền tới Thừa Càn Cung thỉnh an hoàng quý phi.

Nghe vậy, hoàng quý phi lộ ra ý cười, đứng dậy nói: "Để Tứ a ca vào đi."

Dận Chân như một tiểu đại nhân, chầm chậm đi tới, bước chân nhẹ nhàng, nhìn thấy hoàng quý phi, khuôn mặt non nớt liền tràn đầy ỷ lại, "Nhi tử bái kiến mẫu phi."

Hoàng quý phi vội nói miễn lễ, kéo hắn đến bên cạnh hỏi han ân cần, nâng khuôn mặt nhỏ của Dận Chân lên nhìn trái nhìn phải, "Gầy đi rồi. Đọc sách có vất vả không? Khó khăn nuôi được miếng thịt, giờ lại mất hết rồi."

Sau đó tinh tế mà dò hỏi: "Tô Bồi Thịnh hầu hạ ngươi có được không? Nếu hạ nhân chiếu cố không chu toàn, nhớ nói rõ với mẫu phi......"

Dận Chân mím môi, bởi vì hoàng quý phi quan tâm mà rất là cao hứng, "Tạ mẫu phi quan tâm! Đọc sách không vất vả, đều là việc nên làm, bọn họ cũng hầu hạ nhi tử tốt lắm."

"Như vậy thì tốt."

Hoàng quý phi xoa trán Dận Chân, đang muốn nói chuyện khác, Dận Chân bỗng nhiên thẹn thùng cười, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi, nhi tử có thể sờ sờ bụng ngài không? Nghe nói chỗ đó có đệ đệ muội muội của nhi tử."

Đôi mắt hắn sáng long lanh, tràn đầy chờ mong.

Hoàng quý phi ngẩn ra không biết làm sao, theo bản năng nghiêng nghiêng thân mình, lấy tay che bụng, bày ra bộ dáng bảo hộ.

Vừa mới làm xong mấy động tác này, trong lòng nàng liền lộp bộp một cái, vừa lúc thấy hai mắt Dận Chân ảm đạm buồn bã, ngón tay lúng túng đan móc vào nhau.

Mẫu phi sợ ta làm đệ đệ muội muội bị thương ư?

"......" Hoàng quý phi há miệng thở dốc, thế nhưng không biết nói gì.

Chân ma ma thầm nghĩ không tốt, vội vàng tiến lên hoà giải: "Để Tứ a ca biết được rồi, nương nương mang đứa bé này, thân mình vẫn luôn không khỏe. Không phải sợ ngài làm tổn thương đứa bé, mà là sợ lây bệnh qua cho ngài......"

Nghe nói hoàng quý phi không khỏe trong người, lực chú ý của Dận Chân lập tức dời đi, nôn nóng hỏi: "Mẫu phi sinh bệnh sao?"

"Mẫu phi hoài thai, nên thân thể hơi có chút chuột rút." Hoàng quý phi có chút không được tự nhiên, đành phải theo ý Chân ma ma nói tiếp, "Bệnh cũng không nặng lắm, thái y đã viết phương thuốc rồi...... Đợi sắp tới là Dận Chân có thể sờ đệ đệ hoặc muội muội."

Thật vất vả trấn an được Dận Chân, nhìn hắn rời đi, hoàng quý phi lo lắng rất nhiều, siết chặt tay, gương mặt tú lệ hiện lên một tia hung ác.

"Điều tra ngày! Là ai nói mấy lời này với Tứ a ca!"

——

Sau khi tiễn Khang Hi đi, Vân Tú cũng như gỡ được cọng dây trói, cả người nhẹ nhàng, tùy ý rửa mặt thay quần áo rồi nằm trên giường, đợi một lát liền khép mắt lại.

Nàng không có tiếp tục mơ giấc mộng báo tương lai kia, vì vậy mà ngủ thật ngon giấc.

Ngày kế không cần thỉnh an, Vân Tú ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, gọi người đưa đồ ăn sáng tới.

Bởi vì mang thai, nên Khang Hi đặc cách ban cho Dực Khôn Cung một phòng bếp nhỏ. Ân điển này, quý phi không có, Đức phi cũng không, chỉ có hoàng quý phi cùng Nghi phi được hưởng —— một người nhờ vào địa vị, một người nhờ vào sủng ái.

Có phòng bếp nhỏ, mọi thứ liền thuận tiện rất nhiều, khi nào muốn dùng bữa thì dùng, không cần lo lắng đồ ăn có an toàn hay không, bớt được rất nhiều suy nghĩ.

Có lẽ là cõi lòng đột nhiên trống trải không còn vướng bận điều gì, nên Vân Tú ăn uống ngày càng tốt hơn, bữa sáng ăn một chén cháo cá lát, một chồng chả giò chiên cùng rất nhiều món nhỏ khác, sắc mặt hồng nhuận, cùng sự thiếu ngủ hôm qua tương phản hoàn toàn.

Sau khi Chính Phùng thái y tới bắt mạch xong, Đổng ma ma đưa hắn đến nơi khác rồi mịt mờ hỏi: "Tình huống hôm qua của nương nương...... Có chút không thích hợp nhỉ, ngài có nhìn ra vấn đề gì không?"

"Thai của Nghi phi nương nương rất khỏe mạnh, không có gì xấu cả." Thái y vuốt chòm râu, chắc chắn nói, "Thai phụ vẫn thường mất ngủ mà, chỉ cần thoải mái tinh thần, ăn uống đồ bổ là sẽ tốt, ma ma không cần lo lắng."

Rất khỏe mạnh!

Đổng ma ma thở dài nhẹ nhõm, nghe câu này nàng mới yên tâm.

Ở bên kia.

Thụy Châu trơ mắt nhìn Vân Tú cầm lấy bộ đồ thêu ' dang dở ', lục tung khắp phòng, sau đó thận trọng mà nhét vào dưới tận đáy hòm của một chiếc hòm trong góc kẹt.

Nàng chấn động: "......"

Đây là lễ vật nương nương chuẩn bị để tặng nhân dịp sinh nhật Hoàng Thượng mà, ít ngày nữa là xong rồi, từng đường kim mũi chỉ đều là tâm huyết của nương nương, như thế nào lại đem nhét vào đáy hòm thế?!

Văn Uyên muốn nói lại thôi: "Nương nương?"

"Không thêu nữa, bổn cung không có khéo tay, không am hiểu mấy chuyện này." Vân Tú nhẹ nhàng bâng quơ nói, cười cười, "Đổi cái lễ vật giống vậy là được rồi. Tự thêu xấu xí như vậy, Hoàng Thượng sẽ không thích."

Văn Uyên, Thụy Châu đáp lại vâng dạ, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Dựa vào sự sủng ái mà Hoàng Thượng dành cho nương nương, thì nương nương đưa cái gì, Hoàng Thượng cũng đều vui mừng chứ? Lại còn là đồ tự làm thì khỏi phải nói!

Nhưng chủ tử đã phân phó, các nàng đành phải nghe theo, tiếc hận một chút cũng đem nghi hoặc đè ở đáy lòng.

Đem trang phục nhét vào hòm xong, lại bớt đi được một việc, Vân Tú chọn lựa một hồi, thay một bộ cung trang màu đỏ xen xanh, đường viền tinh xảo, có thêu hoa văn phù dung, nhìn vừa tươi đẹp vừa khí phách.

Tóc đen cài trâm gắn phỉ thúy, hai bên tai rũ xuống viên trân châu; khuôn mặt điểm nhẹ một chút son phấn, khẽ tô chân mày, nhẹ phác chút đỏ cho môi, chỉ chốc lát sau, Nghi phi nương nương tươi đẹp kiều diễm liền xuất hiện ở trong gương đồng.

Trong lòng Vân Tú tràn đầy nhớ mong Ngũ a ca Dận Kỳ, trang điểm xong rồi, liền phân phó đại cung nữ Văn Uyên tự mình đến Từ Ninh Cung một chuyến, bẩm báo một tiếng với Thái Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu.

Văn Uyên tuân lệnh rời đi, đợi qua nửa canh giờ, liền có người từ Từ Ninh Cung đi đến, là Tiền ma ma được Thái Hậu yêu thích nhất.

Tiền ma ma nhanh nhẹn bước vào, mặt cười rạng rỡ, thấy Vân Tú liền nói: "Lão nô bái kiến Nghi phi nương nương. Vừa vặn Ngũ a ca cũng nhớ nương nương, Thái Hậu nói nương nương mang thai nhiều tháng rồi, nên thân thể quan trọng, để lão nô che chở ngài đến Từ Ninh Cung."

"Xin ma ma đứng dậy!" Vân Tú vội vàng đỡ Tiền ma ma.

Đợt mang thai Tiểu ngũ, Thái Hậu luôn trông coi nàng khắp nơi, tiếp đến đứa trẻ trong bụng này, Thái Hậu lại càng chân thật quan tâm, nàng sao có thể không cảm kích?

"Lão tổ tông vẫn mạnh khỏe chứ? Thái Hậu cũng mạnh khỏe chứ?" Dọc theo đường đi, Vân Tú quan tâm nên hỏi rất nhiều, Tiền ma ma được hỏi đều đáp lời, cười tủm tỉm nói: "Thân thể lão tổ tông rất khoẻ mạnh, sáng nay còn dùng chút bánh ngọt nữa......"

Nói như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu tâm tình khá tốt, mà Thái Hoàng Thái Hậu tốt, thì Thái Hậu tự nhiên cũng tốt rồi.

Vân Tú trong lòng cân nhắc. Kiệu hạ xuống, đoàn người tiến vào phòng ngoài, nàng liền nhướng mày cười: "Thần thiếp bái kiến lão tổ tông, bái kiến hoàng thái hậu ——"

Nàng dùng tiếng Mông lưu loát nói.

Một giọng nói già nua lại hòa ái liền vang lên: "Nghe gì không, Nghi nha đầu tới rồi."

Một thanh âm trẻ hơn rất cao hứng, cũng dùng tiếng Mông đầy thân thiết đáp lại: "Bỏ qua mấy nghi thức xã giao đó đi, mau tiến vào, mau tiến vào."

Vân Tú nâng bụng, cười khanh khách đi vào nội điện.

Từng trận đàn hương thổi qua mặt, sau đó tầm mắt bỗng nhiên sáng ngời trống trải rất nhiều, trước mặt nàng là hai vị trưởng bối, đang thẳng chân ngồi ở trên đệm.

Phía bên trái là Thái Hoàng Thái Hậu tay vê một chuỗi Phật châu, tóc đã hoa râm, trên mặt có nhiều nếp nhăn thật sâu, nhìn như một lão thái thái hiền hoà, ánh mắt hiền lành nhìn sang Vân Tú.

Lão tổ tông là một tay nuôi lớn Hoàng Thượng, là người thân thiết nhất của Hoàng Thượng, cũng là Hoàng tổ mẫu mà Hoàng Thượng hiếu thuận nhất.

Bên phải là Thái Hậu cũng họ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc, xuất thân từ thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, là cháu gái của Thái Hoàng Thái Hậu, là kế Hoàng Hậu của Hoàng đế Thuận Trị đời trước.

Nàng diện một thân thường phục sắc xanh, hiện vừa 40 tuổi, khuôn mặt mượt mà, miệng luôn mang theo ý cười, cả người tản ra hơi thở thân thiết.

Vị này tuy là mẹ cả của Hoàng Thượng, cũng không phải mẹ đẻ, nhưng hai mẹ con tình cảm thâm hậu, quả thật khiến thiên hạ phải trầm trồ.

Hoàng Thượng hiếu thuận, lại có lão tổ tông phù hộ, Thái Hậu tuy là buông bỏ hết việc trong hậu cung, nhưng vẫn sống rất hài lòng, cả ngày trồng hoa, niệm Phật, chơi đùa với tiểu Dận Kỳ, cứ mỗi ngày trải qua như vậy.

Nhìn thấy Nghi phi mặt mày sắc xảo xinh đẹp, ánh mắt của hai vị trước mắt trở nên sáng ngời, Thái Hoàng Thái Hậu vẫy tay, gọi nàng lên ngồi cạnh.

Lão thái thái tuổi đã lớn, nên rất yêu thích hậu bối tươi mát xinh đẹp, vừa lúc, Vân Tú cả hai đều có.

Loại "Tươi mát" này, không phải ý nói cách ăn mặc a ——

Hai vị Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu xuất thân từ thảo nguyên, lại từng trải qua nhiều sự kiện chinh chiến của tiên đế, nên rất không hứng thú với bộ dáng đài cát khuê phòng, chán ghét nhất là nữ tử chỉ biết khóc lóc sướt mướt nhu nhược, Nghi phi sinh ra ở Mãn Châu, khí chất xinh đẹp rạng ngời cứ như vậy đập vào mắt các nàng.

Lại còn có sự việc của Ngũ a ca, Vân Tú càng có nhiều thời gian đến Từ Ninh Cung nói chuyện, rất nhanh liền học lưu loát ngôn ngữ của người Mông, khiến hai vị tai to mặt lớn này càng nhìn nàng với con mắt khác.

Nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu vẫy tay, Vân Tú nửa điểm cũng không câu nệ tiến lên ngồi xuống, hé môi cười nói: "Lão tổ tông hôm nay tinh thần sảng khoái mười phần nha, nửa điểm không nhìn ra đã làm tằng tổ mẫu* của người khác đó!"

*Tằng tổ mẫu: Ông cố, bà cố

Nghe lời này làm lòng Thái Hoàng Thái Hậu cực kỳ thoải mái, chỉ vào nàng cười: "Có tin được cái miệng dẻo quẹo này của ngươi không đây. Ai gia còn tính nói nhìn không ra ngươi đã là mẫu thân rồi đó. Nhìn xem, trừ cái bụng ra, mấy chỗ khác cũng không có biến hóa tí nào."

Đây là biến tướng của sự khích lệ, Vân Tú dường như có chút thẹn thùng, chọc cho Thái Hoàng Thái Hậu cười không ngừng.

Thái Hậu cũng cười, nhìn vòng eo của Vân Tú: "Năm tháng rồi phải không?"

"Bẩm Thái Hậu, đúng ạ." Vân Tú nói, "Mấy tháng nữa là có thể cho Tiểu ngũ nhà chúng ta thêm cái đệ đệ hoặc muội muội, cũng cho lão tổ tông cùng Thái Hậu thêm đứa cháu để chơi đùa."

Lời này vừa nói xong, khiến cho mọi người đều tự cảm thấy, đứa nhỏ này sau khi sinh ra sẽ thân thiết cùng Dận Kỳ, cũng sẽ thân thiết cùng Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu.

Tiền ma ma muốn nói, Nghi phi nương nương thật là thông minh nha!

- ------------

Đôi lời:

- Về chức vị Thái Hậu và Thái phi:

Mình giải thích là vì sợ có bạn sẽ hoang mang không biết vì sao mẹ của Hoàng Đế có người lại có chức vị là Thái phi, có người lại là Thái Hậu, nên sau khi tìm hiểu cặn kẽ, mình cũng giải thích cho mọi người luôn nhe.

Mọi người cứ hiểu đơn giản, đối với vị trí Hoàng Đế, phi tần chỉ là thiếp, hoàng hậu mới là thê. Sau khi có tân đế đăng cơ, thiếp của Hoàng Đế đời trước sẽ lên làm Thái phi, thê của Hoàng Đế đời trước sẽ lên làm Thái Hậu.

Xét như vậy, ở chương 1, cảnh trong mộng sau khi Khang Hi băng hà và tân đế lên ngôi, Thái Hoàng Thái Hậu của Khang Hi có tuyên chỉ thăng chức cho các phi tần của Khang Hi lên làm Thái phi, Khang Hi không có Hoàng Hậu nên không có chức Thái Hậu.

Còn vị Thái Hậu 40 tuổi trong đây sở dĩ gọi là Thái Hậu, vì bà là 'kế' Hoàng Hậu của Hoàng Đế đời trước (Hoàng Đế Thuận Trị).

Ôi tui nhức đầu với mấy cái tên và chức vị trong đây quá đi T_T

- Về cách gọi 'mẹ' của các hoàng tử, công chúa (a ca, cách cách):

Mẹ nuôi (Người không trực tiếp sinh ra) mình sẽ để là Mẫu phi

Mẹ ruột mình sẽ để là Nương (Khi chỉ có hai mẹ con) + Mẫu thân (Khi có mặt người khác) nhé.

Nguyên bản ở thời Mãn Thanh và trong truyện tác giả gọi là 'Ngạch nương', nhưng mình thấy nó hơi xa lạ quá, nên mình sẽ dùng những từ như trên để thay thế nha...

Truyện convert hay : Tu La Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện