Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 17


trước sau

Advertisement
Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

-----

Quý Phi nhẹ nhàng phun ra hai chữ "Lập hậu", cười châm biếm: "Có người đề sổ con lên, nói vị trí bị bỏ không đã lâu, khẩn cầu Vạn Tuế Gia sắc lập Hoàng Hậu. Hoàng Quý Phi Đồng Giai thị, hiền lương thục đức, là tấm gương sáng......"

Nói xong Quý Phi còn cười đắc ý hơn: "Trên triều đình nổ tung. Hoàng Quý Phi thì đang ' tĩnh dưỡng ', lại bị đoạt cung quyền, khiến cho có người hoảng hốt, cái sổ con kia, ai còn không biết là của Đồng Quốc Duy? Tác Ngạch Đồ dốc hết sức phản đối, còn Minh Châu lại đầy mặt tán đồng. Hoàng Thượng tạm thời ấn chuyện này xuống, chỉ là lúc dùng ngọ thiện lại để cho Đồng Quốc Duy tiếp khách."

Vân Tú nghe được mùi ngon, thầm cảm thán một tiếng: "Đồng gia thật nóng nảy quá."

Đồng gia từng có một Hiếu Khang Chương Hoàng Hậu, trở thành nhà mẹ của Hoàng Đế, giờ bọn họ liền muốn tạo ra một vị Hoàng Hậu nữa, tiếp theo sẽ càng tiến thêm một bước, sau đó sẽ độc chiếm vị trí mẫu tộc của Hoàng Đế.

Vậy mà bọn họ không nghĩ tới Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không đồng ý, Hoàng Thượng càng sẽ không đồng ý, ít nhất là tại thời đại của Hoàng Quý Phi này, là tuyệt đối không thể.

Vân Tú nhớ tới cảnh trong mộng, khẽ lắc đầu. Quý Phi cười, phụ họa nói: "Ngươi nói rất đúng...... Đồng gia nóng nảy, có người cũng nóng nảy."

"Hôm nay ở trên triều, Tác Ngạch Đồ tấn công dồn dập, nói chuyện này cần phải bàn bạc lại, hắn quyết không thể để Đồng gia thực hiện được." Nàng cười xong sau thở dài, "A Linh A thì lưỡng lự, liền truyền tin tới hỏi ta, bổn cung nhìn hắn viết thì thấy hắn đồng ý liên thủ."

"Công phủ" này, chính nhà mẹ đẻ Nữu Cỗ Lộc thị của Quý Phi.

Vân Tú biết Quý Phi từ trước đến nay đều có chủ ý, nhẹ giọng hỏi: "Vậy ngươi đáp như thế nào?"

Quý Phi hừ lạnh một tiếng: "Ta bảo hắn an phận đi, không cần nhúng tay vào việc lập hậu nếu như muốn sống thọ một chút! Hách Xá Lí có Tác Ngạch Đồ, Đồng Giai thị có Đồng Quốc Duy, mỗi người đều là trụ cột, còn Nữu Cỗ Lộc có ai?"

Năm đó, a mã Át Tất Long của Quý Phi rất thường xuyên qua lại với Ngao Bái, thậm chí còn có đại bất kính đối với đương kim Hoàng Đế, trước sau đều không có đưa ra lập trường. Sau đó Ngao Bái thất thế, Át Tất Long cũng không chiếm được chỗ tốt, bị tước đoạt hết thảy chức vụ, chỉ chừa lại một chức vị có chức nhưng không có quyền.

Quý Phi trong lòng rất rõ ràng, việc của a mã nàng sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Hoàng Thượng, càng về sau sẽ là ảnh hưởng đến toàn bộ gia tộc.

Đã bị Hoàng Thượng nghi kị, còn liên thủ với Tác Ngạch Đồ xen vào việc lập hậu, không phải tìm đường chết thì là cái gì?

"May mà hắn còn nghe lời......" Dứt lời, Quý Phi nhìn về phía Vân Tú, trong mắt lộ ra phiền muộn, "Lúc này, ta hâm mộ ngươi nhất đó. Quách Lạc La gia từ trước đến nay không can dự vào tranh đấu triều đình, a mã của ngươi ở tít Thịnh Kinh, nào cần phải xen lẫn vào mấy việc rắc rối này?"

Vân Tú biết Quý Phi không thể bỏ được gia tộc, không muốn tiếp tục làm nàng sầu tư, nhẹ nhàng cười, rồi dời đi đề tài: "Đừng nói cái này nữa. Đúng rồi, A Linh A rất tốt sao?"

A Linh A là huynh đệ trong họ của Quý Phi, hôm trước lúc đi xem kịch, nổi lên xung đột với nhị nhi tử của Minh Châu là Quỹ Tự, người khác khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng hai người liền lao vào đánh.

"Rất tốt nha." Nói tới việc này, trong mắt Quý Phi hiện lên một tia tức giận: "Là Quỹ Tự trêu chọc hắn trước, nhưng vì có Minh Châu chống lưng, bổn cung có thể làm gì đây? Nạp Lạt thị khinh người quá đáng......"

Nhắc tới Nạp Lạt thị, không thể không nhắc tới Huệ phi. Dưới gối Huệ phi có Đại a ca, sau lưng có Minh Châu, coi như là Quý Phi, ngày thường cũng phải nhường nhịn ba phần.

Nói cho cùng, nữ tữ trong cung muốn sống tốt thì chắc chắn phải có ba thứ, gia tộc, sủng ái, con nối dõi. Vậy mà Huệ phi đã chiếm hai hạng, lại còn đứng đầu bốn phi, vậy nên từ trước đến nay dù không cung kính lắm với Quý Phi, nhưng Quý Phi cũng chưa từng nói gì.

Nay Quỹ Tự lại cùng A Linh A nổi lên xung đột!

Mặc dù là đối phương sai, nhưng cố kỵ Quỹ Tự có Minh Châu chống lưng, Quý Phi vô pháp, chỉ có thể để A Linh A tới cửa xin lỗi cầu hòa.

Mấy sự việc nghẹn khuất này, Quý Phi toàn nói với Vân Tú.

Đột nhiên nhớ tới việc Lương quý nhân đến xin thuốc, vẻ mặt phẫn nộ của nàng dần chuyển sang mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Huệ phi nuôi Bát a ca, chung quy cũng không so được với nhi tử do chính mình sinh. Nội bộ của Duyên Hi Cung mâu thuẫn, cũng là nàng ta đáng bị......"

Nhược điểm cỡ này phải đợi thời khắc mấu chốt, sau đó đâm một đao mới thật sự đau.

——

Chỉ dụ nói rằng Hoàng Quý Phi bởi vì mang thai vất vả nên thưởng 1 tháng tĩnh dưỡng, cung quyền giao cho Thái Hậu quản. Lý do nghe rất chính đáng, nhưng nơi này toàn người đã thành tinh, ai nghe mà không hiểu?

Việc này thu hút ánh mắt của mọi người, cả trên triều lẫn hậu cung, khiến con sóng cũng ngầm chuyển động.

Khang Hi để Đồng Quốc Duy ở lại dùng cơm trưa, Hoàng Thượng cùng thần tử ở chung một canh giờ, một lát sau tin tức liền rò rỉ, cả xóm cả làng đều biết.

Nghe nói, lúc Đồng đại nhân ra khỏi cung, tươi cười đầy mặt, bước đi như bay, trở lại trong phủ liền đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp được.

Vạn Tuế Gia nói gì với hắn nhỉ?

Nhiều người buồn bực, còn Tác Ngạch Đồ lại có dự cảm bất an.

Đồng Quốc Duy phu nhân hiếm khi chỉnh đốn một phen dung nhan, cầm lấy thẻ bài được phép tiến cung, thong thả ung dung khởi hành.

......

"Hoàng Thượng thế nhưng lại chấp nhận cho Đồng phu nhân thăm Hoàng Quý Phi." Văn Uyên nói, có chút tức giận bất bình, "Ân điển to lớn như vậy, thật là......"

Tĩnh dưỡng giống như cấm túc, nhưng nhìn đi, Đức phi lại được đãi ngộ như vậy?

Quý Phi ngừng lại một chút, sau đó thở dài: "Chung quy cũng là nữ nhi của Đồng gia, đâu giống như chúng ta."

Trong lòng sớm đã xoay chuyển vô số suy nghĩ, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.

Chẳng lẽ, Hoàng Thượng thực sự có ý muốn lập hậu?

Vân Tú liền cười nàng: "Tuổi còn trẻ đừng suy nghĩ quá nặng. Chờ Hoàng Quý Phi sinh xong, mọi chuyện mới có thể quyết, việc gì tới cũng sẽ tới, sao phải lo lắng nhiều?"

Đúng vậy, nếu Hoàng Quý Phi sinh a ca, vị trí thái tử này cũng sẽ suy xét lại, vị trí Hoàng Hậu này......

Quý Phi bừng tỉnh, "Do ta quan tâm quá nên bị loạn."

Ngay sau đó cùng Vân Tú cười nói: "Vẫn là ngươi nhìn thông thấu!"

Tiễn Quý Phi đi, Vân Tú nhẹ nhàng ngáp một cái, chống gò má mơ màng sắp ngủ, hoàn toàn không đem việc lập hậu để ở trong lòng.

Nhớ tới hôm nay "Song hỷ lâm môn", còn có bốn phương tám hướng trên triều loạn thành cái chợ, khóe môi nàng cong cong, không giấu được tâm tình đang rất tốt.

Nàng đón ánh mặt trời ấm áp bên cửa sổ, khuôn mặt sáng bóng tựa bạch ngọc dường như được mạ lên một tầng viền vàng. Đôi mắt đẹp nhẹ khép lại, hàng mi dài như sắp vỗ cánh bay, lúc Khang Hi tới chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Hắn xua xua tay không cho hạ nhân thông báo, chậm rãi tới gần giường nệm, tâm tình ủ dột vừa mới lâm triều xong chậm rãi tốt lên, ý niệm chuẩn bị tính sổ nàng ban đầu cũng phai đi bớt.

Các đại thần vì chuyện nhà của hắn mà cãi đến mặt đỏ tai hồng, làm hắn gác luôn cả chuyện Thi Lang đả kích gia tộc Trịnh thị vốn tính nói sang một bên!

Một sổ con thỉnh cầu lập hậu mà dẫn ra kha khá yêu ma quỷ quái.

Tác Ngạch Đồ, Minh Châu, toàn những thế lực đứng đầu, ngươi tới ta đi, tranh cãi đến trời đất u ám, trước mắt chỉ có thể đề nghị Đồng gia đứng ngoài cuộc. Một cái triều đình to như vậy, lại đang có xu hướng chia bè chia phái đấu đá nhau......

Khang Hi ánh mắt chợt lạnh.

Một cái là thúc tổ phụ của Bảo Thành, một cái là đường cữu cữu của Bảo Thanh*, nếu như tranh đấu càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, chắc chắn sẽ dẫn đến rối loạn triều đình.

*Bảo Thanh: tên tự của Dận Thì – con của Huệ phi.

—— hiện tại, phải trấn an được Đồng Quốc Duy.

Tiễn Đồng Quốc Duy đi, Khang Hi ném tấu chương, lộ ra chút mệt mỏi hiếm có.

"Vạn Tuế Gia, nếu không, nô tài đem lễ vật thọ yến của các nương nương cho ngài xem nhé?" Lương Cửu công công phụng dưỡng một bên, lo lắng không dám nói một tiếng, thấy Hoàng Thượng ngồi cô đơn trong đại điện to lớn, đột nhiên nhanh trí, thật cẩn thận suy xét.

Hắn nghĩ muốn lấy lễ vật của Nghi phi nương nương ra, mặc kệ là cái gì cũng có thể khiến Vạn Tuế Gia vui lên một chút.

Khang Hi vừa nghe liền trở nên hứng thú: "Đem đồ của Nghi chủ tử ngươi trình lên đây."

Lương Cửu công công thở phào, trong lòng cầu thần bái phật cảm tạ Nghi phi nương nương, cao hứng phấn chấn kêu người chạy tới nhà kho: "Cẩn thận chút, cái đó chính là đồ vật của Nghi phi nương nương......"

Tiểu thái giám liên tục gật đầu như giã tỏi, lúc trở về, thần sắc lại có chút kỳ quái.

Lương Cửu công công nào có rảnh quản xem tiểu thái giám là bị gì?

Đại tổng quản cầm cái khay như cầm trân bảo, nâng như trứng hứng như hoa, cười tủm tỉm mà bước nhanh đến, sau đó xốc tấm vải đỏ lên: "Vạn Tuế Gia, ngài xem, đồ vật Nghi phi nương nương hiến lên chắc chắn vô cùng quý trọng lại tinh xảo đó, là ——"

Ách, là mấy cuốn kinh Phật?

Mấy từ Lương Cửu công công tính nói liền bị nghẹn trong cổ họng.

Khang Hi cong cong khóe môi, cúi đầu nhìn lại, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ.

......

"Tú Tú."

Khang Hi trầm mặt, cúi người nói nhẹ vào tai Vân Tú, làm Vân Tú đột nhiên mở mắt ra: "......"

Nàng bị hết hồn mà nhảy dựng, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, bàn tay lập tức ngứa ngáy.

Nếu không phải phía trước là "Hoàng Thượng anh minh", không chừng nàng sẽ không kìm nổi mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.

Vân Tú hít một hơi, cười như không cười mà nhìn hắn: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thật là có nhã ý."

Nửa phần không có ý muốn hành lễ thỉnh an.

Khang Hi làm sao nghe không ra trong lời nói có giấu giếm lửa giận? Nói vậy mình thật sự dọa nàng rồi.

Hoàng Đế không chỉ không tức giận, ngược lại không hiểu sao cảm thấy chột dạ, sờ sờ cái mũi: "Là trẫm không tốt, là trẫm càn rỡ."

Sau đó lại nghĩ, không đúng a, trẫm nghiến răng nghiến lợi tiến muốn tính sổ với nàng, sao lại nhận sai trước thế này?

Khang Hi khụ một tiếng, lại trầm mặt, kêu Lương Cửu công công lập tức lăn lại đây.

Lương Cửu công công vẻ mặt đau khổ, đứng ngượng ngịu như cô nương mới lớn một hồi, lúc này mới tiến lên: "Nô tài tham kiến Nghi phi nương nương......"

Vân Tú chú ý tới cái khay trên tay hắn, lông mày nhảy dựng, cố gắng ức chế dự cảm bất an: "Hoàng Thượng đây là?"

"Trẫm ngày đêm ngóng trông hạ lễ của nàng, kết quả thì sao?" Khang Hi chỉ vào khay, mặt không nhìn ra hờn giận, "Tại lễ Vạn Thọ, Nghi phi nương nương mà trẫm sủng ái nhất, hiến cho trẫm một xấp kinh Phật. Coi như là viết tay, nó vẫn là kinh Phật!"

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Tú: Xong đời......

- ----

Đôi lời editor:

Đọc mà tưởng tượng ra được vẻ mặt của Hoàng Thượng với công công lúc thấy lễ vật luôn á mọi người =)), tội Hoàng Thượng.

Truyện convert hay : Vân Gia Tiểu Chín Siêu Da Đát

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện