Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 11


trước sau

Advertisement
Vân Tú chần chờ, sau đó cố gắng kìm lại sự kháng cự trong lòng rồi đưa tay ra, Khang Hi nhanh chóng bắt được tay nàng.

Lương Cửu công công vội vàng đưa ghế dựa qua, muốn để hai người ngồi cùng một ghế, sau đó mỉm cười đầy ân cần rồi lui ra.

Vân Tú: "......"

Vân Tú cảm thấy mọi chuyện như bị xáo tung.

Thật vô lý!

Biểu tình Hoàng Thượng ôn nhu, giọng nói cưng chiều, còn nói những lời như vậy......

Nàng ngẩn ra một lúc lâu, mém chút nổi da gà.

Trong lòng Vân Tú biết nàng vẫn khó để buông bỏ tình cảm với Khang Hi, nhưng chỉ cần nàng quyết tâm không tranh sủng nữa, nhắm mắt làm ngơ, sau đó qua một thời gian, chắc chắn tình cảm sẽ bị hao mòn rồi biến mất.

Tình cảm trên thế gian này, không phải đều như vậy sao?

Mấy ngày nay, trong lòng nàng đều là hình bóng của bọn nhỏ, đối với tương lai cũng không mong muốn xa hoa gì, không ra khỏi Dực Khôn Cung nửa bước, mỗi ngày trôi qua thư thả, tự tại.

Cảm thấy dù không có Hoàng Thượng, cũng không có gì là không tốt.

Vậy mà trưa hôm nay, Lương Cửu công công bỗng nhiên truyền lời Hoàng Thượng, mời nàng đến hầu bạn......

Phải biết ngay cả Hoàng Quý Phi, cũng chưa từng được đến Càn Thanh Cung hầu bạn bao giờ.

Nàng thay đổi, chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng thay đổi? Cử chỉ thân mật không nói, công lực lời ngon tiếng ngọt còn cao hơn hẳn một tầng.

Lời đường mật như vậy, cười ôn nhu như vậy, nàng sao không rõ, những cử chỉ đó chỉ có đối với người mình yêu mới có.

Nàng cái gì cũng không làm, sao lại được đối đãi như vậy, rốt cuộc là vì sao?

Vân Tú nghĩ mãi không ra, đành phải âm thầm cảnh giác, tránh bản thân sa vào trong đó; ngoài mặt nhìn như ngượng ngùng mà cúi đầu, tự động xem nhẹ nửa câu đầu mà Hoàng Thượng khen, chỉ suy nghĩ ý tứ nửa câu sau.

Đừng tự làm mình mệt?

Tự làm mình mệt là sao nhỉ?

Còn chưa nghĩ ra được hàm ý, Khang Hi vuốt nhẹ tóc mai nàng, nhẹ giọng cười: "Ngẩng đầu lên."

Thanh âm thấp thấp, mang theo ý cười.

Vân Tú vò khăn, cố không để mình kháng chỉ.

Bởi vì lúc cúi đầu nàng đang xụ mặt, nên ngẩng lên không kịp tươi cười, Nghi phi nương nương đành phải bất chấp tất cả, cứ để khuôn mặt cau có của mình đập thẳng vào một đôi mắt phượng sâu thẳm.

Khang Hi nhìn nhìn đôi mày xinh đẹp của Vân Tú đang nhíu lại, vừa mờ mịt vừa mang theo sự không đồng tình, dường như nàng không đồng ý với lời hắn nói, nhưng cũng không nói rõ, mà lặng lẽ biểu đạt sự kháng cự, trông sinh động cực kỳ.

Đã nhìn quen các phi tần cẩn thận dịu ngoan, ai cũng không dám lộ ra thần sắc như vậy trước mặt hắn.

Hoàng Đế lại nửa điểm cũng không tức giận, ngược lại hào sảng nở nụ cười: "Ngươi nha."

Tú Tú của hắn không sợ hắn, tình cảm đối với hắn vừa đậm sâu, vừa chân thật, lúc nào cũng dùng cảm xúc thật đối diện với hắn, không có một tia giả dối nào.

Nhìn nàng đi, trẫm sợ nàng mệt mỏi, nên mới nói nàng trang điểm qua loa thôi, nàng lại không đồng ý, còn cáu bẳn với trẫm.

Đều nói nữ tử chỉ trang điểm cho người mình thích xem, nghĩ như vậy, Khang Hi trong lòng không uất ức nữa, ửng lên một chút sung sướng, buồn bực hôm qua tích tụ tất cả đều tan biến sạch sẽ.

Hoàng Đế kéo Vân Tú ngồi xuống, bàn tay to phủ lên chiếc bụng nhỏ của nàng, ôn nhu dỗ dành: "Là trẫm sai! Trẫm không nói nữa, nàng muốn sao cũn được."

Vân Tú: "......"

Nàng đã chuẩn bị tư thế, chỉ chờ Hoàng Thượng tức giận, nghĩ cho dù bị mắng tới mức khiến hậu cung chê cười, cũng sẽ không hối hận.

Nhưng cảnh tượng này là sao đây?

Vân Tú mặt dại ra, hoảng hốt cực độ, há miệng thở dốc, hiếm khi mà ú ớ nói không nên lời.

Bọn họ, hình như nãy giờ toàn ông nói gà bà nói vịt đúng không.

Hài tử trong bụng dường như biết được tình thế túng quẫn của nương, không biết là tay hay là chân, đá một đá, vừa lúc đá vào bàn tay Khang Hi, làm hắn rất ngạc nhiên, ngay sau đó...... Bụng nàng liền truyền đến tiếng vang.

Vân Tú phục hồi tinh thần lại, mặt chợt đỏ lên, nàng đói bụng.

Ý cười trong mắt chợt lóe lên, Khang Hi quay đầu, liếc Lương Cửu công công đang đứng trong góc một cái, "Sao còn chưa truyền thiện*? Một chút nhãn lực cũng không có sao. Ngươi muốn tiểu a ca của trẫm bị đói hả!"

*thiện: bữa ăn

Ngữ khí này khác hẳn với lúc dỗ người kia a.

Cái tên này, thật vô tích sự, cứ thích núp đi đâu! Đáng ra phải đi truyền thiện từ nãy, vậy mà cứ đứng đấy tới giờ.

Lương Cửu Công đang đứng cạnh cây cột nhanh chóng thò chân ra, khóc không ra nước mắt.

Vâng vâng, đều là lỗi của thần ——

Hoàng Thượng cùng Nghi phi nương nương ở chung đến dịu dàng thắm thiết, ai dám quấy rầy?

Cái bầu không khí đặc sệt kia, làm hắn ê răng vô cùng, hận không thể trốn luôn dưới nền đất.

Bảo hắn chen vào nói đi truyền thiện, ai dám a? Ngại mệnh ngắn hả?

Sợ Hoàng Thượng bổ đầu hắn ra luôn!

Khang Hi mở miệng răn dạy, Lương Cửu công công chỉ có thể nhận mình sai, cười làm lành nói: "Dạ, nô tài đúng là có mắt như mù...... Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, nương nương thứ tội, nô tài sẽ đi truyền thiện ngay......"

Dứt lời, dưới chân như lắp hoả tiễn mà chạy đi, phút chốc đã không thấy bóng dáng.

Vân Tú sửng sốt, xì cười một tiếng, sự mất tự nhiên cũng tiêu đi không ít, mặt mày giãn ra rất nhiều: "Hoàng Thượng hù dọa hắn làm cái gì? Đại tổng quản hắn làm việc vất vả, công lao cũng nhiều, từ trước đến nay đều hầu hạ ngài tận tâm tận lực."

Ý cười ẩn trong mắt nhưng vẫn còn mang theo tia giận dỗi, dường như trong nháy mắt tìm lại được cách thức ở chung với Hoàng Thượng, tâm nàng lại thả lỏng xuống.

Khang Hi nhướng mày: "Trẫm cũng không biết là Lương Cửu công công lại được Nghi phi nương nương coi trọng thế đấy......"

Vừa nói xong, hắn cười cười, cúi người tiến lên, hôn nhẹ một cái giữa trán nàng, "Này xem như trừng phạt ngươi."

Vân Tú bỗng nhiên mở to mắt.

"...... Bảo Thành gần đây hay chạy qua Từ Ninh Cung, nói muốn dạy Dận Kỳ học tiếng Hán." Khang Hi thưởng thức đến đã mắt bộ dáng mỹ nhân khiếp sợ, mỉm cười dời đi đề tài, "Trẫm vốn không tin Bảo Thành sẽ làm được. Ai ngờ khảo giáo vài câu, những câu chữ xưng hô đơn giản, Dận Kỳ đều thuộc."

Vân Tú chưa kịp tính toán cái hôn kia, lực chú ý liền chuyển dời đến trên người đại nhi tử của nàng.

Nàng kinh hỉ nói: "Dận Kỳ sẽ nói tiếng Hán sao?"

Sau đó liền cảm kích không thôi: "Thật phiền Thái Tử gia không chê hắn, quan tâm đệ đệ như thế, thần thiếp không biết nên nói lời cảm tạ như thế nào......"

Nàng nói xong cẩn thận mà nghĩ, thẹn thùng cười: "Thái tử gì cũng không thiếu, thần thiếp cũng không nghĩ ra nên đáp lại cho ngài ấy cái gì. Không bằng Hoàng Thượng đề xuất cho ta vài cái nhé?"

Những lời này, đều xuất phát từ thật tâm, Khang Hi đều thấy rõ.

Từng câu từng chữ, đều làm hắn cảm động.

Đối với thái tử, hắn càng thêm vừa lòng và coi trọng. Hiếu kính trưởng bối, yêu thương huynh đệ, hài tử này mới mười tuổi, nhưng đã có thể một mình đảm đương nhiều việc, làm hắn kiêu ngạo vô cùng.

Nhà ai có thể có hài tử ưu tú như Bảo Thành chứ?

Nghi phi, nàng xem như một nửa mẫu thân của Bảo Thành, Hoàng Quý Phi, Quý Phi, các nàng cũng vậy.

Thế nhưng đối với thái tử, các nàng kiêng dè còn không kịp, trừ bỏ những ngày đặc biệt cần phải gặp mặt...... Ngày thường không ai dám cùng hắn nói một câu.

Nếu có tiếp xúc, cũng là mang theo mục đích.

Ngay cả tiểu Hách Xá Lí thị, dì của thái tử, đều cùng một loại với những người này.

Thậm chí còn có những người giống Đồng Giai thị, đối với thái tử, đối với cả hắn, sinh ra dày đặc oán hận......

Thế mà hôm nay Nghi phi lại nói, phải tặng gì đó cho Bảo Thành, bởi vì hắn dạy Dận Kỳ học Hán văn, còn khen hắn quan tâm đệ đệ.

Trong lúc nhất thời, Hoàng Đế không cách nào hình dung được cảm thụ trong lòng, chỉ cảm thấy ê ẩm mềm mại, ánh mắt nhìn về phía Vân Tú càng mềm hơn.

Khang Hi xua xua tay, cười nói: "Thái tử là ca ca, mấy việc đó đều là việc hắn nên làm. Còn quà tạ lễ, nào có cần......"

Bị ánh mắt kỳ vọng của Vân Tú nhìn chăm chú, hắn dừng một chút, lập tức sửa lại lý do thoái thác: "...... Nào có cần Tú Tú lo lắng. Trẫm thay ngươi đưa là được rồi."

——

Tin tức Khang Hi triệu Nghi phi đến hầu bạn nhanh chóng truyền khắp lục cung, khiến cho gợn sóng từng trận.

Đương kim hoàng thượng anh minh thần võ, uy nghiêm oai hùng, không phải dạng ham mê nữ sắc, từ khi đăng cơ tới nay, chưa bao giờ có vụ việc để phi tần đi đến Càn Thanh Cung hầu bạn.

Giờ đây lại phá lệ, nghe nói ngài còn bận việc chính sự, nhiều ngày cũng chưa bốc thẻ bài của phi tần, nay lại để Nghi phi đến hầu bạn? Mà Nghi phi lại còn đang có mang, thân thể không thể thị tẩm...... Sao có thể không khiến mọi người khiếp sợ?!

Trong phút chốc, mọi người ai cũng thấy mức độ được sủng ái của Vân Tú lại tăng lên vạn lần.

Ánh mắt tất cả phi tần đều tụ tập ở Dực Khôn Cung, có ghen tuông, có ác ý, nhưng nhiều hơn vẫn là cực kỳ hâm mộ.

Nhóm tiểu chủ có phân vị thấp kém thì hâm mộ rất nhiều, hy vọng một ngày kia có thể được sủng ái giống như Nghi phi vậy, mặc dù đã hoài thai, nhưng ân sủng lại tăng mà không giảm.

Còn các nương nương từ tần vị trở lên thì đa số là xé nát khăn thêu, ném vỡ chung trà, vừa ghét lại vừa đố kị, thầm mắng chửi Vân Tú là hồ ly tinh.

......

Huệ phi ở Duyên Hi Cung cũng đang bàn chuyện này với tâm phúc.

"Nghi phi có bản lĩnh thật, vậy mà cứ khiến Hoàng Thượng nhớ nhung hằng ngày." Nàng nhấc nắp trà lên, nhẹ nhàng thổi một ngụm, thần sắc bình thản, nhàn nhạt chậc một tiếng, "Đúng là có một không hai."

Đại cung nữ Oanh Nhi đấm vai cho nàng, nghe vậy khó hiểu nói: "Trong cung nhiều nhiều mỹ nhân như vậy Hoàng Thượng lại không sủng, mà cứ gọi Nghi phi đã mang thái đến tháng thứ 5. Nương nương, việc này không hợp quy củ......"

Nàng biết Huệ phi đã không còn muốn màng gì đến việc tranh sủng nữa, những năm gần đây, nàng toàn tâm toàn ý chăm lo cho Đại a ca, vậy nên Oanh Nhi mới dám nhắc tới mấy câu này, toàn là những lời nói cấm kỵ lớn mật.

"Quy củ?" Huệ phi khảy khảy móng tay, cười nhạo một tiếng, "Hoàng Thượng thích, chính là quy củ. Ngươi có thấy Thái Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu phản đối không? Không có! Có khi hai người họ còn vui mừng nữa kìa."

Có Ngũ a ca bên người Thái Hậu, Nghi phi liền có ưu thế. Hơn nữa vài ba ngày lại đi qua Từ Ninh Cung chơi, còn không phải làm Lão Tổ Tông vui đến quên cả trời đất đi?

Dứt lời, Huệ phi như nhớ tới cái gì liền nói: "Nhìn Nghi phi xong, lại nhìn sang người kia. Dung mạo cũng không kém, nhưng lại không có tí tâm cơ nào."

Nói đến việc này, Huệ phi liền thấy bực, "...... Nàng ta là đồ ngốc số một thì không ai số hai. Suốt ngày cứ ngốc tại thiên điện, đúng là lãng phí cho gương mặt đó!"

Chủ tử đang nói ai, Oanh Nhi trong lòng đều biết rõ.

Người nọ xuất thân ti tiện, nên dù đắn đo cỡ nào cũng không chịu tranh sủng, mà cũng không chịu về dưới trướng nương nương.

Chỉnh lực đạo trên tay nhẹ chút, Oanh Nhi khuyên nhủ: "Nương nương xin bớt giận. Lương quý nhân đã không có ý chí, cho dù cố gắng để nàng lộ mặt, cũng chỉ biến thành nhiều hơn một người lúc đi thỉnh an thôi."*

*Ý nói Lương quý nhân không có dã tâm gì, để nàng ấy lộ diện nhiều không những không gây nên sóng gió, mà còn chìm tới mức việc nàng ấy làm được chỉ là đi thỉnh an cùng mọi người thôi.

Thấy Huệ phi cười lạnh không nói, Oanh Nhi lại đè thấp thanh âm: "Bát a ca là do nương nương nuôi, lớn lên sẽ là trợ lực cho Đại a ca. Còn Lương quý nhân, dù là mẫu thân thân sinh của Bát a ca, nhưng cũng không gây ra được chuyện gì, nương nương cứ kệ nàng ta là được......"

Lời này vừa nói khiến sắc mặt Huệ phi hòa hoãn rất nhiều, "Ngươi nói có lý."

Chỉ cần tốt cho Dận Thì, nàng đều có thể làm tất cả.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Vừa hết thời gian đọc sách, ngoài điện liền truyền đến một âm thanh vang dội: "Nương!"

Huệ phi lập tức lộ ra tươi cười vui mừng: "Dận Thì tới sao."

Xua xua tay để Oanh Nhi dừng mát xa, Huệ phi đang định đứng dậy, Đại a ca Dận Thì đã như một cơn gió chạy vào trong phòng.

Thiếu niên mười hai tuổi, trong sự ngây ngô đã nhìn ra một ít đường nét oai hùng, khuôn mặt tươi như có cái gì vui vẻ.

Huệ phi còn chưa kịp dò thì lại ngạc nhiên, "Dận Thì, ngươi ôm Bát đệ làm cái gì? Hồ nháo."

Trong lòng ngực Dận Thì đúng là Bát a ca Dận Tự hai tuổi.

Bát a ca đang tuổi bi bô tập nói, đi đứng còn chưa nhanh nhẹn, lúc này đang bị Đại a ca ôm như ôm bao tải, mở to đôi mắt đen láy nhìn, vặn vẹo cựa quậy thân mình.

Ma ma thở hổn hển chạy theo tiến vào, kinh hồn táng đảm đứng chờ ở một bên, sợ Đại a ca lỡ tay thất thủ, Bát a ca liền rớt xuống......

"Nương, nhi tử rất cao hứng." Dận Thì mặt mày dương dương tự đắc, "Hôm nay có tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, thành tích của nhi tử vượt qua thái tử đó!"

Truyện convert hay : Y Độc Song Tuyệt: Minh Vương Thiên Tài Sủng Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện