Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Ghé Thăm


trước sau

Advertisement
Phượng Vũ Dịch nhớ tới thân thế chính mình nữ phẫn nam trang, thân phận nam nhân đã bị nàng ghét bỏ như vậy, nếu để cho Tịch Vũ Đồng biết nàng là thân con gái, ước chừng càng không thể tiếp thu nổi tình cảm của nàng.

---

Mãi đến tận ngày kế tiếp, lúc này Tịch Vũ Đồng mới tỉnh lại, cảm thấy trùy tâm đau đớn, theo bản năng phát ra tiếng nỉ non: "Đau quá".

TVẫn ở bên cạnh nhìn Tiểu Hòa nắm lấy cái tay muốn chạm vào đầu của nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, trên đầu ngài có thương tích, không thể chạm vào".

Tiểu Đào ở bên cạnh cũng nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư ngài rốt cục tỉnh rồi."

Tịch Vũ Đồng nháy mắt một cái, tầm mắt lướt qua hai người nhìn thấy bức họa hoa đào trên vách tường, sửng sốt một chút: "Nơi này không phải Địa phủ sao?"

Nàng trong hồi ức nhớ lại, sợ rằng khí lực của mình nhỏ va vào cây không chết, còn cố ý gia tăng tốc độ, làm sao lại vẫn còn sống?

Tiểu Hòa dở khóc dở cười thả tay nàng xuống: "Tiểu thư, ngài còn sống rất tốt đây, nói cái gì những lời xúi quẩy?"

Tịch Vũ Đồng nhớ tới cái gì, hỏi: "Đám thổ phỉ kia thế nào?"

Tiểu Hòa như sự thật, bẩm báo: "Ngoại trừ thủ lĩnh chạy thoát, những tên khác đều bị tóm lấy, chỉ là đám người kia chắc đã được huấn luyện tốt, bị bắt được liền cùng nhau uống thuốc độc tự sát, vẫn chưa tiết lộ chút tin tức nào".

Tịch Vũ Đồng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng còn có thể sống sót đã là thiên đại vinh hạnh, liền bật cười: "Xem ra quay đi quay lại ta vẫn phải hảo hảo cảm tạ Vũ Dao, nếu không phải là nàng đúng lúc dẫn người tới cứu, phỏng chừng ngươi liền sẽ không còn được gặp lại ta. Đúng rồi, Công chúa không có sao chứ?".

"Công chúa vô sự, lúc này hẳn là nên ở trong cung."

Tiểu Hòa hầu hạ nàng ngồi dậy, lại đi đến bên cạnh mang trà nước tới, mới nói: "Nói đến, tiểu thư muốn cảm tạ cũng không phải là Công chúa, mà là Dịch Vương gia."

Vừa nghĩ tới chính mình trước khi chết còn đối với đối phương ghi lòng tạc dạ, Tịch Vũ Đồng liền giận bản thân không hăng hái, nhất thời không còn ngữ khí tốt, nói: "Lại chuyện gì liên quan đến nàng?".

Tiểu Đào bên cạnh cướp lời giải thích: "Là Dịch Vương gia cứu tiểu thư. Khi đó tiểu thư đầu đầy máu tươi nằm trong lòng Vương gia, làm cho Tiểu Đào bị dọa sợ". Nói đến lại nước mắt lưng tròng.

Tịch Vũ Đồng cảm thấy đầu càng đau: "Không phải là các ngươi tìm cứu binh?".

Tiểu Đào lắc đầu: "Tại thời điểm nô tỳ cùng Công chúa chờ tiểu thư, bị địch vây quét, là Dịch Vương gia đã cứu chúng ta, sau đó lại cứu người trở về."

Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới đối phương đã đi rồi còn quay lại cứu mình, lại nghĩ đến chính mình trước khi chết nhớ đến đối phương, càng là buồn bực mất tập trung.

Nhớ tới những người mặc áo đen kia hung thần ác sát, nàng nắm lấy tay Tiểu Đào, hỏi: "Cái kia Vương gia có bị thương không?"

Tiểu Đào vẫn chưa biết được việc này, chỉ có thể nhìn hướng về Tiểu Hòa.

Tiểu Hòa cúi đầu, âm thanh cũng mơ hồ không rõ: "Nô tỳ cùng đội trưởng đội thị vệ tỉnh lại thì Vương gia đã cứu Công chúa, cũng không biết là Vương gia có bị thương hay không."

Tịch Vũ Đồng vẫn chưa chú ý đến sự khác thường của nàng, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình lầm bầm lầu bầu: "Nhiều hắc y nhân như vậy, lại phải bảo vệ ta, khẳng định không thể toàn thân trở ra."

Giống như người thị vệ trưởng kia, một thân một mình tự nhiên là có thể toàn thân trở ra, nhưng cũng bởi vì muốn chăm sóc nàng nên mới bị nắm trụ.

Nàng hỏi xong xác định đội trưởng đội thị vệ kia cũng vô sự, biểu hiện lúc này mới hơi hơi hòa hoãn, nhưng nghĩ tới Phượng Vũ Dịch, nàng lại bắt đầu phiền lòng.

Nàng rõ ràng không muốn tiếp xúc cùng người này, nhưng một mực là đối phương cứu mình một mạng, lại có thể bởi vì nàng mới bị thương, nàng nếu như chẳng quan tâm, đúng là có vẻ không có tình người.

Tìm cái cớ cho mình thật hay, Tịch Vũ Đồng vén chăn lên: "Tiểu Hòa hầu hạ ta tắm rửa thay y phục, Tiểu Đào ngươi đi chuẩn bị cỗ kiệu, một lúc nữa chúng ta đi Dịch Vương phủ."

Tiểu Hòa không nghĩ tới nàng nói đi liền đi, đưa tay đỡ lấy nàng: "Tiểu thư, tổn thương trên đầu ngài còn chưa khỏi hẳn, đại phu nói tốt nhất nên ở trên giường tĩnh dưỡng, phải tránh đi lại."

Tiểu Đào cũng không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể lén lút rời đi, dự định đi tìm đại nhân tới quản tiểu thư một hồi.

Tịch Vũ Đồng một khi đã nhận định, dù là ai cũng không dao động được sự lựa chọn của nàng, thêm vào là lo lắng cho thương thế của Phượng Vũ Dịch, trực tiếp bưng lên thân phận tiểu thư: "Tiểu Hòa, ta có còn là tiểu thư của ngươi không?"

Tiểu Hòa cau mày, không tình nguyện nghiêng thân thể.

Không chờ Tịch Vũ Đồng xuống giường, bên ngoài giọng nói lớn của Tiểu Đào liền vang tới, "Vương gia, ngài làm sao đến rồi?".

Tịch Vũ Đồng nghe thấy, theo bản năng nằm lại trên giường.

Tiểu Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm, đến đứng bên giường, nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng nói: "Từ lúc tiểu thư hôn mê, hai ngày này Vương gia đều sẽ tới thăm ngài hai, ba lần."

Tịch Vũ Đồng tâm trạng hơi động, nhưng không nói gì.

*

Chờ một lúc, Tịch Vũ Đồng không thấy Phượng Vũ Dịch, chỉ thấy Tiểu Đào mang theo vài nha hoàn đi vào, mỗi người trong tay đều cầm không ít đồ vật: "Tiểu thư, Vương gia đưa thật nhiều đồ bổ cho ngài bù thân thể."

Tịch Vũ Đồng sửng sốt một chút: "Nàng người đâu?"

Tiểu Đào thả xuống đồ bổ, mới nghi hoặc mà nhìn nàng: "Về rồi, tiểu thư tìm Vương gia có việc?".

Tịch Vũ Đồng cau mày: "Không phải đến xem ta sao?". Nào có ai lại đây thăm bệnh, kết quả bệnh nhân đều vẫn chưa xem liền trở lại?

Tiểu Đào không biết nàng vì sao tức giận, có chút oan ức rụt cổ, giải thích: "Không phải trước đây tiểu thư phân phó, nói Vương gia sau này trở lại liền bảo ngài đang ngủ, không gặp?".

"Ta có nói qua, nhưng này, này lại như thế." Tịch Vũ Đồng nhìn nàng một mặt vô tội, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Dù sao cũng là lời nàng phân phó, Tiểu Đào cũng chỉ là nghe theo nàng, nghĩ đến còn là vấn đề của nàng, chỉ có thể đau đầu ôm đầu, "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

"Tiểu thư, ngài trước tiên nghỉ ngơi thật tốt." Tiểu Hòa cướp trước một bước nói chuyện, kéo kéo Tiểu Đào còn muốn nói tiếp.

Tiểu Đào lôi kéo nàng, nhỏ giọng thầm thì: "Không phải, tiểu thư, kỳ thực Vương gia còn ở bên ngoài".

Tịch Vũ Đồng còn chìm đắm trong suy nghĩ chính mình, trong thời gian ngắn không có phản ứng lại.

Tiểu Đào giải thích: "Vừa rồi Vương gia đến, ta theo phân phó nói ngài đang nghỉ ngơi, nhưng Vương gia nói chỉ nhìn ngài một cái liền đi, kêu ta đi vào hỏi một chút, nếu như ngài thật sự không muốn gặp thì nàng ngay lập tức trở về. Tiểu Đào nghĩ là Vương gia cứu tiểu thư, tiểu thư có lẽ phải gặp mặt một lần, liền đáp lại thỉnh cầu của Vương gia."

Tịch Vũ Đồng đáy lòng vui vẻ, nhưng trên mặt sừng sộ lên: "Hay cho ngươi cái Tiểu Đào này, hiện nay lại dám không nghe lời của ta? Còn đáp ứng giúp người ngoài thăm dò thái độ của ta?"

Tiểu Đào không biết nàng vì sao nói thay đổi liền thay đổi ngay, "rầm" một tiếng quỳ xuống: "Tiểu thư, Tiểu Đào không có ý này."

Tiểu Hòa cũng liền bận bịu thay Tiểu Đào cầu xin: "Tiểu thư, ngài cũng biết Tiểu Đào đơn thuần, bị người hống lừa cũng là bình thường."

"Phạt ngươi nửa tháng tiền thưởng. Lần sau còn như vậy, chính là một tháng". Tịch Vũ Đồng biết Tiểu Đào đáy lòng là muốn tốt cho mình, vì vậy cũng không có ý tứ trách tội, chỉ là muốn làm cho đối phương nhớ một hồi giáo huấn.

Tiểu Đào vẻ mặt đau khổ, nhưng vẫn gật đầu biểu thị nhớ rồi.

Nói xong Tiểu Đào, Tịch Vũ Đồng vén chăn lên ngồi dậy, không mặn không nhạt nói: "Nếu ngươi đều đáp lại nhân gia, còn không mau mau đi trả lời? Tiểu Hòa, rửa mặt cho ta".

Tiểu Đào thấy nàng không tức giận, lúc này mới cười đáp một tiếng, sau đó mới đi ra ngoài.

Tịch Vũ Đồng không để cho đối phương đợi lâu, đơn giản rửa mặt một phen liền gọi Tiểu Đào dẫn người đi vào.

Hôm nay, Phượng Vũ Dịch mặc một thân áo bào trắng, sấn đến anh tư bộc phát, gương mặt tuấn tú kia tại ánh mặt trời chiếu rọi xuống càng hiện ra sặc sỡ loá mắt.

Rầm ——

Tịch Vũ Đồng nhìn thấy Phượng Vũ Dịch như vậy, giống như lại nhìn thấy thiếu niên dưới hoa đào sáng quắc, nụ cười trên mặt kia so với ánh mặt trời mãnh liệt trên đầu còn muốn cho người hoa mắt, chói đến làm cho nàng không thể mở rộng tầm nhìn.

Tiểu Hòa ở bên cạnh thấp thấp người: "Bái kiến Dịch Vương gia."

Tịch Vũ Đồng cũng hồi thần, câu từ thăm hỏi: "Dịch Vương gia hôm nay không cần thượng triều?".

"Vũ Đồng, lẽ nào ta ngày nào cũng phải thượng triều không nghỉ sao?" Phượng Vũ Dịch trêu ghẹo xong, thấy nàng muốn hỏi tiếp, đưa tay nâng lên, nhìn sang nha hoàn một bên, "Thân thể ngươi còn
Advertisement
chưa khỏi hẳn, không cần đa lễ. Tiểu Hòa, đỡ tiểu thư nhà ngươi trở về phòng nghỉ ngơi."

"Lễ nghi không thể bỏ". Nàng cũng không phải một đời trước bị đối phương sủng đến tùy hứng làm bậy Tịch Vũ Đồng, lễ nghi thật muốn làm cho đến nơi đến chốn.

Phượng Vũ Dịch chú ý tới thái độ xa cách của nàng, nụ cười trên mặt phai nhạt đi hai phần, nhưng đáy lòng chung quy nhớ đến thương thế của nàng, hỏi: "Vết thương của ngươi còn đau không?".

Nàng không nhắc đến cũng còn tốt, vừa nói tới Tịch Vũ Đồng liền mơ hồ cảm thấy đau, nhưng vẫn là nở nụ cười đáp lại, "Không ngại, tạ Vương gia mong nhớ."

Phượng Vũ Dịch cau mày, do dự một chút, vẫn là từ trong lồng ngực móc ra một lọ thuốc, đưa cho Tiểu Hòa bên cạnh: "Đây là thuốc mới Thái Y viện vừa chế tạo ra, ngươi sau khi khỏi hẳn bôi lên chỗ vết sẹo, không đến một tháng này liền có thể trừ đi vết sẹo trên trán".

Nữ tử ai không muốn chính mình hoa nhường nguyệt thẹn, Tịch Vũ Đồng tuy đối với hình dạng không tính là mê người của mình cũng không muốn cái trán để lại vết sẹo, liền không từ chối, "Cái kia liền tạ ơn Vương gia".

Nhìn lọ thuốc quen thuộc kia, nàng cũng nhớ tới mục đích muốn gặp Phượng Vũ Dịch.

*

"Vương gia", Tịch Vũ Đồng buông xuống con ngươi, "Trước đây, dân nữ hiểu lầm Vương gia cố ý gia tốc xe ngựa, mới nói ra hai chữ "tiểu nhân". Vương gia lấy đức báo oán, chính là quân tử, không phải tiểu nhân."

Có mới đầu, mặt sau xin lỗi liền tự nhiên mà nói ra, nàng lại xin lỗi vì chính mình lời nói vô tình từ chối ý tốt của đối phương, cũng thổi phồng hành động của đối phương chính là đại nhân không chấp tiểu nhân, nguyện ý cứu nàng một mạng.

Phượng Vũ Dịch giờ mới hiểu được vì sao thái độ của nàng như vậy chống cự cùng căm ghét, nhìn thấy người trước mặt xấu hổ, đúng là nở nụ cười: "Bản vương vẫn chưa để ở trong lòng. Nghiêm túc nói đến, bản vương cũng không đúng, không nên nhất thời buồn bực liền làm mất đi lọ thuốc cho ngươi".

"Đây cũng không phải là Vương gia sai, mà là dân nữ sai, nếu như không phải ta lời lẽ vô tình, Vương gia cũng sẽ không làm ra hành động như vậy"

Tịch Vũ Đồng đúng là nhìn rất thoáng, "Có nhân tất có quả, đó cũng là trừng phạt đối với dân nữ đã không biết phân biệt".

Phượng Vũ Dịch thấy nàng miệng không rời mấy câu không biết phân biệt, biết thẹn trong lòng, liền nói sang chuyện khác: "Nha đầu Vũ Dao kia vẫn hối hận việc để ngươi thay thế thân phận của nàng dẫn thổ phỉ đi, nếu như biết ngươi tỉnh rồi tất nhiên rất vui vẻ."

Nói đến Phượng Vũ Dao, Tịch Vũ Đồng nghĩ tới một chuyện: "Vương gia có biết người phương nào muốn lấy mạng Vũ Dao?"

Không thấy đối phương trả lời, nàng lại đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra, "Đám người kia thật không đơn giản giống như chỉ muốn lấy mạng Công chúa như vậy".

Phượng Vũ Dịch cúi đầu suy tư, hỏi: "Vì sao nói như vậy?"

"Đám người kia vẫn chưa nhận ra ta không phải Công chúa, sau khi ta cùng thị vệ bị bọn họ bắt được, bọn họ vẫn chưa trực tiếp giết hai người chúng ta, mà là...". Nhớ tới hình ảnh khi đó, Tịch Vũ Đồng hơi đỏ mặt, tự nhiên hạ thấp giọng, "Cái kia thủ lĩnh cởi ra y phục của thị vệ, lại phân phó thuộc hạ thoát y phục của ta, tựa hồ là muốn làm bẩn đi danh tiết của Công chúa".

Phượng Vũ Dịch mặt biến sắc, quanh thân khí thế kiềm nén: "Cái gì?"

Tịch Vũ Đồng vội vã giải thích: "Ta cắn hai hắc y nhân kia một cái liền tránh thoát, nên mới đụng tới cây cối".

Phượng Vũ Dịch lúc này mới hoà hoãn lại, nhưng sau khi nghe xong một câu lại nhíu mày, dặn dò: "Lần sau ngàn vạn cũng không thể coi thường mạng sống bản thân như thế, mọi chuyện chỉ có sống sót mới vừa có —— "

Tịch Vũ Đồng đánh gãy lời nàng: "Nếu như muốn tham sống sợ chết, vậy còn không như chết rồi".

Phượng Vũ Dịch tâm trạng chấn động, nhìn về phía Tịch Vũ Đồng, nhưng lại đối đầu với một đôi mắt kiên định. Hai người một phen đối diện, vẫn là nàng trước tiên thua trận: "Nhưng không tới bước đi kia, ta vẫn là hi vọng ngươi sống sót, ngươi không biết —— "

Nàng nguyên bản vẫn đối với đối phương như Vũ Dao muội muội bình thường sủng, gần nhất bởi vì lúc nào cũng mộng thấy đối phương cùng mình thân mật, nên mới muốn cùng nàng sống chung một chỗ. Nhưng một mực trên thực tế, Tịch Vũ Đồng đối với nàng xa cách khách sáo, coi nàng như rắn rết e sợ như là muốn tránh không kịp, làm cho nàng đáy lòng ủ rũ. Nhưng bản thân cũng chưa nhìn rõ tâm ý chính mình, mãi đến tận khi nhìn thấy Tịch Vũ Đồng nằm trên đất đầu đầy máu tươi không nhúc nhích, nàng mới rõ ràng vị trí của Tịch Vũ Đồng trong lòng mình, lúc này đã không còn là muội muội, mà chính là người yêu.

Tịch Vũ Đồng đợi một lúc vẫn chưa nghe được đoạn sau, liền hỏi: "Ta không biết cái gì?".

Phượng Vũ Dịch nhớ tới thân thế chính mình nữ phẫn nam trang, thân phận nam nhân đã bị nàng ghét bỏ như vậy, nếu để cho Tịch Vũ Đồng biết nàng là thân con gái, ước chừng càng không thể tiếp thu nổi tình cảm của nàng, chỉ có thể thu hồi lời đã ra đến khóe miệng: "Vô sự".

Tịch Vũ Đồng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, kéo về đề tài chính: "Việc này Vũ Dao muốn giải quyết như thế nào? Người đứng phía sau kia lần này thất bại, tất nhiên sẽ không bỏ qua, Vũ Dao cái kia chẳng phải là còn gặp nguy hiểm?".

Phượng Vũ Dịch cũng hồi thần, đáp: "Phụ hoàng ngay khi biết được việc này đã phân phó nghiêm tra, cũng sắp xếp không ít ám vệ trong bóng tối bảo vệ Vũ Dao, ngươi đừng lo. Mặt khác, phụ hoàng nghe nói là ngươi cứu Vũ Dao một mạng, nói chờ sau khi ngươi khỏi hẳn muốn gặp ngươi một lần".

Tịch Vũ Đồng cau mày: "Phải vào cung?".

Nàng một đời trước sau khi làm Vương phi cũng gặp vua mấy lần, nhưng đều là đi cùng Phượng Vũ Dịch, bây giờ vẫn là lần đầu tiên phải một mình đối diện.

Phượng Vũ Dịch cho rằng nàng là sợ sệt, an ủi: "Phụ hoàng làm người thưởng phạt rõ ràng, lần này biết việc ngươi làm chắn chắn phải ban thưởng, ngươi không cần lo lắng".

Nghe thấy có ban thưởng, Tịch Vũ Đồng sáng mắt lên. Bệ hạ ban thưởng nhất định sẽ có Kim Ngân châu báu, nhưng châu báu là vật ngự ban, không thể bán, ngược lại vàng bạc có thể vận dụng, như vậy nàng liền có vốn liếng làm ăn, không phải vậy có thêm cũng có thể giữ lại cho phụ thân chữa bệnh. . truyện xuyên nhanh

Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng nàng cũng không sợ nữa, ngược lại là có chút không thể chờ đợi được: "Dân nữ sẽ hảo hảo tĩnh dưỡng, sẽ không để cho bệ hạ chờ quá lâu".

Nguyên bản Phượng Vũ Dịch còn muốn chờ nàng nói sợ sệt sau đó sẽ thích hợp đưa ra gợi ý cùng nàng gặp vua, bây giờ thấy nàng như vậy mình đề nghị cũng không tốt, chỉ có thể cười cười.

"Dịch Vương gia chờ đã, dân nữ còn có một chuyện." Tịch Vũ Đồng nhớ tới lời Phượng Vũ Dao từng nói, đáy lòng liền nghi hoặc không thôi, bây giờ nhìn thấy chính chủ ở đây, vừa vặn tìm chứng cứ một phen.

Phượng Vũ Dịch còn đang định nói cáo từ, xoay một cái: "Chuyện gì?"

Tịch Vũ Đồng buông xuống ánh mắt, nói: "Dân nữ muốn cùng Vương gia chơi cờ, không biết Vương gia có nguyện ý hay không?"

Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện