Sủng Hôn Chi Ái 1: Daddy Tổng Tài Mau Đuổi Theo Mami

Chương 2


trước sau

Advertisement

-Con định cưới thằng đó thật sao? Con định không nghe lời ba mẹ thật sao?

Câu hỏi của Dương Nhi Nguyệt khiến cô đơ người ra, tim không ngừng đập thình thịch. Đúng là cô cũng không hề yêu anh ta lắm nhưng cũng không thể yêu người khác được nữa.

-Mẹ à! Con thật sự yêu anh ấy, mẹ đừng nghi ngờ anh ấy được không?

Đúng lúc này Giang Thành bước vào, nheo mắt lại nhìn con gái rồi quay sang nhìn vợ yêu của ông. Ngồi xuống cạnh Dương Nhi Nguyệt rồi nhìn chằm chằm vào Giang Tĩnh Lạc.

Ông trời ơi là ông trời…sao ông lại để ba con về ngay lúc này chứ!!! Giang Tĩnh Lạc thầm kêu trong đầu.

Cô hít một hơi thật sâu nói

-Con chỉ cần ba và mẹ tin con một lần này. Con thật sự rất yêu anh ấy.

Dương Nhi Nguyệt nhìn con gái của mình, bà không tin vào tai mình.

-Nhưng con phải nghĩ lại đi. Con có biết ngày xưa …..

Dừng một chút, Tĩnh Lạc ngắt lời mà nói với gương mặt nghiêm túc

-Đúng là việc của mẹ ngày xưa đúng là đáng nói, nhưng đâu phải lỗi do anh ấy đâu. Không phải cứ cha nào thì con nấy ,cũng không phải cứ tình yêu không có tiền là tình yêu không đẹp. Nếu ba mẹ còn phản đối thêm một lần nữa thì con không còn cách nào khác nữa, con với anh ấy cùng ra đi là được.

XOẢNG…

Một chiếc ấm từ trên tay của Giang Thành không hề có chút do dự mà một phát ném thẳng vào góc tường, ngay gần chỗ của Giang Tĩnh Lạc.

Đôi mắt của Giang Thành lúc này đỏ ngàu, chứa rất nhiều lửa giận. Ông nhìn chằm chằm vào Giang Tĩnh Lạc quát to

-Giang Tĩnh Lạc! Con Điên Rồi! Con có còn coi hai ta là cha mẹ con hay không hả?

Giang Tĩnh Lạc vẫn đứng im, môi không hé nửa lời trong khi đó Giang Thành càng quát to

-Con nghĩ như vậy là tốt lắm sao? Con lấy nó, ngộ nhỡ nó giết con, nó giết cả hai chúng ta để chiếm đoạt tài sản thì con nghĩ lúc đó gia đình ta còn có thể quay quần bên nhau như bây giờ được không? Ta và mẹ con cũng không kịp nhìn con lần cuối, con cũng không thể nói lời từ biệt với hai ta… Con nghĩ xem

Đôi mắt của Giang Thành lúc này đỏ ửng lên, nhìn vào đứa con gái mà ông cưng chiều từ nhỏ lớn lên lại như thế này, tim ông đau thắt lại. Tại sao? Tại sao con bé lại có cái suy nghĩ đó chứ?

Giang Tĩnh Lạc trong lòng đúng là cũng rất đau, cô suy nghĩ một lúc lâu nhưng không hề bỏ cái suy nghĩ đó

-Làm sao con không nghĩ đến chuyện này chứ? Con nghĩ và suy nghĩ rất kỹ mới quyết định nói cho ba mẹ nghe.

Nước mắt của cô chảy dài ra, dừng một chút cô lại tiếp lời

-Đúng là con không biết được cái cảm giác của mẹ lúc trước khi bị người đàn ông kia phản bội. Con cũng không biết được lúc đó ba đã an ủi mẹ như thế nào. Con chỉ biết rằng, không phải lúc này hai người vẫn đang hạnh phúc hay sao? Vậy tại sao hai người cứ phải lo lắng cho con? Con có tiền, có học thức, có tất cả thì còn cần phải lo sợ nữa ư?

Dương Nhi Nguyệt ngồi bên cạnh Giang Thành từ nãy đến giờ nghe cũng đủ rồi, bà thật sự không thể chịu được nữa rồi.

CHÁT … Dương Nhi Nguyệt tát thẳng vào mặt Giang Tĩnh Lạc, bà đánh cô không một chút thương tiếc, hai mắt đỏ chót mở to nói

-Mày thử nói thêm một câu nữa!

-Từ bây giờ trở đi mày còn nói về vấn đề này nữa thì cứ coi như tao không có đứa con như mày. Cứ xem như tao đẻ ra quả trứng ăn đi cho rồi!

Khuôn mặt của Giang Tĩnh Lạc lúc này chứa đầy sự bất ngờ. Hai mắt đỏ ửng, bụm mặt đầy kinh ngạc…đâ..đây là lần đầu tiên bà ấy đánh cô ..là lần đầu tiên đó!

Cô đã làm gì sai chứ? Cô đã làm gì? Cô chỉ muốn mình có được một tình yêu đẹp, một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc thôi…nó, khó đến vậy ư

-Mẹ đã từng hiểu con chưa? Mẹ đã bao giờ đặt mình vào con để hiểu chưa? Tại sao mẹ luôn như vậy? Tại sao mẹ cứ luôn áp đặt mình lên con vậy? Con hận mẹ..con hận mẹ nhiều lắm hức hức…

Cô nói xong liền chạy lên phòng, Giang Thành khẽ thở dài, ông nắm chặt tay vợ an ủi rồi chạy theo Tĩnh Lạc lên phòng.

….

Cốc cốc cốc

-Lạc Nhi! Con có trong đó không?

Tiếng gõ cửa cùng lời nói vang lên, mặc dù cửa phòng cô có đóng nhưng không hề khóa, Tĩnh Lạc cũng lười ra mở cửa nên nằm chum kín chăn trên giường khóc nức nở

-Lạc Nhi ! Giang Thành khẽ gọi lần nữa

Biết cô đang giận dỗi nên Giang Thành hít một hơi thật sâu rồi mở cửa đi vào

Giang Tĩnh Lạc nằm trong chăn, khóc không ra tiếng.

Giang Thành liền nhẹ nhàng ngồi xuống, ông biết lúc này không thể trực tiếp an ủi cô nên ông không ngại mà tự mình nói chuyện

-Ta biết con nghĩ gì, nhưng con cũng phải suy nghĩ cho cuộc sống sau này trong tương lai chứ không phải chỉ mình quá khứ.

...........

-Ta với mẹ con đây cũng là lần đầu làm cha làm mẹ, đúng là cũng chưa từng đặt mình vào suy nghĩ của con. Nhưng con đã bao giờ thử đặt chính mình vào ba mẹ để hiểu được những gì chúng ta đang làm chỉ là muốn tốt cho con?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện