Sữa Chua Đánh Đá

Ăn sạch em, xương cũng không chừa (H)


trước sau

Nửa đêm, Sữa Chua giật mình tỉnh giấc.

Ánh trăng len qua khe hở của rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt đầy hoảng sợ của cậu, mồ hôi ướt trán, ánh mắt đầy mông lung.

Sau vài giây hít thở, cậu vội vàng quay đầu nhìn sang bên cạnh. 

Anh vẫn ở đây.

Sữa Chua lặng người ngắm Đá, hô hấp dần bình ổn trở lại, nhịp tim vốn dồn dập cũng lắng xuống.

Động tĩnh cậu gây ra không nhỏ, Đá cựa mình tỉnh dậy, anh khàn giọng hỏi: "Sao vậy bé cưng?"

Sữa Chua nằm xuống, mặt đối mặt với anh, cậu nói: "Không sao đâu ạ."

Đá đưa tay chạm lên trán cậu, đụng phải một mảnh ướt át, anh hỏi: "Gặp ác mộng sao?"

Sữa Chua trầm mặc một lúc mới thừa nhận: "Vâng ạ."

Thấy Đá nhíu mày, cậu nhẹ giọng bổ sung: "Không phải chuyện gì to tát, em quen rồi, thật đấy."


Nghe vậy, Đá nhíu mày càng sâu, anh tiếp tục hỏi: "Quen rồi? Trước đây em hay bị tỉnh lại giữa đêm thế này sao?"

"Em..." Sữa Chua cắn môi, cậu không muốn làm anh lo lắng chút nào.

"Mau nói thật cho anh biết." Đá nghiêm giọng.

"Em... em hay mơ thấy anh, sau đó tỉnh dậy thì không thấy anh nữa, nên em rất sợ."

Đá nghe mà chua xót, anh nhích lại gần hôn lên môi cậu: "Sau này, mỗi ngày em tỉnh dậy đều sẽ thấy anh bên cạnh. Anh sẽ không bao giờ biến mất nữa."

Sữa Chua bật cười: "Sao có thể chứ!" Chắc chắn sẽ có lúc  hai người bận việc riêng, không thể ngày nào cũng ở bên nhau được.

"Anh thề."

Sữa Chua ngừng cười, cậu nhìn vào đôi mắt anh, hoàn toàn không thấy chút trêu đùa nào.


Anh nói được làm được.

Sữa Chua chớp mắt, nói: "Anh à, anh đánh dấu em đi."

Một lúc lâu sau, Đá mới chậm chạp hỏi lại: "Em vừa nói gì cơ?"

Sữa Chua thở gấp, lặp lại: "Đánh dấu em đi."

Tin tức tố bị cậu cố ý thả ra, trong nháy mắt không gian tràn ngập mùi hương ngòn ngọt của sữa.

Phòng tối đen, Đá chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn biểu tình của cậu. Gương mặt ửng hồng, đuôi mắt ướt át câu người, bờ môi đỏ mọng.

Thực sự rất thiếu làm.

Đá thở dài, mò lấy bàn tay nho nhỏ của cậu, hôn vào lòng bàn tay. Sữa Chua có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực đầy kiềm chế của anh, người cậu cũng dần nóng lên, hai chân không tự chủ được mà cọ xát.


"Không được."

Hai chữ như dội lên người Sữa Chua một chậu nước lạnh, cậu cứng người, lắp bắp: "Tại, tại sao?"

Anh không muốn đánh dấu em sao? Anh không muốn em sao?

Đá biết cậu lại bắt đầu tự suy diễn linh tinh, anh thở dài, dịch sang ôm lấy cậu, bàn tay lành lạnh vuốt ve tuyến thể phía sau cậu khiến Sữa Chua khẽ run rẩy.

"Em chưa tiến vào kỳ phát tình, bây giờ không phải lúc thích hợp để đánh dấu."

Bàn tay anh dời từ tuyến thể xuống vòng eo thon trơn nhẵn của cậu, nhẹ nhàng nắm lấy. Sữa Chua nhạy cảm cuộn người lại, ánh mắt bắt đầu mông lung.

"Anh muốn chờ khi em phát tình, sau đó..."

Đá ghé vào tai cậu, thì thầm: "... ăn sạch em, xương cũng không chừa."
Sữa Chua bị anh trêu chọc tới nỗi cả người khô nóng, chỗ khó nói bên dưới đã sớm ướt át. Cậu khó chịu vặn người, lại không cẩn thận đụng phải một thứ cưng cứng.

Tai Sữa Chua đỏ như có thể nhỏ ra máu, cậu ngoan ngoãn nằm yên không cựa quậy nữa. Đá nằm ngửa ra, trong đầu chỉ còn một chữ to đùng.

NHỊN!

Cũng chẳng được bao lâu, Sữa Chua lại nức nở dán lại gần Đá: "Em... em khó chịu."

Nhịn kiểu gì!?

Đá xoay người đè cậu lại, hôn xuống.

Cậu thích sữa chua thì anh chiều.

Ban đầu cậu còn rất đói khát mà đòi ăn, nhưng Đá chỉ mới đút một chút đã khóc lóc nói không muốn ăn nữa. Nhưng sữa chua còn nhiều, rất nhiều là đằng khác, đương nhiên Đá sẽ không để cậu lãng phí, mặc người dưới thân giãy dụa, ép cậu ăn hết.
Đêm đó Sữa Chua được đút tới no bụng, thậm chí còn hơi trướng, cậu uất ức rơm rớm nước mắt thiếp đi lần nữa.

Đá lau đi "sữa chua" còn sót lại trên người cậu, sau khi đảm bảo người trong lòng đã khá sạch sẽ, anh mới ôm người ngủ tiếp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện