Hồng sa nhẹ nhàng, ánh sáng - nến rạng rỡ
Nến đỏ, khắp nơi đều là chữ Hỷ, nhà ai động phòng, là người nào có đêm đẹp?
Đỗ Nhược mặc y phục đỏ thẫm hỷ phục, bước vào gian hỷ phòng, đầu óc bên trong trống rỗng, không biết chính mình đang ở nơi nào, lại đang chuẩn bị làm cái gì?
"A Nhược, ngươi còn thất thần làm cái gì?"
Âm thanh quen thuộc vang lên, tân nương thẹn thùng ngồi trên giường hỷ nhìn nàng.
"Phu tử?"
Đỗ Nhược chậm rãi đến gần màn trướng, lắc lắc đầu, muốn xác nhận chính mình là mộng hay là tỉnh?
Ống tay áo bị tân nương săn sóc lặng lẽ kéo kéo, tân nương chờ không được, nàng liều lĩnh, tự mình kéo khăn hỷ xuống, kia gương mặt đẹp như hoa đào ngẩng lên, lạnh nhạt nói: "A Nhược, ngươi thật khờ."
"Phu tử..." Đỗ Nhược nhìn thấy ngây ngất, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
"Ân?" Thương Thanh Đại ngửa mặt, dựa vào chữ hỷ che mặt, chọn mi cười nói, "Sao việc này, còn muốn ta dạy ngươi thế nào?"
Đỗ Nhược bối rối lắc đầu, "Phu tử, chúng ta... Chúng ta đây là... Đây là đang làm cái gì?"
Thương Thanh Đại hiếm thấy trên mặt xuất hiện một tia nghiền ngẫm cười nói, "Đêm động phòng hoa chúc, ngươi nói, chúng ta... Nên làm cái gì?"
"Đêm động phòng hoa chúc..." Đỗ Nhược thì thào lặp lại một câu, trong lòng bỗng dưng lửa nóng lên, từ này không thể nghi ngờ là từ kiều diễm nhất thế gian.
"Lại đây." Thương Thanh Đại ra lệnh một tiếng, ngoéo... một cái ngón út với nàng.
Tim Đỗ Nhược đập như trên võ đại, ngoan ngoãn đến gần nàng, "Vâng, phu tử..."
"Không được gọi ta là phu tử, về sau phải gọi ta là..." Thương Thanh Đại hơi hơi ngửa đầu, tiến đến bên tai Đỗ Nhược, nhỏ giọng nói một câu, "Nương tử..."
Đỗ Nhược vừa thẹn vừa hoảng, ghé mắt nhìn nàng, chỉ thấy trong mắt nàng là một mặt đầy rặng mây đỏ của chính mình, "Phu... Nương... Tử?"
"Ngốc..." Ngón tay Thương Thanh Đại lạnh lẽo nhịn không được chọc đầu Đỗ Nhược một chút, "Đúng là nương tử." Nói xong, đôi môi lạnh lẽo đã chạm vào hai má của Đỗ Nhược, làm cho trái tim Đỗ Nhược loạn tới cực điểm.
"Ta..."
"Đứa ngốc," Thương Thanh Đại lại nằm xuống, ôm lấy sau gáy của nàng, "Gần ta chút nữa."
"Phu tử..." Đỗ Nhược muốn đưa tay đặt lên lưng Thương Thanh Đại, lại phát hiện căn bản chính mình không làm được chuyện đơn giản nhất, trong tay áo một mảnh trống trơn, làm sao không có tay?
"Tay của ta!" Đỗ Nhược thét kinh hãi, chỗ đứt tay lại bắt đầu mãnh liệt đau đớn.
"A Nhược --!" Dưới thân, giọng Thương Thanh Đại kinh hô vang lên.
Đỗ Nhược rơi lệ lắc đầu, đứng thẳng lên, thê lương nói: "Phu tử, ta không có tay, ta là một phế nhân, ta... Ta là một phế nhân!"
Nàng nhìn Thương Thanh Đại một cái, lại phát hiện trong tầm mắt hết thảy đều biến thành một đoàn mơ hồ, động phòng không thấy, tay nàng cũng không thấy, hết thảy, hết thảy, cũng không thấy.
"Ta là phế nhân... Ta là phế nhân... Ta là phế nhân..."
Bên trong căn phòng, tiếng Đỗ Nhược mê sảng, một câu lại một câu, bất lực mà hoảng sợ.
Lan tiên sinh đi tới bên giường, sờ sờ đầu nóng hổi của Đỗ Nhược, đột nhiên vung tay lên, tát một cái đánh tỉnh Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược từ trong ác mộng bừng tỉnh, người đầy mồ hôi, nàng bất chấp gò má vẫn còn nóng hừng hực, theo bản năng giơ hai tay lên nhìn, nhìn tới nhìn lui -- tay vẫn còn, vẫn còn, nhưng mà... Ngón út bàn tay phải đã không còn nữa.
"Hoàn hảo... Hoàn hảo... Ta không phải phế nhân..." Đỗ Nhược vui mừng mà khóc, lại nghĩ tới phu tử, nàng vội vàng từ trên giường bước xuống, nghiêng ngã lảo đảo bổ nhào vào bên giường Thương Thanh Đại, đưa tay bắt mạch cho phu tử, cảm giác được mạch đập đều đều, Đỗ Nhược rưng rưng cười nói, "Phu tử không có việc gì... Không có việc gì..."
Đỗ Nhược kề mặt sát mặt phu tử, cảm nhận xúc cảm ấm áp chân thật, làm cho lòng nàng nháy mắt yên ổn lại, "Không phải mộng, lần này không phải mộng, a, thật tốt, không phải mộng thật tốt."
"Khi sử dụng cổ y thuật, phải là một mạng đổi một mạng, nhưng mà," Lan tiên sinh khàn khàn nói, "Không biết vì sao, ta đột nhiên thích nha đầu ngươi, cho nên, cho dù Diêm Vương muốn mạng của ngươi, cũng phải hỏi qua ta trước."
Đỗ Nhược phục hồi tinh thần lại, vội vàng xoay người quỳ xuống với Lan tiên sinh, khấu ba lại thật mạnh, mừng rỡ nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của tiên sinh, ta thay phu tử, cảm ơn ngươi." Nói xong, lại nhịn không được khấu thêm ba lại.
"Trước ngươi đừng vui mừng, mặc dù ta khiến cho cổ mẫu đến giữa ngón út ngươi, một đao cắt đứt, nhưng mà trong cơ thể ngươi, độc tố có thể lưu lại, ngươi hãy ở lại đây một đoạn thời gian để điều trị đi." Lan tiên sinh đi tới, nâng Đỗ Nhược dậy, "Nơi này của ta xưa nay không chứa người nhàn rỗi, cho nên ngươi ở lại đây thì phải làm chút việc cho ta."
"Chỉ cần tiên sinh phân phó, ta lập hiệp ước với ngươi!" Đỗ Nhược lại cung kính cúi đầu với Lan tiên sinh.
"Nói chuyện trước khi từ biệt nhanh như vậy, đến lúc đó cũng đừng hối hận." Lan tiên sinh lạnh lùng nói xong, đến gần Thương Thanh Đại, nhìn kỹ khí sắc của nàng, "Kinh mạch còn yếu, nàng cần phải nằm một năm mới có thể xuống giường, xưa nay ta chưa từng hầu hạ ai, tiểu nha đầu, ngươi..."
"Ta tới chiếu cố phu tử." Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh.
Lan tiên sinh có chút tán dương nói, "Nha đầu, lúc này đầu óc ngươi xoay chuyển cũng thật mau. Ta là muốn hỏi ngươi, ngươi tên là gì?"
"Đỗ Nhược." Đỗ Nhược trả lời.
"Dược?"
"Ân!"
Lan tiên sinh nhịn không được cười nói: "Ngươi quả thật là có một mặt khác là vị dược khó có được trong nhân gian."
"Ngạch..."
Lan tiên sinh tán thưởng, nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, hài lòng, "Kỳ quái, sao đột nhiên cảm thấy đói bụng?"
Đỗ Nhược nhỏ giọng nói: "Ta tự làm đồ ăn Tây thành cho tiên sinh ăn!"
"Ân." Lan tiên sinh khẽ gật đầu.
Đỗ Nhược chạy tới nửa đường, đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu gãi gãi đầu, "Tiên sinh, chỗ này của ngài, hướng đi ra bếp là đi đâu a?"
"Đi ra cổng có đá, hướng bên phải, đi lên mười bước, ngươi có thể nhìn thấy một bãi đá..." Nói xong, Lan tiên sinh cười nói, "Nhược nha đầu, tính tình ta từ trước đến nay không tốt, nếu làm không ăn được, ta sẽ phạt ngươi."
"Ân!" Đỗ Nhược liên tục gật đầu, mới quay đầu đi, lại lo lắng vòng vo trở lại, chần chờ hỏi một câu, "Tiên sinh, phu tử nàng khi nào thì có thể tỉnh lại?"
Lan tiên sinh hí mắt nhìn nhìn sắc mặt