Đỗ Nhược trốn trong chỗ tối, buông lỏng tay đang cầm dây cao su nhỏ ra, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình dám phạm tội khi quân lớn như vậy. Chỉ là mới vừa rồi thật sự lo lắng cho phu tử, cho nên mới trộm đi vòng vèo trở lại, nghe được phu tử có muôn vàn ủy khuất trong lời nói khi nãy.
Cho nên, nàng liền lén lút chuẩn bị trò đùa dai này, chỉ muốn giúp phu tử xả giận.
Thế nhưng, phu tử căn bản không nhìn thấy một màn này.
Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn bóng dáng phu tử sa sút lẫn trong đêm tuyết tịch mịch, chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn hung hăng đè lên, thật sự khó chịu.
Thương Thanh Đại cũng không trở về phòng trị liệu mà lập tức hướng về phía núi sau Linh Xu Viện.
Gió tuyết rất lạnh, bất quá giờ phút này lại không lạnh bằng lòng của Thương Thanh Đại.
Khi ngôi mộ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, cước bộ Thương Thanh Đại bất giác nhanh hơn.
Thương môn vong thê Hứa Thị chi mộ.
Màu chữ tiên hồng khắc to nên dù bông tuyết rơi đầy cũng có thể thấy được, đây là mộ mẹ đẻ của Thương Thanh Đại.
"Nương..." Thanh âm run rẩy của Thương Thanh Đại vang lên, chỉ thấy nàng quỳ xuống trước bia mộ, ôm lấy tấm bia lạnh lẽo, nước mắt không tự chủ được nổi lên, "Dẫn ta đi, được không?"
Chưa bao giờ gặp qua bộ dáng như vậy của phu tử, cũng chưa bao giờ nghe qua đối thoại mẫu tử như vậy.
Đỗ Nhược đứng cách chừng mười bước, lẳng lặng nhìn Thương Thanh Đại, không dám quấy rầy, cũng không dám rời đi.
Vốn tưởng rằng viện chủ Linh Xu Viện chỉ có một nữ nhi, hẳn là một Đại tiểu thư nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, cho nên mới dưỡng ra một người băng lãnh như vậy. Không nghĩ đến, nguyên nhân của sự băng lãnh đó, là đối với thế sự tuyệt vọng.
Trái tim, bỗng dưng đau xót, Đỗ Nhược nhịn không được hít một hơi.
"Tiểu Nhược, con đường của mỗi người không giống nhau."
Hóa ra không giống nhau là như vậy.
Không để tâm đến cảm giác lạnh lẽo đánh úp đến, lúc này Đỗ Nhược mới rùng mình một cái, lại nhìn dáng vẻ lạnh run của Thương phu tử trong tuyết, nàng không nghĩ nhiều, liền đem thủy lam trên người cởi xuống, che trên đầu, bước nhanh chạy tới bên cạnh Thương Thanh Đại.
Là ai sẽ đến nơi này?
Thương Thanh Đại nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau, vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, bỗng nhiên quay đầu lại, đập vào mắt là bóng dáng nho nhỏ, đứng ở phía sau lưng mình.
"Tiểu Nhược?" Thương Thanh Đại ngẩng mặt lên, phát hiện tiểu nha đầu lấy áo khoác che ở phía trên, giúp mình tránh đi gió tuyết.
Đỗ Nhược gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Phu tử, cánh tay ngươi vẫn còn đoạn ngân châm chưa lấy ra, ngươi thật muốn phế đi tay của mình sao."
Nàng vậy mà lại biết!
Thương Thanh Đại trong lòng ấm áp, lời nói ra lại băng lãnh, "Đây là chuyện của ta, ngươi trở về đi."
Đỗ Nhược lắc đầu, "Phu tử, thân là đại phu, không thể thấy người bị thương làm như không thấy, cho nên, nếu ngươi không đi, ta cũng không đi."
"Ngươi uy hiếp ta?" Thương Đại khiêu mi hỏi.
Đỗ Nhược ngồi chồm hổm xuống, hai tay nâng áo khoác lên cao, "Người bệnh giống ngươi, ta cũng gặp không ít, nếu bởi vì ngươi dọa ta một câu, ta liền đi, ta đây sẽ không xứng hành y cứu người!"
Thương Thanh Đại ngẩn ra, nhất thời không biết đáp lại thế nào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, đáy lòng dâng lên một tia thương tiếc.
"Thân mình ngươi vốn gầy yếu, ngươi còn bị đông lạnh như vậy, không muốn sống nữa sao?"
"Phu tử, trở về đi."
Đỗ Nhược ôn nhu nói một câu, con ngươi trong suốt như nước nhìn Thương Thanh Đại, tràn đầy quan tâm.
Trái tim, bị ấm áp hòa tan, lãnh ý của Thương Thanh Đại dần dần biến mất.
"Ngươi đừng quên, ngươi cũng là người bệnh của ta, mau mặc áo khoác vào, chúng ta... Đi trở về."
"Vâng! Phu tử."
Đỗ Nhược cười nhẹ gật đầu, phũ bông tuyết bám trên áo khoác ra, mặc lại, sau đó vội vàng dùng lòng bàn tay nhỏ bé che trên đầu Thương Thanh Đại, sợ tuyết bay lên đầu Thương Thanh Đại nhiều, sẽ làm cho nàng bị lạnh.
Mười chín năm qua, trừ bỏ khi còn bé từng có mẫu thân đối với mình như vậy, còn có ai có thể đối đãi với Thương Thanh Đại như thế?
Thương Thanh Đại đứng lên, khóe miệng ẩn dấu một nụ cười nhẹ, thanh âm vẫn lạnh nhạt, Thương Thanh Đại sâu kín gọi một câu, "Tiểu Nhược."
"Có ta, phu tử." Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh, lưng thẳng tắp.
Thương Thanh Đại đến gần nàng, đưa tay phủi tuyết rơi trên đầu Đỗ Nhược, "Về sau không được như vậy nữa."
Đỗ Nhược cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Phu tử, về sau cũng không thể được... Cũng không thể được..."
"Cái gì?"
"Yêu quý mình nhiều một chút được không?"
Thương Thanh Đại sửng sốt một chút, thản nhiên nói: "Đây là Đỗ đại phu cho ta phương thuốc sao?"
Đỗ Nhược hít sâu một hơi, cố lấy hết dũng khí, giương mắt nhìn Thương Thanh Đại, "Đúng!"
Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Ta thật muốn nghe xem, thuốc này có mấy vị dược?"
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: "Một tiền đương quy, ba tiền 'đỗ nhược', trộn lẫn bát nước trong..."
"Thuốc này... Phải uống bao lâu?" Thương Thanh Đại nhìn Đỗ Nhược không dám nói tiếp, cố ý hỏi một câu.
Đỗ Nhược nghiêm túc nói: "Phu tử chỉ cần thấy lạnh, đều có thể uống."
(tiểu Nhược tự cấp mình làm thuốc đi, phu tử của ngươi sẽ không thấy lạnh nữa. =)))) )
"A, tuyết rơi lớn quá, nên quay về thôi." Thương Thanh Đại ảm đạm cười.
Đỗ Nhược ngây ngẩn, im lặng gật gật đầu.
Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua bia mộ, nhẹ giọng nói: "Nương, Thanh Đại về đây."
Đỗ Nhược cung kính cúi đầu trước bia mộ, thật sâu thở dài, tuy rằng chưa nói cái gì, trong đầu đã quyết định một chủ ý, ba năm ở Linh Xu Viện này, nhất định phải hảo hảo bảo hộ Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược làm một cái đại lễ, "Ngươi..."
Đỗ Nhược lắc đầu nói: "Phu tử, cần phải trở về thôi."
Tiểu nha đầu này dường như không muốn nói gì nữa, yên lặng đi phía trước Thương Thanh Đại, liên tiếp đi mấy bước, lúc này mới quay đầu lại nói: "Phu tử, đường tuyết khó đi, cần phải cẩn thận chút."
Nói xong, tiểu nha đầu liền xoay người đi, từng bước từng bước đi tới phía trước.
Thương Thanh Đại ngơ ngác nhìn bóng dáng của Đỗ Nhược, chỉ cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ, vốn tưởng rằng thế gian này chỉ có lạnh như băng mới làm cho người ta muốn khóc, không ngờ, ấm áp cũng có thể làm cho người ta muốn rơi lệ.
"Tiểu Nhược..."
Thương Thanh Đại trong lòng lặng lẽ lẩm nhẩm, Đỗ Nhược cũng không thấy phía sau, trên mặt phu tử cuối cùng nở một nụ cười ấm áp.
Đợi về đến phòng, Đỗ Nhược bất chấp bông tuyết còn bám trên người mình, lập tức đi đến thư án.
Trên thư án bày một cái hòm thuốc, Đỗ Nhược vội vàng mở ra, tìm nam châm, quay