Sự Thiên Vị Độc Nhất

Người của Húc Tinh


trước sau

Edit: Nhang – Beta: Hann

Ngày thứ hai, đã lâu rồi Nam Chi không được ngủ nướng, lúc chuông điện thoại vang lên đã là 9 giờ rưỡi.

Sau khi mở cửa cho Trang Khả Khả, Nam Chi đứng bên cửa hỏi: “Hôm nay không có lịch trình em chạy tới đây làm gì?”

“Em mang đồ ăn tới cho chị á.” Trang Khả Khả giơ bữa sáng lên, cười tươi nói.

Nhìn thấy đồ ăn không phải là bột yến mạch như thường ngày, Nam Chi cũng nhướng mày: “Sao hôm nay tự nhiên tốt vậy, còn chăm chỉ thế nữa?”

Trang Khả Khả ngượng ngùng cười, sau đó dọn bữa sáng ra: “Chị Nam Chi đi rửa mặt trước đi, bữa sáng vẫn còn nóng.”

Nam Chi rửa mặt xong xuôi, chưa kịp bắt đầu ăn sáng đã thấy vẻ mặt do dự muốn nói rồi lại thôi của Trang Khả Khả: “Nói đi, có chuyện gì đúng không?”

“Cũng không có chuyện gì…” Trang Khả Khả ngượng ngùng gãi đầu: “Chị Nam Chi, chị phát hiện rồi?”

“Vừa cho chị ăn ngon vừa trưng ra bộ dạng này, chị còn không đoán được hay sao?” Nam Chi cười nói.

Trang Khả Khả chần chừ nhìn cô: “Em nói nha?”

Nam Chi khẽ gật đầu: “Nói đi.”

“Chị Nam Chi vẫn còn nhớ lịch trình liên hoan phim vài ngày nữa đúng không?” Trang Khả Khả cẩn thận hỏi.

Liên hoan phim Định Hải cũng không phải là buổi liên hoan phim to lớn gì, giải thưởng cũng không tính là quan trọng, những ngôi sao hạng nhất rất ít tới nhưng đối với họ – ngôi sao hạng hai hạng ba thì đây được xem là một cơ hội tốt để xuất hiện trước công chúng.

Nam Chi cũng tham gia một bộ phim điện ảnh, bộ phim này vừa vặn đăng ký giải thưởng liên hoan phim Định Hải năm nay, mặc dù chỉ là vai nữ thứ nhưng cô vẫn được mời tham gia liên hoan phim.

Bởi vì lịch trình được quyết định lúc sáng, cho nên Nam Chi không có thời gian xuất hiện.

“Sao vậy? Lịch trình có thay đổi thời gian?” Nam Chi nghi hoặc hỏi.

“Không phải…” Trang Khả Khả ấp úng mở miệng: “Tả Mộng Vũ kia cũng có mặt, nghe nói là nhét vào tạm thời.”

Nam Chi trầm mặc hai giây mới lên tiếng: “Em đang lo chị khó chịu khi gặp cô ta?”

“Dạ.” Trang Khả Khả gật đầu: “Chị Nam Chi, đến lúc đó em sẽ cố gắng không để hai người chạm mặt!”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trang Khả Khả, Nam Chi không khỏi nở nụ cười: “Không cần lo lắng, chị không có yếu ớt như vậy, nếu đụng mặt thì có sao đâu, không lẽ cô ta chạy đến khiêu khích chị.”



Vào ngày diễn ra liên hoan phim Định Hải, Nam Chi mặt một chiếc váy dài hở lưng để đi thảm đỏ. Thật không may, hôm đó Tả Mộng Vũ cũng mặt một chiếc váy dài lộ lưng tương tự, có chút đụng hàng nhẹ.

Nam Chi cũng không có cảm giác gì, việc ngôi sao nữ đi thảm đỏ đụng hàng cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, bọn họ chỉ là ngôi sao hạng hai hạng ba nên không có tài trợ của mấy nhãn hiệu lớn.

Trở lại phòng nghỉ, Trang Khả Khả đưa Nam Chi xem hot search Weibo về bộ váy dài lộ lưng mà Tả Mộng Vũ mua: “Chị Nam Chi, chị có muốn chúng ta mua một cái không?”

Liên hoan phim cũng không có gì hot nhưng một loạt ngôi sao vẫn vui vẻ mua hot search, dường như bao thầu hết các tìm kiếm phổ biến hôm nay.

“Không cần thiết, có tiền đi ăn đồ ngon không sướng hơn à.” Nam Chi lắc đầu, loại hot search này ngoại trừ lãng phí tiền thì căn bản cũng chẳng có tác dụng gì.

Trang Khả Khả cũng cảm thấy khá có lý, cô ấy liếc nhìn hot search nhưng tay lại không nghe lời bấm vào hot search mà Tả Mộng Vũ mua, cái này không xem thì không biết nhưng đã xem thì dễ bị dọa cho giật mình.

Rất nhiều tài khoản marketing khen Tả Mộng Vũ, thậm chí có blogger* đăng ảnh mặc váy hở lưng tối nay của Nam Chi ra luôn rồi, sau đó trong tối ngoài sáng nói Nam Chi không đẹp bằng Tả Mộng Vũ.

*Doanh tiêu hào (viết tắt là yxh): Là blogger, tài khoản mạng chuyên đăng tin bài về showbiz, đôi khi có thể nhằm mục đích bôi xấu hoặc thanh minh cho một nghệ sĩ nào đó.

“Tại sao đám người đó chỉ biết mua loại hot search như thế này thôi vậy!” Trang Khả Khả tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Tự mình mua hot search cũng thôi đi, còn phải kéo người khác xuống mới chịu được.”

Nam Chi nghe vậy nên nghiêng người sang bên cạnh Trang Khả Khả để xem,  cô cũng cạn lời khi nhìn mấy bài đăng của blogger. Tuy cô không mua hot search nhưng cũng không cần xem cô là quả hồng mềm mà bóp chứ.

Có lẽ là nạp tiền nhanh nên hot search của Tả Mộng Vũ nhanh chóng trở nên phổ biến hơn, rất nhiều người qua đường bắt đầu nhấp vào xem xét.

Bình luận ban đầu của đám thủy quân cũng bị thay thế bới người qua đường chân chính.

[Đám blogger ngày nay càng nhiều và càng không biết giới hạn…]

[Không phải chứ, muốn khen Tả Mộng Vũ thì cứ khen, hà tất gì còn muốn đạp Nam Chi một cái?]

[Tưởng Chi Chi nhà bọn này không có fans hả? /mỉm cười/]

[Váy hở lưng dài này của Nam Chi vừa khéo làm nổi bật lên đường cong lưng của cô ấy, còn Tả Mộng Vũ ngay cái này cũng không có thì so sánh làm gì cho mất mặt.]

[Nếu không cần mắt xin hãy quyên tặng cho người cần chúng, ai đẹp hơn ai tự bọn này cũng có thể nhìn rõ.]

[Lần sau Tả Mộng Vũ mua hot search thì đổi người kém hơn mà so sánh ấy, làm vầy mất mặt quá đi.]

[Trò đùa hài nhất trong ngày.]

Trang Khả Khả lướt bình luận cho Nam Chi xem, sau đó cười ha hả nói: “Bình luận trút giận.”

Nam Chi yên lặng gật đầu, cô cũng cảm thấy có chỗ hả giận.



Lúc trao giải, cũng không biết là hên hay xui mà Nam Chi được xếp ngồi xéo trước mặt Tả Mộng Vũ, sau lễ trao giải cô vẫn cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm sau gáy của cô.

Không biết có phải do mặc váy hở lưng hay không mà cô thấy sống lưng mình như lạnh buốt vậy.

Lễ trao giải kết thúc yên ổn, ngoại trừ việc lên sân khấu nhận một giải thưởng nhỏ thì Nam Chi cũng chỉ ngồi dưới khán đài vỗ tay.

Sau khi chụp ảnh chung với mấy người quen, Nam Chi đi vào phòng nghỉ, cô nóng lòng muốn thay đôi giày cao gót cùng chiếc váy dài phiền toái này.

“Chị đi vệ sinh.” Nam Chi thay quần dài với áo sơ mi, nói một câu đi ra ngoài với Trang Khả Khả.

Chờ tới khi cô đứng ngay bồn rửa tay, Tả Mộng Vũ cũng đi đến chỗ bên cạnh cô, đứng trang điểm lại.

“Cảm giác bị tôi cướp vai thế nào?” Cô ta vừa mở miệng đã dùng cái ngữ khí vô cùng khiêu khích.

Nam Chi không biết nên bội phục dũng khí của Tả Mộng Vũ hay ghen tị với sự tự tin của cô ta.

Chẳng qua cô cũng không muốn đáp lại sự khiêu khích này của Tả Mộng Vũ.

“Xung quanh không có ai, cô không cần giả bộ, thật ra thì cô nhất định đã rất tức giận đúng không?” Tả Mộng Vũ vô cùng đắc ý nói với cô.

Nam Chi mím môi, đây cũng không phải lần đầu tiên cô và Tả Mộng Vũ gặp nhau. Trước đây trong tác phẩm nổi tiếng nhất của cô, hai người đã cùng cạnh tranh một vai diễn và Tả Mộng Vũ đã thua cô.

“Bởi vì lúc trước cô bị tôi loại nên mới muốn cướp nhân vật này?” Nam Chi có chút khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy.” Tả Mộng Vũ cất son môi xong, đắc ý nhìn Nam Chi cười: “Kỹ thuật diễn tốt thì có ít gì, không có chỗ dựa thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi cướp vai thôi.”

Thấy Nam Chi ngay cả chút tức giận cũng chẳng có, sắc mặt Tả Mộng Vũ cứng đờ, cô ta nói thêm: “Diễn viên phụ của bộ phim này không tồi, không chừng đến lúc đó còn có thể hot, cô nói xem đúng không?”

“Những nhân vật cô từng diễn qua không phải đều bị chửi hay sao?” Vẻ mặt Nam Chi đầy bình tĩnh nhìn cô ta: “Không phải kịch bản của cô tốt hơn nhiều so với mấy diễn viên phụ đó sao, tại sao bọn họ ít đất diễn hơn cô nhưng vẫn hot hơn, còn cô thì không có?”

Câu này của Nam Chi đã thành công thay đổi sắc mặt của Tả Mộng Vũ: “Mắc mớ gì tới cô!”

“Tôi mới không thèm quan tâm tới cô.” Nam Chi cau mày nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Rảnh rỗi quá thì lo cải thiện kỹ thuật diễn của mình đi, nếu không thì cô diễn vai nào thì phá hỏng luôn vai đó.”

Cô ném giấy lau tay vào thùng rác, dùng tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi nhà vệ sinh, để lại Tả Mộng Vũ đang tức giận đùng đùng.

Ở bên ngoài, Nam Chi vẫn có thể nghe thấy âm thanh nổi giận của Tả Mộng Vũ trong toilet.

Cô vuốt ngực, sau đó nói: “Mày không thua, mày thắng rồi.”



Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Diêu San gọi điện thoại cho Nam Chi nói đã chọn được kịch bản mới cho cô rồi, bảo cô sắp xếp thời gian đến công ty một chuyến.

Trang Khả Khả lái xe tới đón Nam Chi, trên đường đi cũng không giấu được phấn khích: “Hy vọng lần này là kịch bản tốt, đến lúc đó kỹ thuật diễn của chị Nam Chi bùng nổ, sau đó thì hot hot hot.”

Nam Chi tự vào lưng ghế nghỉ ngơi, nghe vậy không khỏi bật cười: “Em nghĩ nổi tiếng là chuyện dễ dàng như vậy hả.”

“Dù sao em cũng không quan tâm, chị Nam Chi vốn dĩ phải nổi tiếng ấy chứ, rất nhiều fans và người qua đường đều tán thành đó thôi. Không nổi tiếng là có lỗi với nỗ lực của chị Chi Chi rồi!” Trang Khả Khả ậm ừ nói.

Tuy danh tiếng của Nam Chi không lớn như những ngôi sao hạng nhất nhưng nhờ kỹ thuật diễn ổn định nên cô cũng đã có được danh tiếng và uy tín nhất định trong lòng người qua đường. Cô cũng thuộc nhóm diễn viên có độ nhận biết khá cao nhưng nổi tiếng tới mức độ đó thì không có.

Các diễn đàn lớn thường mở bình chọn bỏ phiếu những ngôi sao mà bạn nghĩ rằng nên nổi tiếng, hoặc ngôi sao có cả nhan sắc thực lực các thứ nhưng vẫn chưa nổi tiếng. Nam Chi hầu như sẽ lọt vào Top 3.

Phần lớn người qua đường đều tiếc thay cô, một bên khen ngợi thực lực của cô, một bên lại tiếc hận không thể rèn thép thành sắt*.

*Hận thiết bất thành cương: Hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Ở thời đại kỹ thuật số này, kiểu người không tự PR bản thân mình như Nam Chi, chỉ chuyên tâm diễn xuất là rất ít. Đã vậy cô còn không thích tham gia gameshow, dường như ngoại trừ đóng phim thì cô đều như sống ẩn vậy.

Fans cũng không biết nên khen cô giỏi Phật hệ hay nên nói cô lười biếng.

“Hiện tại chị cũng không thiếu tiền, nếu như không có vai nào chị thích thì chị sẽ làm việc khác.” Nam Chi lười nhác nói: “Nổi tiếng có gì tốt, mệt muốn chết. Chị còn là chủ một dãy phòng cho thuê đó, tới lúc đó làm bà chủ cho thuê nhà thôi cũng được rồi.”

Trang Khả Khả: “…”

Cô ấy cũng là lần đầu tiên thấy ngôi sao không có tham vọng như vậy đó, được chưa?



Tới công ty, Nam Chi trực tiếp đi tới cửa tháng máy, lúc này không phải trong giờ làm việc nên cũng chẳng có ai.

Trên đường lên văn phòng của Diêu San, thang máy đột ngột mở ra giữa chừng, vừa khéo người đứng bên ngoài là Chu Tự Bắc.

Vẫn là tây trang và áo sơ mi, chẳng qua đã được đổi thành màu đen, dường như tăng thêm vài phần sang trọng.

Nam Chi sửng sốt vài giây, sau đó mới lên tiếng: “Chu tổng.”

Chu Tự Bắc hơi gật đầu, sau đó nhấc chân bước vào thang máy.

Thấy anh chậm chạp không ấn tầng lầu, Nam Chi nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Chu tổng không ấn tầng ạ?”

“Đúng lúc tôi tìm em có chút việc.” Con ngươi màu hổ phách lặng lẽ nhìn cô.

Nam Chi hơi giật mình nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cô nghĩ chắc là có chuyện gì đó quan trọng nên gật đầu: “Được.”

Chờ tới tầng văn phòng của Diêu San, Nam Chi liền bảo Trang Khả Khả đang còn kích động ở phía sau lên nói một tiếng với Diêu San.

Thấy Trang Khả Khả ra khỏi thang máy, Chu Tự Bắc nhanh chóng ấn tầng cao nhất.

Tầng cao nhất của Húc Tinh là một vườn hoa, còn có quán cà phê, khung cảnh thật sự rất đẹp, cũng khá thích hợp để nói chuyện. Dù vậy Nam Chi cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên vì Chu Tự Bắc không chọn văn phòng của mình.

Sau khi người phục vụ mang cà phê lên, Nam Chi rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Chu tổng tìm tôi có chuyện gì?”

“Em bị cướp vai diễn mới đúng không?” Chu Tử Bắc hỏi ngược lại.

Nam Chi ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Chu Tự Bắc: “Chu tổng biết ạ?”

“Không có chuyện gì của công ty mà tôi không biết.” Chu Tự Bắc hơi nhíu mày, “ Em là người của tô… người của Húc Tinh, bị cướp vai cũng không biết nói cho tôi.”

Nam Chi rũ mắt: “Cũng không phải chuyện lớn gì.”

“Ở trong mắt tôi là chuyện lớn, người của Húc Tinh không phải để người khác tùy tiện coi thường.” Chu Tự Bắc lạnh lùng nói: “Em thích nhân vật đó sao? Tôi lấy về giúp em.”

Nhịp tim của Nam Chi bỗng dừng lại, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Chu Tự Bắc, hô hấp cũng đột nhiên ngưng trệ.

Sau khi bĩnh tĩnh lại, cô mới chậm rãi nói: “Không cần, tôi không thích nhân vật đó nữa.”

Một lát sau, Chu Tự Bắc nhìn Nam Chi, cười nhạt: “Được, chúng ta đổi vai khác.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện