Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 30: Đến nhà họ Lý


trước sau

Advertisement

Dưới cái nhìn chăm chú của An Như Uyển và Lý Văn Nhứ, An Nhu mò tay vào trong ba lô, cố sức tìm ra một bình thủy tinh nhỏ, sau đó dưới ánh mắt của hai người cẩn thận lại khiếp sợ yếu đuối cầm bình thủy tinh ở trong tay, đưa cho Lý Văn Nhứ.

"Lý tiểu thư, em cũng không biết chị thích cái gì ..."

An Nhu cúi đầu, giọng nói yếu ớt: "Nên, nên tự tay xếp ngôi sao tặng cho chị, đặt ở trong cái bình thủy tinh nhỏ này ... Tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng là cũng tấm lòng thành của em."

Nàng mở tay ra, giữa lòng bàn tay trắng nõn nhỏ gầy là một bình thủy tinh tinh xảo, bên trong là ngôi sao giấy năm cánh, được xếp từ những sợi giấy đầy màu sắc.

Nhìn thấy An Nhu giơ bình thủy tinh nhỏ ra, Lý Văn Nhứ có hơi giật mình: "... Cảm ơn."

Cô tiếp nhận bình thủy tinh trong tay An Nhu, bỏ vào trong túi xách nhỏ của mình, nhìn An Nhu cười cười.

"Vất vả em rồi, phần tâm ý này chị nhận, lần đầu tiên tới nơi này chắc em còn thấy khá xa lạ. Em cứ xem chị giống như Như Uyển, cứ đối xử với chị như chị gái là được, đừng khách sáo như vậy, cũng đừng quá lo lắng."

Thái độ của cô ta vẫn còn rất kiêu căng, nhưng đã bớt lạnh nhạt hơn vừa rồi rất nhiều.

An Nhu chớp chớp mắt, trả lại cho Lý Văn Nhứ lộ một nụ cười, cảm kích nói: "Cảm ơn Lý tiểu thư."

Cô cẩn thận liếc liếc mắt nhìn An Như Uyển, quả nhiên phát hiện sắc mặt của chị ta rất miễn cưỡng.

Lý Văn Nhứ cũng không muốnnhiều lời, nhìn tài xế cất xong hành lý, ra lệnh cho tài xế mở cửa xe, bản thân dẫn đầu ngồi xuống, An Như Uyển theo sát đi vào, cuối cùng là An Nhu.

An Nhu dựa vào bên cạnh xe, nhớ lại lời dặn dò của Sở Hư Uyên, nên không có gửi tin nhắn nói cho anh về chuyện này.

Trên thực tế, những việc này An Nhu đã đoán ra từ sớm, cũng đã dò hỏi Sở Hư Uyên phải xử lí như thế nào. Tuy rằng An Nhu không có ý xấu, nhưng là cô cũng không ngu, có lẽ cha mẹ An là người tốt, nhưng An Nhu biết, bản thân Lý Văn Nhứ là đại tiểu thư con nhà giàu, sao sẽ hiếm lạ chút đặc sản quèn kia.

An Nhu cũng đọc qua tiểu thuyết, biết tính cách Lý Văn Nhứ cũng không phải người dễ ở chung, cô chính có tự mình hiểu lấy. An Như Uyển giả vờ "Đây đều là một mảnh tâm ý" rõ ràng chính là vì hố cô.

Nhưng An Như Uyển muốn hố cô, cũng phải hỏi xem An Nhu có muốn nhảy hay không?

May là cô lanh lợi, nhớ nguyên chủ có một bình thủy tinh đầy sao giấy nhỏ đặt lên bàn làm vật trang trí, trên thân bình dính đầy bụi, cô phải bỏ vào ca nước rửa sạch rồi phơi làm cho nó mới mới.

Cũng không biết có phải do nguyên chủ xếp hay không, An Nhu vừa lải nhải xin lỗi nguyên chủ vừa bỏ vào ba lô đem theo lên đường, làm quà tặng cho Lý Văn Nhứ.

Sau khi hỏi qua Sở Hư Uyên, anh đồng ý với ý tưởng này của An Nhu.

Nếu Sở Hư Uyên đều nói như vậy, An Nhu cũng không lo lắng, trực tiếp dựa theo đó mà làm. Sự thật chứng minh, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Mặc kệ Lý Văn Nhứ khinh thường An Nhu hay là nảy sinh đồng tình, An Nhu đều không để bụng. Hiện tại, cô xác thật ở vào thế yếu, bị người ta xem là con nhóc nhà quê ngu ngốc từ nông thôn mới lên không có học thức ... Coi như vậy đi.

An Nhu cẩn thận tuân theo nguyên tắc ít nói ít làm, không có việc gì kiên quyết không nói lời nào, không có chuyện gì tuyệt đối không không nhúng tay. Bên kia, Lý Văn Nhứ và An Như Uyển đã bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Anh trai mình cũng học ở học viện, có anh ấy quan tâm, khẳng định sẽ nhẹ nhàng một chút ..."

Lý Văn Nhứ cười nói tiếp: "Chắc đến đó chúng ta cũng có thể nhìn thấy không ít người, mình nghe nói năm nay tiểu thư nhà họ Văn cũng tới học viện, cô ấy là một người rất thân thiện. Nếu đến lúc đó có thể học chung lớp thì tốt rồi."

"Sẽ cơ hội đó thôi, Văn Nhứ đừng lo ..."

An Như Uyển nhu nhu cười nói: "Khí chất của cậu tuyệt như vậy, người cũng xinh đẹp, khẳng định tiểu thư nhà họ Văn sẽ chú ý tới cậu. Hơn nữa tính cách của cậu còn tốt bụng như vậy, trở thành bạn bè không phải là việc khó, nhưng ... Xếp lớp ... Là tùy ý sao?"

"Ai, trách mình, mình quên không nói cho cậu biết."

Lý Văn Nhứ che miệng cười nói: "Giai đoạn đầu là tùy ý, sau học kỳ 1 sẽ dựa theo điểm số phân chia, từ khối A đến khối Z chia thành 26 lớp, dựa theo thành tích xếp hạng, thành tích không đạt sẽ vào khối Z ... Toàn bộ đều sẽ bị đuổi học."

"... Đuổi học?"

An Như Uyển trừng lớn đôi mắt, không cách nào che dấu biểu tình kinh ngạc từ trên gương mặt: "Học viện DICE còn sẽ đuổi học sao?"

Cô vẫn luôn cho rằng sau khi đi vào chính là đã ngồi ổn ...

Đúng vậy, không chỉ có đuổi học, tất cả còn dựa theo thành tích điểm số. An Nhu đầu dựa vào cửa kính xe, tận lực giảm bớt cảm giác. Cô vô cùng rõ ràng chế độ của học viện DICE, rốt cuộc một phần ba cốt truyện về nữ chủ Tô Hoàng có ở nơi đó.

Nói tới đây ... An Nhu hơi giật mình một chút, đột nhiên nhớ tới hiệu trưởng học viện DICE là nam chủ Sở Hư Uyên.

Tô Hoàng và Sở Hư Uyên chính thức quen biết nhau thông qua việc Sở Hư Uyên là hiệu trưởng của học viện DICE lên sân khấu trao giải thưởng cho học sinh xuất sắc nhất.

Nhưng gần đây An Nhu quá nên không có chú ý đến chuyện của nam nữ chủ. Cô cũng không thể trực tiếp hỏi, sợ bị Sở Hư Uyên phát hiện. Hiện tại cũng không biết tiến hành đến bước nào rồi ... Có lẽ ... Chắc là ... Không có chuyện gì đâu ha?

"Ha ha ha, người mà mình ngưỡng mộ nhất chính là tổng giám đốc Sở, hiệu trưởng của học viện DICE."

Đầu bên kia không biết Lý Văn Nhứ nói cái gì với An Như Uyển mà lại che miệng, gương mặt đỏ ửng.

"Hiệu trưởng Sở năm nay mới 21 tuổi, cũng là người đứng đầu trong danh sách đàn ông độc thân kim cương trên thế giới ... Nghe nói ngày chúng ta nhập học anh ấy sẽ lên phát biểu vài câu, thật sự rất muốn gặp đến ánh ấy nha."

An Nhu nghe được tên của Sở Hư Uyên, cơ thể không tự giác căng thẳng. Nhưng là phản ứng khác thường của cô cũng không có bị hai người kia chú ý tới. Bởi vì phản ứng của An Như Uyển cũng không tốt hơn cô bao nhiêu.

"Hiệu trưởng Sở? Ý của cậu là ... Tổng giám đốc Sở Hư Uyên của tập đoàn Sở thị?"

An Như Uyển lấy lại bình tĩnh, cẩn thận khống chế được hô hấp đầy hỗn loạn của mình: "Chúng ta có cơ hội nhìn thấy anh ấy?"

Ở thế giới này, Sở Hư Uyên là nhân vật vô cùng nổi tiếng. Gia chủ của tứ đại gia tộc đều là người có danh tiếng, mà Sở Hư Uyên tuổi còn trẻ đã trở thành gia chủ, diện mạo còn vô cùng đẹp trai, còn là người đứng đầu trong danh sách đàn ông độc thân kim cương trên thế giới ... Là phái nữ thì ai ai cũng biết đến danh tính của anh.

Người ngưỡng mộ anh cũng rất nhiều.

"Đương nhiên là có cơ hội."

Lý Văn Nhứ khẽ cười nói, liếc nhìn An Như Uyển: "Sao? Cậu tính làm quen tạo mối quan hệ? Như Uyển, cô cũng đừng nghĩ đến tổng giám đốc Sở làm gì, căn bản không có khả năng, trước không nhắc tới những chuyện khác ... Tính cách của tổng giám đốc Sở chính là loại hình cao ngạo lạnh lùng, đối với những người như chúng ta, nhìn đều sẽ không thèm nhìn một cái."

"Mình biết ..."

An Như Uyển cười dịu dàng, cũng không tức giận bởi vì lời nói của Lý Văn Nhứ: "Giá trị con người của tổng giám đốc Sở như vậy cao, người lại đẹp trai khí phách, người thích anh ấy nhất định rất nhiều. Văn Nhứ, mình không cơ hội nhưng cậu có nha, mình cảm thấy cậu thật sự rất xứng đôi với tổng giám đốc Sở nha."

An Như Uyển nhìn Lý Văn Nhứ nói rất chân thành.

"Không cần, mình không nghĩ đến chuyện này, mình chỉ cần gặp được tổng giám đốc Sở một lần ..."

Lý Văn Nhứ bị mấy câu nói nịnh bợ của An Như Uyển nói đến hỉnh mũi lên trời, lại gắng gượng tự kiềm chế lại, nói: "Nhưng gặp mặt vẫn là có khả năng, anh của mình là học sinh ưu tú của lớp, có khả năng đại biểu cho khối lớp lên sân khấu diễn thuyết."

"Nếu có thể lên sân khấu diễn thuyết, nói không chừng mình có thể lấy được chữ ký của tổng giám đốc Sở, hay là thấy mặt gì đó cũng được ... Như Uyển, đến lúc đó khẳng định mình sẽ không quên cậu, cậu cũng có thể thấy anh ấy nha."

Cô không có chút nào che dấu sự ưu việt cùng bố thí, khinh bỉ An Như Uyển thông qua lời nói.

Lý Văn Nhứ vênh váo tự đắc, sẽ giữ lại chút tính tình đại tiểu thư trước mặt những người có địa vị ngang nhau với cô ta, nhưng trước mặt An Như Uyển thì không có cố kỵ gì.

Tổng giám đốc Sở thật đúng là rất được hoan nghênh.

An Nhu nghe hai người kia nhỏ giọng bàn về Sở Hư Uyên, âm thầm thở dài. Đây là lần đầu tiên cô nghe người khác đánh giá về Sở Hư Uyên, hơn nữa còn ái mộ trắng ra mặt như vậy ... Cái này làm cho An Nhu có cảm giác không chân thật.

Trước kia chỉ cảm thấy Sở Hư Uyên không chân thật chỉ tồn tại trong đầu của cô, cũng không có cảm giác gì ... Hiện tại mới phát hiện ... Thì ra anh ta lại được hoan nghênh đến như vậy.

Mấu chốt nhất chính là, người khác chỉ có thể tưởng tượng gặp cũng không thể gặp được, còn An Nhu thì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, còn có thể nói chuyện phiếm, lại còn biết rõ tính cách của tổng giám đốc Sở nhà ta ... A hi hi.

An Nhu cắn môi, không tự giác nở nụ cười.

【 tổng giám đốc Sở, anh làm xong việc chưa? ( mắt lấp lánh.jpg ) 】

An Nhu không nhịn được, vẫn là lặng lẽ gửi tin nhắn cho Sở Hư Uyên.

【 ừ, có việc? 】

Thái độ của Sở Hư Uyên rất bình tĩnh, hơn nữa không có nói cho An Nhu biết hồi chiều nay cô đã gây ra chuyện gì.

Cũng không phải chuyện gì to lớn, vì chút chuyện này mà so đo với cô thì keo kiệt. Nghĩ đến cái đám thuộc hạ trợn mắt há hốc mồm, Sở Hư Uyên nhếch nhếch lên khóe môi, cảm thấy khá thú vị.

【 không có việc gì, tôi chỉ là hỏi một chút thôi, tổng giám đốc Sở cứ tiếp tục làm việc đi ạ! ( a hi hi hi hì hì hì hi.gif ) 】

An Nhu tát một cái che lại mặt của mình, cũng không biết bản thân đang cao hứng cái gì nữa. Dù sao ... Dù sao chính là rất đáng giá để cao hứng nha, a ha ha ha!

Sở Hư Uyên: ... Đây là bản chất của thiểu năng trí tuệ?

An Nhu có chút say xe, phía trước còn đỡ, sau đó sắc mặt dần dần trắng xanh, chỉ có thể nhắm mắt dựa vào cửa kính xe giả vờ ngủ. Kiếp trước tuy có say xe, nhưng mà đi riết tự nhiên khỏi, còn ở chỗ này thì khác, gia đình cô quá nghèo, có xe đạp đi đã may lắm rồi, đây coi như là lần đầu cô đi xe khi vào thế giới này.

An Như Uyển cũng chịu không nổi, cô cũng hiếm khi ngồi xe, huyện thành nhỏ nào có nhiều xe hơi? Cố tình sắc mặt cô đã tái nhợt còn muốn gắng chống nói chuyện với Lý Văn Nhứ.

Lý Văn Nhứ làm như không nhìn thấy được, còn rất hứng thú mà lôi kéo cô ta nói chuyện phiếm.

Chờ đến xe rốt cuộc ngừng ở trước cửa nhà họ Lý, An Nhu mới vừa xuống xe, An Như Uyển đã theo sát phía sau, ngồi xổm trên mặt đất liều mạng thở hổn hển, ngăn chặn cơn buồn nôn sắp ói.

An Nhu nhìn thấy bộ dáng An Như Uyển chật vật như vậy, vỗ vỗ sinh lý muốn ói theo, lại lấy một bình giữ nhiệt trong ba lô ra cặp, một chút cũng không quan tâm đến An Như Uyển.

An Như Uyển đã làm quá nhiều chuyện sai trái, An Nhu thật sự là ... Không thể thuyết phục bản thân tha thứ cô ta. Tuy cô yếu đuối, nhưng không thánh mẫu.

Lý Văn Nhứ từ phía sau xuống xe, đứng ở bên cạnh An Như Uyển, nhìn cô chật vật ngồi xổm, trong mắt xẹt qua một chút ý cười đầy trào phúng, biểu tình trên mặt lại quan tâm: "Cậu không sao chứ? Có nghiêm trọng không? Muốn mình gọi bác sĩ cho cậu không? Bác sĩ tư nhân của nhà mình cũng ở gần đây thôi."

"Không cần, mình không sao, chút chuyện nhỏ này đừng làm phiền bác sĩ, đợi một lát thì tốt rồi."

Mặt An Như Uyển tái nhợt, miễn cưỡng cười nói, nhìn thấy Lý Văn Nhứ mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng đầy quý tộc, ánh mắt sâu thẳm, nắm chặt tay đứng lên, làm như không có việc gì, vén vén tóc.

An Nhu nhìn thấy An Như Uyển đứng lên, cũng tự động nhét bình giữ nhiệt vào ba lô, vòng ra cốp xe giúp chú vương tài xế xách hành lý ra, toàn bộ hành trình an tĩnh lại ngoan ngoãn, hoàn toàn giống như một cô bé từ nông thôn núi sâu ra thành thị.

An Nhu đã đã nhìn ra, đừng nói An Như Uyển, Lý Văn Nhứ không có ý tốt ... Ở đâu có người bởi vì say xe mà kêu bác sĩ? Rõ ràng là chế nhạo ... Tuy rằng ngay từ đầu An Nhu không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người này. Nhưng thông qua cốt truyện, cô cũng xem như biết tính cách của Lý Văn Nhứ ra sao.

Lý Văn Nhứ và An Như Uyển đều ăn mặc áo khoác trắng, nhưng rõ ràng vừa nhìn đã phân biệt được ai cao ai thấp, đứng chung một chỗ là biết ai quý tộc ai thấp hèn. Cho dù gương mặt của An Như Uyển đẹp hơn Lý Văn Nhứ vài phần nhưng so tiền tài thì không bằng.

Biệt thự nhà họ Lý ở vùng ngoại thành thành phố H, nhưng cũng không xa cho lắm, biệt thự chiếm địa diện tích cũng rất lớn, Lý Văn Nhứ và An Như Uyển song song đi vào bên trong, An Nhu yên lặng đi theo ở phía sau, xách theo túi du lịch cùng vali.

Nhìn qua rất giống tiểu tuỳ tùng bộ dáng. An Nhu trừu trừu khóe miệng, lựa chọn trầm mặc.

"Mẹ, con đã trở về."

Lý Văn Nhứ mở cửa, làm lơ người hầu đứng mở cửa, trực tiếp cởi ra áo khoác, thay giày đi vào trong nhà, khóe mắt liếc thấy An Như Uyển ngượng ngùng xấu hổ, mới chỉ chỉ: "Mợ Lý, đây là bạn của tôi, bà dẫn bọn họ vào đi."

"Văn Nhứ đã trở về rồi sao."

Một người đàn bà trung niên trực tiếp đi lên, ôm ôm Lý Văn Nhứ: "Đón bạn xong rồi sao con?"

"Dạ mẹ, hai cái người phía sau con đó."

Lý Văn Nhứ tươi cười sáng lạn ôm lại mẹ mình, tùy tay chỉ chỉ ra sau, An Như Uyển và An Nhu đang đợi người hầu lấy dép thay: "Là người mà con sẽ mang theo đến học viện cùng nhau đi học."

"Ừ."

Mẹ của Lý Văn Nhứ nhìn con gái của mình, trong mắt tràn ngập yêu thương: "Đến lúc đó ở học viện cũng xem như có hai người có thể giúp đỡ con, như vậy mẹ cũng yên tâm nhiều."

Nói xong mọi chuyện, người phụ nữ ăn mặc sang trọng quay đầu nhìn hai cô bé, nói: "Hai đứa đi một đường dài lại đây chắc rất vất vả? Nghỉ ngơi cho tốt, sau này Văn Nhứ ở trong học viện còn muốn dựa vào hai đứa giúp đỡ."

Bà nói chuyện rất hòa đồng, nhưng là trong giọng nói có thể thấy được đầy khinh bỉ cùng cao ngạo.

"Phu nhân đừng nói như vậy, tụi con còn cần phải cảm ơn Văn Nhứ nữa."

An Như Uyển cười cười, vượt qua thử thách tố chất tâm lý, cô không biểu hiện ra sự bất mãn vì bọ người lợi dụng làm cu li: "Phu nhân yên tâm, con và em gái nhất định sẽ giúp đỡ Văn Nhứ hết sức có thể."

An Nhu đứng ở phía sau, vẻ mặt ngoan ngoãn giả bộ bản thân là người nội hướng. Quả nhiên, nhà họ Lý không giống người thường. Trước đó, An Như Uyển quảng cáo rùm hai người là tình chị em, nhưng lại không dám nói ở trước mặt Lý phu nhân ... An Nhu cảm thán một chút, tiếp tục im lặng nhìn bức tường hoa .

Lý phu nhân nói hai ba câu rồi đi ra ngoài, buổi tối mới trở về, chiêu đãi hai chị em nhà họ An dừng ở trên đầu Lý Văn Nhứ, cô vẫy vẫy tay kêu người hầu sắp xếp phòng cho khách ở tạm, còn mời An Như Uyển đến phòng ngủ của cô ngồi nói chuyện phiếm.

"Trước đó từng nói cho cậu, không phải cậu rất muốn xem sao, vừa vặn lần này tới xem cho đã ghiền ..."

Lý Văn Nhứ cười nói, cởi áo khoác màu trắng ra, mặc chiếc áo voan mỏng cùng với một chân váy chữ A ngắn, nhìn rất thanh xuân hoạt bát: "Đúng rồi, trong phòng có máy sưởi, hai người không cần mặc dày như vậy, Như Uyển, cậu gỡ nón và khăn choàng xuống đi, không nóng sao?!"

An Như Uyển dừng một chút, theo bản năng bắt giật giật cổ áo. Trước khi tới cô không biết nhà Lý Văn Nhứ có máy sưởi, chỉ nghĩ giữ cơ thể ấm áp nên bên trong mặc rất nhà quê: "Không cần, mình thấy có chút lạnh, mặc vậy cho ấm áp."

Lý Văn Nhứ liếc thấy trán cô đổ đầy mồ hôi, khóe môi nhếch lên cao, nụ cười đầy châm chọc, không nói nữa, nhưng An Nhu đứng ở phía sau lại trực tiếp cởi áo khoác bông ra, lộ ra một chiếc áo sơ mi mỏng.

"Lý tiểu thư, Như Uyển, em muốn về phòng trước nghỉ ngơi trong chốc lát ... Có hơi mệt mỏi."

An Nhu nhỏ giọng nói, cúi đầu: "Em buồn ngủ ..."

"Không sao, em mệt thì cứ đi nghỉ ngơi đi."

Lý Văn Nhứ không thèm để ý, vẫy vẫy tay, trực tiếp giữ chặt An Như Uyển: "Chị và chị Như Uyển của em tâm sự một chút, An Nhu, trong chốc lát nếu có người hầu tới gõ cửa, em chỉ cần xuống ăn cơm là được rồi."

An Nhu thưa dạ gật đầu, nhìn hai người đi xa, bản thân đẩy cửa vào phòng cho khách, lập tức rút về biểu tình yếu đuối trên gương mặt.

Thật là mệt chết đi được, nhìn hai chị em plastic đấu tới đấ lui ... An Nhu xoa xoa cái trán, cởi dép lê, ngồi xếp bằng ở trên giường lớn mềm như bông ... Như đang ở trên thiên đường.

Phòng dành cho khách của nhà Lý Văn Nhứ cũng thật tốt, ngay cả phòng ngủ kiếp trước của An Nhu cũng kém xa nhà họ Lý, càng đừng nói tới cái giường cứng còn hơn đá ở gia đình họ An.

【 tổng giám đốc Sở, anh giao nhiệm vụ tôi đều hoàn thành rồi, thật ra cũng không khó cho lắm, không khác biệt so với phân tích của tôi là mấy. 】

An Nhu rảnh không có chuyện gì nên tìm Sở Hư Uyên tranh công: 【 hơn nữa tôi giả vờ làm gái nhà quê vô cùng giống luôn! 】

Trước lúc An Nhu đi, Sở Hư Uyên đã từng dặn đi dặn lại nhiệm vụ nên làm trong hành trình, anh muốn cô chú ý quan sát cách nói chuyện giữa chị họ của cô và cô tiểu thư nhà giàu kia. Sau đó phân tích yếu tố trong đó, hơn nữa rơi chậm lại cảm giác tồn tại của bản thân, làm một món đồ trang trí đi kèm.

An Nhu hiểu ý của Sở Hư Uyên muốn nói gì, cô lập tức phải bước vào học viện DICE, không muốn bị chú ý tới, không muốn bị phiền toái quấn lên, thì phải tận lực rơi chậm lại cảm giác tồn tại, lại còn phải lanh lẹ hiểu ý nghĩa những câu từ của người xung quanh tránh gặp phải những kẻ ích kỷ thích gây chuyện.

Chuyện này đối với An Nhu tới nói không phải quá việc gì khó khăn. Tuy rằng kiếp trước bị cha mẹ bảo vệ rất tốt, bạn học ít nhất mặt ngoài cũng đều rất thích cô, An Nhu chưa từng chịu qua ủy khuất gì, nhưng từ khi đi vào thế giới này, cô cũng dần hiểu ra, không phải ai ai trên đời này cũng là người tốt.

Huống chi cô còn có vũ khí sắc bén là cốt truyện.

【 hình như cô có chút hiểu lầm về độ tuổi của bản thân. 】

Sở Hư Uyên đè đè cái trán, nhớ đến cảnh An Nhu chơi xếp hình khối, tự hỏi một chút lại gõ ra một hàng chữ.

【 dùng chỉ số thông minh tới nói, cô đánh giá quá cao bản thân mình. 】

... Ai nói tổng giám đốc Sở tà mị cuồng ngạo lại lạnh lùng?! Rõ ràng tên này vô cùng độc miệng, còn dồn hết lên trên người mình! An Nhu phẫn nộ đập chăn, dừng một chút muốn phản bác lại, trong lòng lại tự nhủ ... Không cần phải tức giận như vậy.

Ở trong mắt người khác, Sở Hư Uyên là cao ngạo lạnh lùng ít nói, chỉ có An Nhu biết, cái tên độc miệng này không phải như vậy.

Con nít, tâm lý chưa trưởng thành, mẫu giáo lớp lá, còn tìm đúng cơ hội là trả thù cô ngay, lòng dạ hẹp hòi, thù dai ... Nhưng nếu nói sang cách khác, bộ dáng này của Sở Hư Uyên cũng chỉ có mình An Nhu thấy được.

Tổng giám đốc Sở là cái dạng người này!!!

An Nhu ôm hai má, nhớ lại nhan sắc nhìn muốn động dục kia, gương mặt có hơi nóng lên. Thật sự anh ta rất đẹp trai ... Tuy tính tình không tốt lắm, nhưng cũng rất bình dân chân thật a ... A a a!

Không không không, làm như vậy là không đúng.

An Nhu vỗ vỗ gương mặt, cô chỉ xem Sở Hư Uyên là nam thần ... Không, không thể nào, Sở Hư Uyên là nam thần cái gì, nhóm thích trai đẹp không đáng tin!

... Nhưng có thể thưởng thức một chút sắc đẹp thế kỷ, còn có thể tiếp xúc gần gũi với nam thần cũng được nha.

【 được rồi, được rồi, chỉ số thông minh của tôi thấp được chưa. 】

Trong lòng vui vẻ muốn bay lên, An Nhu cũng không có tâm tư dỗi trở về.

【 tổng giám đốc Sở, tôi có thể chơi trò chơi được không ~ ( hạnh phúc phun bong bóng.gif ) 】

【cô chơi đi. 】

Sở Hư Uyên chưa nói cái gì, lại chú ý tới phản ứng rõ ràng khác thường của An Nhu.

Dựa theo tính cách của An Nhu, cứ như vậy mà nhẹ nhàng cho qua? Bị cái gì kích thích sao?

An Nhu không biết trong lòng Sở Hư Uyên lại sinh ra hoài nghi, tâm tình vui vẻ bắt đầu chơi game. Dù sao Sở Hư Uyên cho phép cô chơi di động là được, chắc khi nào đó cô cũng nên mua một chiếc di động.

Chờ đến buổi tối, người hầu đúng giờ tới gõ cửa, kêu An Nhu xuống ăn cơm.

An Nhu đi xuống tới nhà ăn, không thấy Lý Văn Nhứ và An Như Uyển, lại thấy được một nam sinh ngồi ở trước bàn ăn, đang nói cái gì đó với Lý phu nhân.

Nhìn thấy An Nhu, nam sinh lộ ra biểu tình tò mò còn có chút giật mình: "Mẹ, cô bé này là ..."

Cậu ăn mặc một thân tây trang, thắt cà vạt, nhìn qua giống một nhân vật giỏi giang trong xã hội, nét mặt chưa thành niên lại biểu lộ cậu ta bất quá cũng mới mười bảy mười tám tuổi.

Nam sinh lớn lên rất dễ nhìn, dựa theo ánh mắt An Nhu tới xem cách ăn mặc cùng thần thái cao hơn nhiều so với bọn Ngụy Văn Kiệt.

"À, đây là cô bạn Văn Nhứ mang về tới."

Lý phu nhân nhìn An Nhu, dừng một chút, cười nói: "Con lại đây ngồi xuống trước đi, con bé Văn Nhứ và chị của con chắc còn chưa có xuống ngay được, con ngồi đợi một chút."

"Dạ, cảm ơn phu nhân."

An Nhu ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, ngồi xuống, tay đặt ở đầu gối, tận lực làm lơ ánh mắt tò mò của người đối diện. Cô biết đây là ai, hiện tại có thể xuất hiện ở nhà của Lý Văn Nhứ, chỉ có Lý Văn Viễn, anh trai của Lý Văn Nhứ.

Lý Văn Viễn không có nhiều suất diễn ở trong cốt truyện cho lắm.

An Nhu chỉ nhớ rõ có một người như vậy, hình như còn rất cưng chiều em gái, đối với những tình tiết khác đều không nhớ rõ. Trong quyển tiểu thuyết này, nữ chủ Tô Hoàng gặp được rất nhiều bạn cùng phái, bạn khác phái còn nhiều hơn, nhưng người còn thiếu suất diễn cùng cảm giác tồn tại hơn so với Lý Văn Nhứ ... An Nhu thiệt tình không nhớ rõ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện