Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 26: Xả hết ấm ức


trước sau

Advertisement

Những chuyện xảy ra với Sở Hư Uyên ở bên kia, An Nhu một chút cũng không biết, cô cũng không biết lần này cô không có nhúng tay làm ảnh hưởng tới cốt truyện nhưng nó cũng đã xảy ra lệch lạc. An Nhu hiện tại đang ở trường học làm thủ tục cuối cùng để rời đi.

Đã gần đến cuối kỳ, thời gian khai giảng của học viện DICE là vào ngày 6 tháng 2 năm nay, nhưng là dựa theo ý của An Như Uyển, sau khi liên lạc với Lý Văn Nhứ, đại khái vừa ăn tết xong sẽ đi ngay. Bọn họ cần phải đi nhờ xe Lý Văn Nhứ, nhất định phải ăn tết xong là đi ngay.

Gần ăn tết rồi.

An Nhu bừng tỉnh, ý thức được sự thật này.

Cô tới thế giới này cũng sắp bốn năm tháng. Từ đầu bất an, sợ hãi, đến ngây ngốc tin tưởng An Như Uyển, lại tự tay xé xuống gương mặt nạ giả nhân giả nghĩa của đối phương, bị khi dễ đến tuyệt vọng...

Rồi đến quen biết Sở Hư Uyên ... Thời gian cũng không bao lâu.

Kỳ thi cuối năm là chuyện rất quan trọng, mà lần này, trường học đang thương lượng khẩn cấp sẽ mở tiền lệ. Sau khi chấm dứt đợt thi cuối kỳ, trường học sẽ đặc biệt triệu tập học sinh quay trở lại trường học lấy thành tích thi cuối kỳ, cũng sẽ đặc biệt mở một đại hội vui vẻ, để đưa tiễn An Như Uyển và An Nhu đến học viện DICE.

Đặc biệt phá lệ vì hai học sinh, chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử của trường THPT Húc Dương, cũng không khó hiểu khi biết An Nhu và An Như Uyển đến học ở đâu.

An Nhu nhìn chủ nhiệm lớp tươi cười đầy mặt ra lệnh cho cô và An Như Uyển phải viết bài phát biểu, để phát biểu trước toàn trường, làm toàn học sinh có kinh nghiệm học tập, trong lòng nói không nên lời đó là loại cảm giác gì.

Kỳ thi cuối năm này cho dù thi ra thành tích gì cũng đều không quan trọng, toàn trường không có người để ý đến chuyện này. Dù mọi người nghĩ như thế nào, mặt ngoài đều biểu hiện vui mừng vì hai học sinh may mắn này.

Không có người quan tâm An Nhu nghĩ như thế nào. Không có người quan tâm An Nhu có hạnh phúc hay không.

"Kỳ thi cuối năm này con không cần cố sức, thi cho có lệ là được, không cần thiết để ý làm gì"

Từ Tuệ Văn vừa thu xếp hành lý cho An Nhu, vừa thuận miệng nói: "Con đó, đến nơi phải hòa thuận với Như Uyển, hai đứa phải chăm sóc lẫn nhau, trường học cho con tiền thì cứ cầm, nếu không đủ thì gọi điện về nhà."

An Nhu cũng ngồi xổm trước vali, yên lặng thu xếp đồ vật. Nghe Từ Tuệ Văn nói những lời này, nàng mới có chút phản ứng.

"Không cần, trường học cho tiền trợ cấp đủ dùng, con không cần dùng đến tiền trong nhà"

"Như vậy sao được, đi đến thành phố lớn, vật dụng yêu cầu chuẩn bị còn nhiều. Hơn nữa con mới đến, quần áo chăn mền đều phải đổi mới, đừng để bị người khác khinh thường"

Từ Tuệ Văn trách cứ nói: "Đi theo Như Uyển học cách ăn mặc, nhớ kỹ chưa?"

"... Mẹ, trong nhà điều kiện như thế nào con rất rõ ràng"

An Nhu xếp áo bỏ vào trong vali mới mua: "Trong khoảng thời gian này, có nhiều khách khứa liên tục tới lui trong nhà, gia đình chị họ cũng thường xuyên tới ăn cơm, trong nhà cũng không còn nhiều tiền tiết kiệm ..."

Nghe An Nhu nói, Từ Tuệ Văn giật mình ngẩn người một chút, động tác tay dừng một chút, há miệng thở dốc, không nói chuyện.

An Nhu nói không sai.

Nhà bọn họ chỉ có một mình An Minh Lễ làm công nhân kiếm tiền, Từ Tuệ Văn chỉ nhận làm những việc lặt vặt, mỗi ngày mời khách ăn cơm chính là một đống tiền, còn chưa tính chi phí học tập cho An Nhu, nhà bọn họ là thật sự không dư giả được đồng nào.

"Tóm lại, con đừng lo lắng những việc này"

Từ Tuệ Văn im lặng trong chốc lát, cổ họng khô cằn nói: "Thiếu tiền cứ gọi về nhà."

An Nhu tuổi còn nhỏ, không hiểu biết những mối quan hệ từ phía bên ngoài, Từ Tuệ Văn thở dài, vẫn là không cần nói cho An Nhu biết.

Kỳ thi cuối năm không trì hoãn, thời điểm An Nhu từ trường thi ra tới đã xác định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra cô có thể yên ổn ngồi ở vị trí nhất bảng.

Dù là ở kiếp trước, thành tích này cũng đủ khiến An Nhu hạnh phúc trong rất nhiều ngày, nhưng là hiện tại, tâm trạng của cô lại vô cùng bình tĩnh.

Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, An Nhu nhìn lướt qua chỗ bị bọn học sinh vây quanh, dừng một chút, rồi dừng lại luôn.

Ở sân bóng, mới vừa thi xong, Từ Trình và Ngụy Văn Kiệt đang chơi bóng rổ, hai người bọn họ vừa đẹp trai, thành tích lại tốt, đương nhiên sẽ có một đống fans girl. Hiện tại fans girl đã vây sân bóng rổ chật như nêm cối.

Trên sân bóng, Ngụy Văn Kiệt tiêu sái rót rổ, trong lúc vô tình nghiêng đầu thấy một cô bé đứng rất xa, đứng ở dưới bóng râm trên đường.

Một cô bé đã từng xanh xao vàng vọt, khô quắt gầy yếu, không biết khi nào đã đẹp lên rất nhiều. Cô rất trắng, gương mặt cũng thanh tú, hiện tại đứng yên cũng có vài phần xinh đẹp.

Trong lòng Ngụy Văn Kiệt hơi nhói, liếc nhìn bóng dáng An Nhu, không nói chuyện. Hiện tại anh đã có chút hối hận, lúc trước bản thân đối xử tệ bạc với An Nhu, cứ việc đánh chết anh cũng sẽ không thừa nhận.

An Nhu và Ngụy Văn Kiệt liếc nhìn nhau một cái, thì thấy đối phương xoay người tiếp tục chơi bóng, một câu cũng chưa nói. Nếu là trước kia, cho dù đối phương không xông tới nói những lời độc ác cũng sẽ hung dữ trừng cô.

An Nhu nhìn trong chốc lát, tiếp tục đi từ từ đến phòng học. Còn một chút đồ dùng cô cần phải lấy về, cô muốn hoàn toàn rời khỏi THPT Húc Dương.

【 Tổng giám đốc Sở, tôi có một ý nghĩ. 】 An Nhu đột nhiên ở trong đầu gửi tin nhắn cho Sở Hư Uyên, thái độ rất bình tĩnh.

【ý nghĩ gì? Cô muốn làm cái gì? 】

【 tất cả mọi người có thể sống trong cảnh thái bình giả tạo, nhưng tôi không muốn. 】

Ở nhà ngây người một tuần, An Nhu cũng không có nghỉ ngơi tốt.

Từ lúc tin tức nhập học học viện DICE truyền ra tới, hơn nữa bản thân lại nghỉ ở nhà, người quen mỗi ngày tới cửa cũng nhiều vô số kể, trong tối ngoài sáng đều là nịnh hót lấy lòng.

An Minh Lễ và Từ Tuệ Văn cũng phiền, nhưng nghĩ đều là thân thích, mối quan hệ là phải có, cũng không tiện cự tuyệt, quà tặng thấp kém cũng thu không ít, mời khách ăn cơm tiêu dùng còn lớn hơn thường ngày.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, An Nhu vẫn rất im lặng.

Thậm chí so phía trước còn im lặng hơn, một mình đọc sách hoặc là đi tiệm sách. Từ Tuệ Văn vội vàng chiêu đãi khách, cũng không rảnh quan tâm cô, chỉ dặn dò An Nhu không cần chạy bậy. Dù sao An Nhu có ở nhà hay không cũng không quan trọng, cô là công thần lớn nhất, cô muốn làm gì cũng không ai nói gì.

Cô im lặng làm như mọi chuyện không quan hệ với mình.

Đến ngày thành tích cuối kỳ ra tới, An Nhu quay về trường học lấy phiếu điểm, không chút nào ngoài ý muốn, dọc theo đường đi nhận được rất nhiều câu chúc mừng từ bạn học.

Thành tích đầu bảng, lấy loại này thành tích này vào học viện DICE cũng không có ai sẽ nói thêm cái gì, ít nhất âm thanh phản đối cùng nghi ngờ cũng thấp rất nhiều so với trước đó. Những người nói cô dựa vào cái gì vào học viện DICE, nhìn thấy An Nhu vứt ra nhất bảng toàn trường, một mảng lớn thành tích, rốt cuộc cũng câm miệng.

An Nhu hôm nay không có mặc đồng phục, mặc vào đồng phục của học việc DICE. Con mắt thẩm mỹ của cô cũng không tồi, chọn lựa áo khoác tuy rằng chất liệu bình dân, nhưng màu xanh lục đậm rất hợp với khí chất của cô. Dù cô biết bản thân cũng không đến mức xinh đẹp khiến ai cũng há hốc mồm, nhưng so với bộ dáng co rúm lúc trước đã là cách biệt một trời một vực.

"Nhu Nhu, chúng ta cần lên khán đài đọc diễn thuyết, đợi chị cùng nhau đi nha."

Nhìn thấy An Nhu ăn mặt tươm tất sạch sẽ, An Như Uyển hơi giật mình, ngón tay không tự giác sờ soạng một chút cái nón đang đội trên đầu của mình: "Bản thảo diễn thuyết đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Chuẩn bị tốt."

An Nhu rất bình tĩnh, cong cong đôi mắt, như là cũng thực chờ mong: "Cảm giác thật hạnh phúc."

An Như Uyển nhạy bén ý thức được những lời này của An Nhu có chỗ nào đó không đúng. Nhưng cô nhìn trong chốc lát, thật sự từ biểu tình của An Nhu tìm không ra dấu vết gì, chỉ đành phải từ bỏ.

Vì làm An Nhu và An Như Uyển oanh liệt rời khỏi THPT Húc Dương, ban giám hiệu mời toàn bộ học sinh trong trường không nói, còn mời không ít những thầy cô có danh tiếng trong tỉnh thành, ngay cả phóng viên cùng đài truyền hình cũng mời đến, chuẩn bị truyền hình trực tiếp.

An Như Uyển lên đài diễn thuyết trước.

Hiện tại xác định cô đã nằm trong danh sách học sinh của học viện DICE, không tháo nón ra chỉ là râu ria việc nhỏ, cũng không có người nói này nói nọ. An Như Uyển tươi cười xinh đẹp đứng ở trên đài cao, tự nhiên hào phóng nói chuyện, An Nhu đứng ở hậu trường lẳng lặng nhìn.

【 Tổng giám đốc Sở, tôi lập tức phải lên đài rồi 】 nhéo nhéo folder trong tay, An Nhu có chút khẩn trương.

【 tôi ...】

【 làm điều cô muốn làm】 Sở Hư Uyên trả lời rất ngắn gọn, cũng mang theo kiên định.

【 điều cô làm là chính xác. 】

An Như Uyển nói xong, thu hoạch một tràng vỗ tay lớn, khóe miệng theo quán tính nhếch lên mỉm cười kiêu ngạo, nghiêng đầu liếc nhìn An Nhu.

An Nhu đứng ở dưới bậc thang, trong tay cầm chặt bản thảo diễn thuyết. Chú ý tới ánh mắt An Như Uyển, hơi hơi buộc chặt hàm dưới, nhìn qua cô cùng khẩn trương.

Chuột cống chính là chuột cống, dù ăn mặc ngăn nắp sạch sẽ, cũng vẫn là chuột cống. An Như Uyển cong cong khóe môi, tự nhiên đi xuống đài, thuận đường vỗ vỗ bả vai An Nhu: "Cố lên, em phải làm tốt hơn chị đó nha."

Nghe xong câu này, không rõ là châm chọc hay là cười nhạo, An Nhu giật mình, cô nghiêng đầu, không biết tại sao lại rất muốn cười: "Ờ."

Dưới ánh nhìn chăm chú của An Như Uyển, An Nhu bước lên đài cao, đứng ở trước microphone, không có mở ra folder.

"Chào các thầy cô, các bạn học, xin chào tất cả mọi người, em là An Nhu học lớp 11"

An Nhu một tay xách theo folder, một cái tay khác đỡ microphone, giọng có chút run run, lại rất kiên định: "Em tin tưởng tất cả mọi người đều quen biết em, nhưng không phải danh tiếng tốt."

Nghe xong đoạn lời nói đó, bọn học sinh đứng phía dưới ngay từ đầu còn có chút an tĩnh, ẩn ẩn có chút xôn xao lên, ngay cả thầy cô cùng ban lãnh đạo nhà trường cũng nhíu mày.

Giọng điệu này của An Nhu rõ ràng không đúng, rốt cuộc con bé muốn làm cái gì?! Không đúng, con bé muốn nói cái gì?

An Nhu không có để ý bất luận kẻ nào, cô một tay nắm cái giá cắm microphone, dùng sức nắm chặt.

"Em biết, có rất nhiều bạn bè ở đây đều biết em đã từng trải qua chuyện gì, bị đối xử ra sao, em cũng biết rất nhiều người đều rõ ràng, em đã từng chịu cảnh bạo lực học đường như thế nào"

Đây đều là những lời An Nhu muốn nói thật lâu.

Không phải đã qua đi thì không gọi bạo lực học đường, không phải tất cả mọi người im lặng lựa chọn quên đi thì sẽ không có người nhớ rõ. Không có người nói tiếng xin lỗi với An Nhu, không có người cảm thấy chính mình làm sai.

An Nhu có thể vì tiếp tục đến trường mà nhường nhịn, nhưng khi cô đã xác định rời khỏi rồi, cô không có cách nào tiếp thu toàn bộ bạn học, toàn bộ thầy cô cùng nhà trường đều chẳng quan tâm đến những chuyện trước kia cô gặp phải.

Trong lòng cô như nuốt phải một cây kim, cô cũng không có cách nào làm trường học vẻ vang, làm học sinh ngoan. Cứ việc đây là một chuyện ai ai cũng đều có lợi, nhưng cô làm không được ... Chính là làm không được.

Bên cạnh có người nói gì đó, nhưng An Nhu không có nghe.

Hiện tại cả người cô đều đang phát run, lại gắt gao nắm microphone, như là bắt lấy hy vọng duy nhất. Nước mắt làm mờ tầm mắt, An Nhu cũng không có nhìn sắc mặt bất kỳ ai.

Cô chỉ là phát ra run, an tĩnh kể lại chuyện bản thân đã từng bị mọi người coi thường, bị mọi người khi dễ, ngay cả thầy cô cũng chỉ là có lệ, bắt cô giao lưu nhiều với bạn học, đừng gây chuyện.

Ngay cả nguyên chủ mắc bệnh trầm cảm, thậm chí tự sát cũng chỉ là bị người khác cho rằng tranh thủ đồng tình, cho tới bây giờ, cô dùng thực lực xoay người, thái độ mọi người thay đổi long trời lở đất.

"Hôm nay tôi đứng ở chỗ này, tôi không muốn kể tên những người đó ra, cũng không muốn kể khổ."

An Nhu cúi đầu, dưới sự lặng dần dần của toàn trường, nói ra một đoạn lời nói cuối cùng: "Tôi chỉ muốn nói, nếu tôi có sai, xin cho pháp luật trừng phạt tôi, mấy người không một ai có tư cách thay trời hành đạo. Nếu tôi không sai, ai trong mấy người có thể chịu trách nhiệm với một sinh mạng?"

Nói xong câu đó, An Nhu ném xuống microphone cùng folder, nhân lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng lại, trực tiếp chạy đến xe đạp đã để sẵn ở dưới khán đài, lưu loát đạp xe chạy.

Bởi vì là kỳ nghỉ đông, thời điểm An Nhu ra cổng trường không có bất kỳ ai ngăn cản, cô chạy một hơi đến con đê lớn nhất huyện thành mới dừng lại, xoay người xuống xe.

【 sở, tổng giám đốc Sở...】

Nước mắt đã bị gió thổi khô trong suốt dọc đường đi, An Nhu run run rẩy rẩy bị gió lạnh trên đập thổi, nhưng âm thanh nói chuyện với Sở Hư Uyên lại rất hưng phấn.

【 tôi, tôi đã nói ra! Tôi đã hoàn toàn nói ra hết rồi! 】

【 chạy ra khỏi trường? 】

Sở Hư Uyên bên kia hồi phục cũng thực mau.

【hiện tại ở đâu? 】

【 tôi ở trên đập lớn, có chút lạnh. 】

An Nhu đánh cái hắt xì.

【 đây không phải trọng điểm, tôi đã nói ra! 】

Thời điểm nói lời này, An Nhu run rẩy soạn từng chữ một.

Nhịn lâu như vậy, giống vật phẩm trang trí, bị trường học, đồng học đá qua đá lại ... An Nhu vẫn luôn kiềm chế được, đè nén cảm xúc. Cho đến khi cô dần dần trưởng thành trong loại áp lực này, bắt đầu nảy sinh ý tưởng lớn mật.

Ý tưởng này ngay từ đầu chỉ là một ý niệm, sau đó, nhìn mọi người xung quanh từng người từng người mang mặt nạ lấy lòng cô, lại dần dần làm An Nhu tự tin hơn, khống chế không được nữa, đè nén cũng không được, phải hành động.

May mà cô còn có chút lý trí, trước khi hành động còn biết hỏi Sở Hư Uyên.

【 chạy khỏi nơi đó là tốt rồi, tạm thời đừng trở về, tìm một chỗ ngồi đợi, chờ đến tối lại trở về. 】

Sở Hư Uyên trực tiếp ra lệnh cho An Nhu, khóe miệng của anh cất chứa ý cười, tâm tình rõ ràng không tệ.

Nói thật, An Nhu chuyển biến nhanh như vậy, dù là Sở Hư Uyên cũng có chút ngoài ý muốn.

Tuy rằng cẩn thận ngẫm lại, đều ở tình lý bên trong. Nhưng là thấy An Nhu nhiều lần mềm oặt không có uy hiếp, Sở Hư Uyên cũng không nghĩ tới An Nhu có thể đưa ra loại ý tưởng điên cuồng này.

【 ừ, ừ, tổng giám đốc Sở, tôi, tôi thật sự đang rất hạnh phúc! 】

Giải thoát oán khí đã tích tụ lâu trong lòng, hiện tại An Nhu chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, thiếu chút nữa không cười to ba tiếng.

Ai bảo mấy người khi dễ tôi, hiện tại bị tôi khi dễ trở về! Thấy sao hả?!! Ha! Ha! Ha!

Sở Hư Uyên đè đè cái trán, thật sự không nhịn được, cười ra tiếng.

Thật đúng là ... Nhìn tin nhắn là có thể nghĩ đến cô nhóc kia hiện tại diễu võ dương oai đắc ý, cô nhóc khờ khạo, không có thuốc nào cứu được.

【 đừng chỉ lo vui mừng mà đứng riết ở trên đê. 】

Sở Hư Uyên cười về cười, vẫn là nhắc nhở An Nhu.

【 cô tính đứng đó để trúng gió hay sao? Tìm chỗ nào đó an toàn ngồi đợi, bảo đảm cha mẹ cô tìm không thấy, đêm khuya lại trở về. 】

【 Ừ! Mọi chuyện đều nghe tổng giám đốc Sở nói! Tổng giám đốc Sở là đang quan tâm tôi lạnh hay không sao? Con người của anh siêu cấp tốt luôn! ( tiểu bảo bối của em, vương miện nhường cho anh đội nè ~.gif ) 】


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện