Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù

Chương 7


trước sau

Edit: Pnut
Beta: Yuri
Buổi tối, Ôn Lương ở trong phòng kiểm tra tình huống cổ phiếu của "Phong Ngưu". Mới mấy ngày trước "Phong Ngưu" đã bị tên hồ ly kia thu mua hết thảy cổ phần, nhưng người đó quả thật vô cùng lợi hại, chỉ ngắn ngủn vài ngày mà cổ phiếu "Phong Ngưu" đã dần dần tăng lên. Ôn Lương không chỉ lấy lại được tiền vốn mà còn nhận được hơn gấp đôi tiền lời. Trên màn hình máy tính là ảnh chụp của một người đàn ông, ngũ quan anh tuấn thâm thúy tựa như các bức tượng điêu khắc tinh xảo của thời Hy Lạp cổ đại, tỉ lệ dáng người lại hoàn toàn xấp xỉ thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp, nhìn qua lại có chút mùi vị của những tên nhà giàu mới nổi. Bên dưới ảnh chụp là thông tin giới thiệu của người đàn ông đó, Trịnh Diệp, xuất thân từ gia tộc giàu có lâu đời danh tiếng lừng lẫy ở S thị - Trịnh gia. Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền là những từ để miêu tả chính xác anh ta, bởi lẽ đó mà trong mắt các cô gái, anh ta là một người đàn ông độc thân hoàng kim số một. Còn trong mắt các đối thủ của anh ta thì đều xem Trịnh Diệp là giả dối mưu mẹo, lòng dạ độc ác. Còn có một điều nữa là mọi người đều biết Trịnh Diệp là người đồng tính. Trịnh Diệp đối với xu hướng giới tính của bản thân cũng không quan tâm bởi vì đó vốn dĩ là tự nhiên mà có, thậm chí còn thẳng thắn thành khẩn thông báo bản thân nam nữ đều ăn không kiêng kị.
Nếu không phải kiếp trước xảy ra chút chuyện với Trịnh Diệp, có lẽ Ôn Lương vẫn sẽ có chút thưởng thức con người này. Anh cười tự giễu, bây giờ xem ra anh là đang giận chó đánh mèo, thật ra Trịnh Diệp lúc đó vẫn chưa làm gì anh cả, huống hồ hiện tại cũng chưa phát sinh chuyện gì nhưng trong thâm tâm anh đối với Trịnh Diệp vẫn có chút không được tự nhiên.
Kiếp trước Ôn Lương bị người ta lừa, đưa lên giường Trịnh Diệp, hơn nữa người mà Trịnh Diệp xem trọng không phải là anh mà là người trên đầu quả tim của Ôn Du Phi. Mặc dù Ôn Du Phi có rất nhiều tình nhân nhưng người đó tựa như ánh trăng của anh, nói dễ hiểu hơn là trong hậu cung hơn ba ngàn giai lệ của Ôn Du Phi thì địa vị của người đó hẳn là chính cung nương nương (chính thất í). Kiếp trước, lúc đó Ôn Du Phi và Trịnh Diệp có một cuộc giao dịch quan trọng, lợi ích mang về vô cùng lớn, Trịnh Diệp dùng lời nói ám chỉ có ý với người trong lòng đó của Ôn Du Phi, Ôn Du Phi luyến tiếc tiểu tình nhân nhưng cũng luyến tiếc miếng thịt ngon dâng đến miệng. Bất hạnh cho Ôn Lương khi anh cùng người nọ của Ôn Du Phi có mấy phần giống nhau, Ôn Lương liền bị bỏ thuốc mê và mang lên giường Trịnh Diệp. Ai làm chuyện xấu xa này không quan trọng, quan trọng là... nếu Ôn Du Phi không gật đầu đồng ý thì ai dám làm như vậy? Ôn Du Phi từ trước đến nay đối với anh luôn có dục vọng chiếm hữu, cho dù là anh không cần đến, cũng không cho phép người khác động vào dù chỉ là một đầu ngón tay.
Cuối cùng Trịnh Diệp cũng không làm gì Ôn Lương, anh ta không lợi dụng lúc anh hôn mê mà thừa nước đục thả câu, hoặc là nói trong mắt Trịnh Diệp, Ôn Lương chỉ là vật thay thế. Lúc đó, vẻ mặt không chịu khuất nhục của thể hiện quá rõ ràng, mà Trịnh Diệp cũng không ngu đến nỗi nhìn không ra Ôn Lương không tình nguyện.
Ôn lương còn nhớ rõ Trịnh Diệp bày ra cái tư thế cao ngạo thưởng thức dáng vẻ chật vật của anh như thế nào.
"Không tình nguyện? Cậu có thể đi rồi." Trịnh Diệp nói với anh như vậy cùng ánh mắt tràn đầy xem thường, tựa như trêu chọc Ôn Lương, "Vừa muốn làm kỹ nữ lại vừa muốn lập đền thờ". Ôn Lương tất nhiên là vô cùng chán ghét cái ánh mắt đó cùng với cái tên Trịnh Diệp đó, có ai lại thích người đã đẩy mình vào hoàn cảnh khó khăn, lúng túng chứ?
Cuối cùng Ôn Lương cũng mảy may không chút hao tổn nào trở về, nhưng ai có thể tin là đêm đó chưa từng xảy ra chuyện gì chứ? Khi anh trở lại Ôn gia, đám tình nhân của Ôn Du Phi nhìn anh như một trò cười, còn bộ dáng của Ôn Du Phi tựa như muốn giết chết anh vậy. Đương nhiên Ôn Lương quả thật đã xém bị Ôn Du Phi bóp chết.
"Sao anh có thể để người ta để người đụng vào anh..."
"Sao anh lại dơ bẩn, hèn hạ như vậy..."
Ôn Du Phi ghé sát lỗ tai của Ôn Lương mà nói như vậy, Ôn Lương nghe xong lại cảm thấy muốn cười, nhưng lại bị Ôn Du Phi áp chế đến khó chịu mà cười không nổi. Tất cả đều không phải là ý muốn của Ôn Du Phi sao? Bộ dáng của anh như vậy là diễn kịch cho ai xem đây.
"Không bằng mày!" Ôn Lương đáp lời.
Không dơ bằng mày, ngay cả linh hồn cũng nhuộm đen rồi.
Không hèn hạ bằng mày, chuyện bỉ ổi như thế nào cũng có thể làm được.
Rốt cuộc sau đó Ôn Du Phi cũng thả lỏng cổ áo anh ra, hung hăng tặng cho anh một cái tát. Lần đó Ôn Lương bị Ôn Du Phi đánh cho vô cùng thê thảm, không biết người nọ có phải vì thẹn quá hóa giận mà muốn giết người diệt khẩu hay không. Ôn Lương bị đánh gãy ba cái xương sườn, nằm ở trên giường nửa sống nửa chết, nếu có thể chết thật thì có lẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Sau sự việc đó, Ôn Lương hoàn toàn không còn tình cảm gì với Ôn Du Phi nữa. Anh cùng Ôn Du Phi dây dưa nhiều năm như vậy cuối cùng chỉ làm vỡ nát chính mình, còn lại một chút chờ đợi hy vọng của anh dành cho Ôn Du Phi cũng bị người nọ đánh nát, vứt bỏ không thương tiếc.
Anh thật sự từng rất yêu Ôn Du Phi, luôn ngàn y trăm thuận với anh, vì anh mà thập tử nhất sinh, nhiều lần không tiếc cái mạng này mà giúp đỡ Ôn Du Phi. Nhưng Ôn Lương cũng có sự kiêu ngạo cùng kiên trì của bản thân. Kiếp trước Ôn Du Phi lại dẫm nát toàn bộ tâm hồn và tôn nghiêm của anh dưới chân, nếu Ôn Lương lại tiếp tục chờ đợi chút bố thí tình cảm từ Ôn Du Phi thì anh quá thấp hèn rồi.
Ôn Lương có chút muộn phiền, mỗi lần nhớ tới những chuyện xảy ra ở kiếp trước tâm tình thực sự không kìm chế được, cho dù lúc này những chuyện đó chưa hề xảy ra. Nhưng vẫn vô cùng chân thực mà tồn tại sâu sắc trong trí nhớ của anh, cho nên hiện tại cho dù Ôn Du Phi không phải là Ôn Du Phi của kiếp trước, cho dù những ký ức liên quan đến Ôn Du Phi anh đã muốn buông xuống, nhưng trong thâm tâm rất khó để không tồn tại khúc mắc. Rất muốn hút thuốc, lại nhớ bản thân mười bảy tuổi kiếp này chưa hề đụng tới qua thuốc lá bao giờ. Kiếp trước Ôn Lương hút thuốc rất nhiều, còn luôn chọn loại có hương vị kích thích mãnh liệt, Thuốc Lá Lạc Đà. Nếu bây giờ vẫn chưa dính vào thì không hút sẽ tốt hơn, dù sao đó cũng không phải là thứ tốt đẹp.
Nhìn bầu trời đã tối đen như mực ngoài cửa sổ, Ôn Lương quyết định vẫn là rửa mặt một chút rồi đi ngủ, thời gian cũng đã khá khuya rồi. Tắm rửa xong anh lại cảm thấy có chút khát nước, khoác lên tấm áo ngủ dài dài mỏng mỏng xong liền xuống lầu tìm nước uống.
Đèn phòng khách vẫn còn bật bởi vì những chủ nhân của Ôn Gia vẫn chưa có về hết. Ngước đầu lên nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã 12 giờ đêm. Ôn Việt Trạch có khi công tác đến tận hai, ba giờ đêm mới về, còn về phần Ôn Du Phi chắc là vẫn ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt. Nhớ lại lần trước ở phòng nhạc, Ôn Du Phi nhờ anh đàn cho anh ta nghe một khúc nhạc, Ôn Du Phi giống như có chút trốn tránh anh, chắc là anh nhìn lầm rồi, có lẽ anh ta hết hứng thú rồi, Ôn Lương càng nghĩ càng thấy hợp lý, hẳn là bởi vì anh đột nhiên thay đổi thói quen, trở nên lãnh đạm không quan tâm đến anh ta nữa, nên Ôn Du Phi mới cảm thấy mới mẻ, cho nên hôm trước mới có biểu hiện kì quái đến vậy.
Lúc này tất cả người hầu của Ôn gia đều đã đi ngủ, phòng khách to như vậy mà không có sự náo nhiệt của ban ngày, khoảng không yên tĩnh im ắng đến đáng sợ làm người ta vô cùng không thoải mái.
Ôn Lương đang muốn lấy ly rót nước để giải tỏa cơn khát, phía sau đột nhiên có động tĩnh, xoay người lại xem, thì ra là Ôn Du Phi đã về.
Chắc là do vừa tắm xong nên làn da của Ôn Lương nhìn qua trắng mềm lại bóng bóng do hơi nước còn vương lại, trên người mặc áo ngủ ngắn ngủn làm hai đùi thon dài trắng nõn bại lộ ra trước mặt Ôn Du Phi. Ôn Du Phi đột nhiên cảm thấy lý trí của mình đều bị chặt nát.
Ôn Du Phi cảm thấy bản thân gần đây vô cùng khác thường, anh nhận ra mình để mắt tới anh quá nhiều, còn mất đi hứng thú với những người khác. Ôn Du Phi trước giờ phóng túng vô độ, cũng không để ý đối phương lưu lại dấu vết ám muội gì trên người anh. Nhưng gần đây không chỉ đối với loại khiêu khích này của bạn tình không có hứng thú, mà còn vì sự đụng chạm của đối phương sinh ra cảm giác chán ghét ghê tởm. Thật khó chịu khi anh phát hiện những bạn tình gần đây mà anh chọn đều ngẫu nhiên có mắt hoặc mũi hoặc miệng giống Ôn Lương. Ôn Du Phi nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu sao bản thân lại sinh ra cái cảm giác điên rồ đó. Từ lần trước ở phòng nhạc cùng Ôn Lương, về sau anh luôn cảm thấy cảm giác của mình vô cùng không bình thường. Nhìn thấy anh trai của mình cùng với Trịnh Lỗi nói nói cười cười vui vẻ thân mật anh lại thấy vô cùng chướng mắt khó chịu, còn khi nhìn thấy các nữ sinh dùng ánh mắt ái mộ thèm thuồng mà nhìn anh trai, anh thật sự muốn móc hết mắt của bọn họ xuống! Anh trai không phải thích anh sao, tại sao bây giờ lại không thèm nhìn anh? Giống như lúc trước không phải tốt sao, nếu giống lúc trước anh sẽ không bởi vì anh trai dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với người khác mà tức giận. Tại sao chỉ có mình anh bị anh trai đối xử lạnh nhạt, còn đối với những người khác thì lại ôn nhu dịu dàng? Gần đây anh luôn tránh né anh trai, chính là muốn tiêu trừ cái cảm giác không bình thường này, nhưng hiện tại xem ra một chút cũng không tiêu trừ được. Nhìn thấy anh trai mê người quyến rũ như vậy, toàn thân máu huyết giống như đều sôi sục lên. Một khi đã như vậy... vậy thì trở thành người của em đi, chỉ của một mình em thôi...
"Về rồi à." Ngọn đèn cũng không quá sáng làm cho Ôn Lương không thấy được biểu tình nguy hiểm vặn vẹo của Ôn Du Phi, còn tốt bụng mà lên tiếng chào hỏi.
Ôn Du Phi nhìn chằm chằm Ôn Lương từ trên xuống dưới, môi hồng mềm mại của anh trai vừa mới uống nước càng thêm hồng nhuận, giống như quyến rũ người khác nhấm nháp, Ôn Lương vô ý còn bất giác liếm liếm, bụp bụp, trong nháy mắt, chút liêm sỉ (còn lại) của Ôn Du Phi cũng rơi không còn tí tẹo nào cả.
Mãi đến khi cả người bị Ôn Du Phi giam cầm ở trong ngực, Ôn Lương cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mơ mơ hồ hồ ngây ngốc đứng đó. Thân thể của em trai vô cùng nóng, cách một lớp quần áo mà vẫn cảm nhận được cái loại nóng nực bức bối này. Mùi rượu nồng nặc của Ôn Du Phi bay vào mũi anh, chắc là do uống quá chén.
"Tiểu Phi, thả..." tay, còn chưa nói hết câu liền bị người kia chặn lại. Ôn Lương không dám tin vào mắt mình, anh trợn to hai mắt, trong lòng rối loạn kêu gào.
Anh bắt đầu kịch liệt giãy dụa muốn thoát ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện