Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù

Chương 40


trước sau

Edit: Zircon
Beta: Yuri
Món quà mà Ôn Du Phi tặng là một cây đàn dương cầm.
Từng đường nét trên thân đàn đều đẹp đẽ tinh tế, dù là một góc nhỏ không đáng chú ý đến cũng không tìm được nửa phần khuyết điểm, chế tác hoàn mỹ đến mức người ta khó có thể tin nổi. Bề mặt đàn đen nhánh, bóng loáng phản chiếu lại một tầng ánh sáng mỏng nhàn nhạt, nếu xét về bề ngoài như thế không thể nghi ngờ là vô cùng đẹp. Âm sắc cũng rất tốt, trong trẻo réo rắt như tiếng suối trong vắt chảy qua những tảng đá trên núi cao.
"Anh trai thích không?" Ôn Du Phi một tay ôm eo Ôn Lương, tựa đầu lên bờ vai Ôn Lương, gương mặt dịu dàng cọ cọ vào cô Ôn Lương, giống như một giống con mèo lớn đang làm nũng. Đôi mắt nhìn Ôn Lương không chớp, vừa chờ mong vừa thấp thỏm.
"Thích." Ôn Lương nở nụ cười đưa ra một đáp án khẳng định.
Bất kể là hình dáng hay âm sắc của nó đều có thể gọi là rất hoàn hảo, hẳn là một chiếc đàn mà bất cứ một người chơi dương cầm nào cũng đều tha thiết mơ ước có được, vì thế anh thích cũng là điều... đương nhiên. Động tác ngón tay chạy dọc theo từng đường nét của chiếc dương cầm không dừng lại chút nào, Ôn Lương nghĩ, có lẽ anh cũng không thích âm nhạc nhiều như anh đã nghĩ.
"Anh trai thích thì tốt rồi." Ánh mắt Ôn Du Phi sáng lên, nắm tay Ôn Lương, càng thêm thâm tình chậm rãi thổ lộ tâm ý với Ôn Lương: "Chỉ cần anh trai thích, thứ gì em cũng nguyện ý làm cho anh."
Điều anh thích nhất là cách xa em một chút, càng xa càng tốt. Ôn Lương yên lặng nghĩ thầm, nhưng cũng không nói ra miệng để rước cơn tức giận của Ôn Du Phi.
"Tiểu Phi nhọc lòng rồi." Khóe môi anh cong lên, cả người càng trở nên nhu hòa.
Chiếc dương cầm này đời trước Ôn Lương đã thấy qua, nói đúng ra là nhìn thấy trên tạp chí. Đó là tác phẩm của một vị chế tác nhạc cụ nổi danh thế giới khiến anh cũng hơi có lòng ngưỡng mộ ngắm nhìn nó. Chẳng qua kiếp trước thì thời gian chiếc dương cầm này xuất hiện muộn hơn một chút, khi đó anh đã từ bỏ niềm yêu thích đối với dương cầm, bận rộn vất vả trên thương trường vì Ôn Du Phi.
Quả nhiên, tuy là đồ vật mà mình từng muốn, nhưng khi nó thực sự đến tay, anh lại không có một chút vui vẻ nào, thậm chí một tẹo tình cảm khi đó cũng chẳng xuất hiện.
Không chỉ là đồ vật, còn bao gồm cả con người nữa.
Hoặc có thể nói là, không phải do món quà mình từng muốn có bây giờ không còn khao khát nữa, mà là không còn cảm xúc với người tặng quà.
Chỉ còn lại chán ghét đến cực điểm thôi.
"Anh trai có muốn đàn thử một lần không?" Không giống như ngày thường khi Ôn Lương chăm chú luyện tập thì cố ý quấy rầy, lần này Ôn Du Phi lại mười phần nhiệt tình đề nghị.
"Không cần." Ôn Lương hơi dùng sức, rút tay mình từ trong tay Ôn Du Phi ra, "Hôm nay không muốn chơi đàn gì cả."
"Nhưng em muốn thấy anh trai đàn nó." Ôn Du Phi kiên nhẫn dây dưa, nụ cười còn mang theo một loại thỏa mãn kì lạ, "Khi anh trai đánh đàn nhìn rất đẹp, em hy vọng anh trai có thể chơi đàn dương cầm mà em tặng anh."
Ôn Lương dùng sức một lần nữa muốn rút tay ra nhưng không thành công. Ôn Du Phi hai tay nắm chặt, khớp xương ngón tay hơi hơi đau.
"Tiểu Phi đã muốn nghe, vậy anh đàn cho tiểu Phi nghe là được." Ôn Lương hơi nhếch khóe môi đắng chát, vừa hợp biểu đạt rằng mình khó cự tuyệt thỉnh cầu của đối phương mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Bị người ta nửa ép buộc nửa yêu cầu làm một việc mà mình không muốn, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không trở nên liều lĩnh bộc phát vì không chịu đựng được, anh cần phải giả tạo bề ngoài anh em thâm tình như vậy.
"Tiểu Phi?" Rõ ràng đã đáp ứng yêu cầu rồi, nhưng tay Ôn Du Phi vẫn như cũ không buông ra, Ôn Lương nghi ngờ nhíu mày.
Ôn Du Phi lộ ra một nụ cười hồn nhiên như trẻ con, giọng điệu thân thiết làm nũng: "Anh đàn bản 'Fur Elise' được không, em muốn đàn cùng anh." Đôi tay nắm chặt không thể nghi ngờ là lời tuyên bố không chấp nhận sự từ chối của Ôn Lương.
"Được." Ôn Lương cong khóe môi, không hề có vẻ không tình nguyện, chỉ là bên trong đôi mắt có chút tối tăm khó hiểu, nhưng lại được che giấu rất không, không bị Ôn Du Phi phát hiện ra.
Ôn Du Phi không biết đánh đàn, anh không có kiên nhẫn với thứ đồ chơi kia, bản ''Fur Elise'' kia cũng là do gần đây bỏ thời gian ra miễn cưỡng cũng có thể nhớ được phổ nhạc.
Hai người hợp tấu hoàn toàn không cân đối, hoặc dứt khoát nói là hỏng bét đến cực điểm. Tiết tấu của Ôn Du Phi luôn chậm hơn Ôn Lương một hai nhịp, một bản nhạc du dương trầm bổng cứ thể mà trở thành hỗn loạn rời rạc.
Ôn Du Phi nghe không hiểu những thứ này, cũng chẳng thèm để ý đến. Anh rất thỏa mãn, giống như đã rất lâu rất lâu rồi mới lại trải qua cảm giác thỏa mãn như vậy. Ở cùng với anh trai, cùng nhau đàn một bản nhạc tình như vậy, thật giống như hai người họ thực sự là một đôi tình nhân.
Đến khi nốt nhạc cuối hạ xuống, sắc mặt Ôn Du Phi vô cùng dịu dàng, hai tay ôm lấy vòng eo gầy của Ôn Lương, đầu tựa lên cổ Ôn Lương, sợi tóc mềm mại có trên mặt Ôn Lương, giống như một con mèo to lớn đã hoàn toàn bị thuần phục, hướng về chủ nhân cầu sủng ái.
"Anh trai, em rất vui."
Ôn Lương cười cười, độ cong ở đuôi mắt sâu hơn một chút, không nói gì, ngón tay thon dài trắng nõn, vừa yêu thương vừa vỗ về từng chút chơi đùa với tóc Ôn Du Phi. Khóe môi dịu dàng nhếch lên, ánh mắt nhìn Ôn Du Phi còn dịu dàng hơn gấp mấy lần nước trong hồ xuân tháng ba.
Ôn Du Phi vui sướng vuốt ve khuôn mặt Ôn Lương, gần như là thành kính hôn lên đôi mắt Ôn Lương, cánh tay không tự chủ siết chặt thêm một chút, càng dựa sát vào Ôn Lương hơn.
Loại cảm giác này anh rất thích. Không biết từ khi nào nỗi niềm bất an lo được lo mất lúc này đã yên ổn lại. Chỉ cần anh trai vẫn yêu anh, chỉ cần anh bỏ thêm một chút kiên nhẫn nữa, anh chắc chắn có thể đạt được thứ mình muốn.
Ôn Lương tùy ý để Ôn Du Phi ôm chặt mình, không giãy dụa cũng không phản kháng, xoa xoa tóc Ôn Du Phi một lúc, tròng mắt trong như thủy tinh lộ ra những tia nắng ấm dịu trong ngày đông khiến người ta khoan khoái ấm áp.
Diễn xuất thực sự không chỉ là khống chế nét mặt của mình mà ngay cả ánh mắt cũng không được tiết lộ tâm tình của bản thân. Mặt ngoài ôn nhu như thế nào, cũng không ngăn được nội tâm bên trong lạnh lẽo cứng rắn như khối băng ngàn năm.
Có lẽ thiên phú xuất sắc nhất của người nhà họ Ôn là diễn kịch.
Nếu không như vậy thì sao Ôn Việt Trạch có thể lừa được mẹ của Ôn Lương và Ôn Du Phi vốn có xuất thân cao quý cảm mến ông, không cần danh phận đi theo ông.
Ôn Du Phi rõ ràng không yêu anh, lại có thể dỗ dành khiến anh cảm thấy em ấy thực sự có tình cảm với mình, rồi nỗ lực ngu ngốc trong nhiều năm như thế.
Mà bây giờ anh chán ghét Ôn Du Phi như vậy, vẫn có thể khiến cho em ấy dễ dàng tin tưởng những biểu hiện ma quỷ bên ngoài kia.
Ôn Lương cười rất hòa nhã, trong lòng lại thầm lặp đi lặp lại câu hỏi anh luôn muốn chất vấn Ôn Du Phi trong kiếp trước: "Sao em có thể đê tiện như vậy?"
Đây cũng chính là điều mà hiện tại Ôn Lương rất muốn hỏi Ôn Du Phi.
Anh đang lừa gạt em, em lại vui mừng không thôi chỉ vì một thái độ mềm mại mặt ngoài của anh, rồi còn ra sức lấy lòng.
Lúc anh yêu em, cam tâm tình nguyện vì em nỗ lực hết thảy, nhưng em lại đối với một người sẵn sàng dâng hiến tất cả dịu dàng quan tâm như xa như gần.
Kiếp trước, Ôn Cẩm Dương và Ôn Du Phi dậy dưa mập mờ nhiều năm, thậm chí sau này khi đã chính thức ở bên nhau, thái độ của em ấy với anh cũng là lúc nóng lúc lạnh khiến người ta nhìn không thấu.
Nhìn bản thân mình ở đời trước chỉ thấy mình là một kẻ sĩ diện, Ôn Du Phi vẫn luôn không thích. So với bây giờ thì xem ra Ôn Du Phi thích cái dáng điệu muốn từ chối nhưng lại chứa vẻ mời chào, mà Ôn Cẩm Dương chẳng qua đã thấy rõ điều này trước anh.
Hóa ra người mà anh vẫn luôn yêu lại là một kẻ hâm có khuynh hướng tự ngược. Không biết quý trọng người yêu mình, đối xử tốt với người ta, lại chỉ đi quan tâm những người mình cầu mà không được, đây còn không phải là tự ngược sao?
Thật sự là một kẻ... đáng khinh.
Ôn Lương lẳng lặng đặt tay lên đầu vai Ôn Du Phi, ghé vào tai Ôn Du Phi nói nhẹ một câu: "Tiểu Phi vui là được." Tiếng nói mềm mại còn mang theo vài phần bất đắc dĩ và cưng chiều, hơi thở ấm nóng quẩn quanh bên tai Ôn Du Phi khiến trái tim anh không giữ được khẽ run lên một cái.
Khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, dáng vẻ thân thiết vô cùng, chỉ xem mặt ngoài chắc chắn là một loại tình cảm anh em trai ấm áp hợp chuẩn.
Nhưng có một câu là "lòng người khó dò".
Lồng ngực của người đang ôm anh cứng rắn chắc nịch lại rất ấm áp, thoải mái và dễ chịu, dường như cả không khí lạnh cuối thu cũng bị nhiễm nhiệt từ sự ấm áp này, nhiệt độ trở nên thích hợp hơn.
Hai người cứ như vậy duy trì tư thế ôm và được ôm, không nói với nhau thêm câu nào, nếu bỏ qua suy nghĩ và cảm thụ hoàn toàn trái ngược nhau thì còn có sự ăn ý rất ấm áp.
Điện thoại của Ôn Lương đang đặt trên đàn dương cầm bỗng phát sáng, là một số lạ gửi tin nhắn đến.
Nhưng thực ra là một người quen.
"Tôi là anh họ cậu, Ôn Cẩm Dương, vô tình thôi tôi đã biết được một số chuyện không tốt đẹp gì liên quan đến cậu, hãy gặp nhau vào tối thứ bảy tại quán cà phê trên đường xxx thành phố xx, cậu cứ tin là tôi không có ác ý, chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút thôi."
Rất nhanh, đối phương đã gửi đến thêm một tin nhắn mới. Khi mở ra xem, thì là một cái hình chụp có phần hơi mờ. Hai người đàn ông nằm trên thảm cỏ, một người còn đè người kia dưới thân. Người chụp hình có lẽ đứng ở một khoảng cách xa, chỉ xem qua hình chụp sẽ khó để phân biệt được nhân vật trong đó là ai với ai, nhưng Ôn Lương không cần nghĩ cũng biết hai nhân vật trong bức ảnh là anh và Ôn Du Phi.
Ngón tay vô ý thức chậm rãi ma sát lên viền điện thoại, Ôn Lương nhếch miệng thành một tia mỉa mai.
Ngôn từ sử dụng nhã nhặn lễ phép, nhưng trong lúc vô tình biết được bí mật không tốt của người khác, vì sao không dứt khoát để cái bí mật này mục nát ở trong bụng, hơn nữa còn cố ý gửi anh tấm hình như thế, nếu không có ác ý thế sao còn phải chụp hình? Nếu nói đây không phải là uy hiếp thì ai tin? Lại còn giả vờ hiền lành, hành động như vậy quá nhiều lần rồi, chẳng lẽ thật sự cho rằng người khác cũng là kẻ ngốc.
"Loại thủ đoạn kém cỏi này, anh trai không cần để ý đến." Ôn Du Phi tựa lên vai Ôn Lương, tất nhiên cũng thấy rõ nội dung tin nhắn và tấm hình kia, lúc đầu không có cảm giác gì với Ôn Cẩm Dương, hiện tại thì tràn đầy chán ghét, chỉ từ cách nói chuyện đã có thể nhận ra anh không ưa Ôn Cẩm Dương.
Ánh mắt Ôn Lương hơi lóe, cúi mặt, hàng lông mi dài và dày như cánh quạt đổ

xuống một cái bóng nhỏ.
"Ôn Cẩm Dương là một người thú vị." Giọng nói nhàn nhạt, không rõ yêu ghét.
"Chẳng qua là loại tôm tép nhãi nhép thôi, đại loại là muốn dùng cái này làm một cái ẩn ý đe dọa kiếm chút lợi ích ấy mà." Ôn Du Phi cười lạnh một tiếng, nói một cách khinh thường.
Loại thủ đoạn như thế dùng để đối phó với người bình thường thì còn được, dùng để đối phó với anh thì... Anh có ít nhất là mười mấy cách để không cho loại tin tức này tuồn ra ngoài. Một khi Ôn Cẩm Dương thật sự tiết lộ điều gì ra ngoài, chẳng cần đến anh động thủ, lão già Ôn Việt Trạch sẽ tự tay giải quyết hết, nhà họ Ôn trong mắt lão già kia thậm chí còn quan trọng hơn cả con ruột là là anh, nếu thật sự tổn hại đến danh dự nhà họ Ôn, hay chỉ cần có ý nghĩ muốn gây tổn hại đến danh dự nhà họ Ôn thôi, Ôn Cẩm Dương có kết quả ra sao là điều có thể nói trước.
Loại tôm tép nhãi nhép?
Ôn Lương nhướn mày, không đưa đánh giá gì với việc Ôn Du Phi chê bai đối tượng tình yêu mà anh mê đắm đời trước, chỉ cười thầm trong lòng.
Anh vốn cho rằng đối với Ôn Du Phi thì Ôn Cẩm Dương rất đặc biệt, hóa ra cũng không hẳn vậy.
"Anh trai đang suy nghĩ gì vậy? Chú tâm đến thế." Thậm chí anh ở ngay cạnh bên cũng bị lờ đi. Loại cảm giác này rất tồi tệ, anh đoán không ra anh trai đang suy nghĩ gì, cảm thấy rất bất an... nôn nóng... Khó mà khống chế được... Ôn Du Phi bất mãn cắn vành tai trắng như ngọc của Ôn Lương, nhưng cũng không nỡ dùng sức cắn mạnh, đầu răng nhẹ nhàng cắn vào phần thịt mềm nhỏ, nhẹ nhàng day day.
"Không có gì, chỉ là hơi thắc mắc thôi." Sự việc đã phát triển theo hướng hoàn toàn khác biệt, nếu không phải đã ghi nhớ những chuyện kia quá mức rõ ràng trong đầu, sợ rằng anh sẽ thực sự cho rằng đó chỉ là một giấc mơ hoang đường. Ôn Lương quay đầu, "giải cứu" cho cái tai của anh. Hành động thân mật đến mức này sẽ khiến anh cảm thấy nóng nảy.
"Luôn có một số người quá mức tham lam không rõ phân lượng của mình, có gì kì lạ đâu." Ôn Du Phi bật cười một tiếng, coi nhẹ. Đôi mắt phượng hẹp dài nguy hiểm híp lại, thoáng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đúng là một việc vô thưởng vô phạt, nhưng uy hiếp anh trai, chính là một việc khiến người ta không chịu được, cũng nên cho nếm thử một chút dạy dỗ đúng không?
"Anh trai, em sẽ bảo vệ anh, mặc kệ là việc như thế nào em cũng sẽ giúp anh giải quyết..." Ôn Du Phi dán môi bên tai Ôn Lương, nhẹ giọng thì thầm.
Bàn tay đang buông xuống bên người của Ôn Lương khẽ nắm chặt, nét mặt nhàn nhạt.
"Vậy thì cảm ơn em, tiểu Phi."
Thứ bảy.
Ôn Cẩm Dương đến quán cà phê kia trước thời gian hẹn với Ôn Lương, cố ý chọn một nơi vắng lặng ngồi xuống. Qua thời gian hẹn đã mười mấy phút, nhưng Ôn Lương vẫn chưa xuất hiện.
Ôn Cẩm Dương hơi bực bội cầm cốc cà phê trên bàn, không yên lòng uống một ngụm.
Không biết vì sao, cậu ta tin vào giấc mơ của mình, cho rằng đó chính là những gì mà tương lai cậu ta sẽ có được.
Nghĩ đến thiếu niên có gương mặt đẹp đẽ và nụ cười tà khí kia, trên mặt Ôn Cẩm Dương hiện lên một tầng ửng đỏ. Thiếu niên có tên Ôn Du Phi ấy sau này sẽ là người yêu của cậu ta, sẽ vô cùng mê luyến cậu ta, cưng chiều đủ kiểu. Nghĩ đến quyền thế và phú quý tiêu xài không hết trong giấc mơ, trong mắt Ôn Cẩm Dương hiện ra vẻ tham làm và đầy dã tâm.
Là con thuộc một nhánh dòng chính của nhà họ Ôn, cuộc sống của Ôn Cẩm Dương trôi qua cũng không hề tồi tệ, cũng lớn lên trong một thành phố giàu có. Nhưng cậu ta cũng không phải là người con trai duy nhất của cha cậu ta, mà cha lại rõ ràng rất coi trọng anh trai của cậu ta, người kế thừa gia nghiệp trong tương lai khẳng định là không phải cậu ta. Nếu như có quan hệ với Ôn Du Phi, cậu ta có khả năng sẽ có được lợi ích còn lớn hơn rất nhiều so với có từ sản nghiệp gia tộc của một nhánh trong họ. Thời điểm học cấp ba, cậu ta đã xác định được xu hướng tính dục của mình, mà Ôn Du Phi thì bất kể vẻ ngoài hay xuất thân gia thế thì đều là trăm dặm mới tìm được một người, trong giấc mơ kia, Ôn Du Phi gần như là ngoan ngoãn phục tùng đối với cậu ta. Một người ưu tú lại si tình như thế, cậu ta nhất định phải nắm được, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào chen ngang, tuyệt đối.
Khuôn mặt nho nhã của Ôn Cẩm Dương trở nên dữ tợn, ngón tay dùng sức cầm cái cốc đến mức trắng bệch.
Cậu ta không tin những thứ trong giấc mơ kia là giả, nhưng hiện tại lúc này thực sự có một biến số, mà biến số này chính là anh trai Ôn Du Phi, Ôn Lương.
Rõ ràng là trong giấc mơ, Ôn Du Phi luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu ta cho đến hết bữa tiệc, chứ không phải nói vài câu khách sáo rồi bỏ cậu ta lại. Cậu ta lặng lẽ đi theo sau Ôn Du Phi, nhìn thấy hai người họ tranh cãi, sau đó là cảnh Ôn Du Phi cưỡng hôn Ôn Lương. Rõ ràng là không phải như thế, theo giấc mộng của cậu ta thì Ôn Lương phải là người Ôn Du Phi không coi trọng, hơn nữa Ôn Du Phi cũng không nên đối xử lạnh nhạt với cậu ta như vậy.
Thái độ của Ôn Du Phi khiến cậu ta cảm thấy hoảng hốt và mờ mịt, cũng làm cho cậu ta cảm thấy chán ghét đối với người em họ Ôn Lương chưa chính thức quen biết này. Cậu ta không thể từ bỏ kết quả cuối cùng rằng cậu ta có được mọi thứ được, vì thế cậu ta không thể nào từ bỏ Ôn Du Phi, và hiện tại Ôn Lương không thể nghi ngờ chính là cái biến số khiến cậu ta bất an.
Thủ đoạn cậu ta dùng để hẹn Ôn Lương ra quả thực không cao minh cũng không vinh quang gì, vốn dĩ cho rằng Ôn Lương sẽ đến cuộc hẹn nhưng cũng dần trở nên không chắc chắn theo từng giây từng phút trôi qua.
Giấc mơ kia không thể nào là giả, nó rõ ràng và chân thật như thế, thậm chí ngay cả những khuôn mặt người mình chưa bao giờ gặp qua trước kia cũng thấy được rõ ràng. Trong mơ Ôn Lương rất yêu Ôn Du Phi, nếu biết trong tay cậu ta có loại hình ảnh như thế thì Ôn Lương không có khả năng không đến gặp cậu ta.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Ôn Cẩm Dương hơi bình tĩnh lại.
Cậu ta biết rõ chuyện gì đang xảy ra giữa Ôn Lương và Ôn Du Phi, Ôn Lương có khả năng sẽ trở thành biến cố chướng ngại cho con đường của cậu ta cũng sẽ bị cậu ta tự tay giải quyết.
Một bóng người tiến vào trong lúc Ôn Cẩm Dương đang mải mê suy nghĩ, ngồi xuống đối diện cậu ta. Tưởng rằng người mình chờ đã đến, Ôn Cẩm Dương điều chỉnh tốt lại trạng thái của mình, lộ ra một nụ cười dịu dàng lễ phép: "Em tới rồi..." Những lời còn lại khi thấy rõ người đến là ai thì mắc lại trong cổ họng.
Ôn Du Phi tay chống cằm, có chút hứng thú nhìn biểu cảm kinh ngạc xen chút kinh hoàng của Ôn Cẩm Dương, nụ cười bên khóe môi vừa tà mị vừa mê người, chỉ là ánh mắt lạnh lùng kia lại tiết lộ cảm xúc chân thực của anh.
"Thật khéo, không nghĩ đến lại gặp em ở đây." Ôn Cẩm Dương giả bộ như tình cờ gặp gỡ chào hỏi Ôn Du Phi, trong lòng bàn tay lại toát mồ hôi, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng vô cùng.
"Đúng vậy, thật là khéo. Thế mà lại gặp ở nơi mà anh hẹn gặp anh trai tôi." Ôn Du Phi cười mà như không, ánh mắt lại càng trở nên lạnh lùng hơn.
Một câu nói hời hợt thôi ngay lập tức khiến Ôn Cẩm Dương trợn tròn mắt nhìn, nhưng cũng rất nhanh đã thu lại cảm xúc của mình, cố gắng bình tĩnh lại: "Anh làm như thế thật sự không có ác ý đâu, anh chỉ không muốn hai người lầm đường lạc lối. Loại sự việc như thế này sẽ bị người ta thóa mạ, tốt xấu gì anh cũng là anh họ của hai em, thực sự không đành lòng để hai em lâm vào tình cảnh đó, cho nên mới..."
"Nếu tôi và anh trai đều giữ miệng kín như bưng, sau đó giải quyết hết những người biết chuyện này, vậy thì ai sẽ biết?" Ôn Du Phi mở miệng đánh gãy "diễn văn" thao thao bất tuyệt của Ôn Cẩm Dương, trên mặt vẫn mang ý cười như cũ, nhưng ánh mắt lại vô cùng bất thiện: "Cứ coi như anh họ là anh biết chuyện thì cũng sẽ không nói ra ngoài đúng không?"
"Anh... đương nhiên sẽ không nói lung tung... nhưng mà..." Ôn Cẩm Dương kiềm chế cơ thể mình để nó không run rẩy, cậu ta chưa từng thấy qua một mặt này của Ôn Du Phi, nhất thời cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn không cam lòng muốn nói thêm gì đó.
"Được rồi, tôi đến đây cũng không phải để nghe anh dạy đời." Ôn Du Phi nhíu mày, anh vẫn luôn không có tính kiên nhẫn, đối với loại người không rõ ràng này lại càng thiếu kiên nhẫn hơn. "Trong tay anh có bao nhiêu ảnh chụp tôi và anh trai? Tôi tin là anh họ rất tình nguyện giao ra hết, không cần tôi giở chút thủ đoạn cực đoan, dù sao thì chúng ta cũng là họ hàng, tổn thương nhau cũng không tốt."
"Em..." Ôn Cẩm Dương trợn mắt há mồm, mặc dù biết rõ thái độ bây giờ của Ôn Du Phi với cậu ta rất lãnh đạm, nhưng cũng không nghĩ đến đối phương sẽ không khách sáo đến mức này.
"Anh họ có ý muốn giao ra không?"
Ôn Cẩm Dương hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập ý hận với Ôn Lương. Nghĩ đến vài bức ảnh chụp thám tử tư gửi đến trong điện thoại, nghĩ rằng có thể mở miệng để tạo ra một bước ngoặt khác, ra tay từ phía Ôn Du Phi, khiến cho hai người xa cách, vì vậy nên dứt khoát giao điện thoại ra cho Ôn Du Phi.
"Tất cả trong điện thoại, không có dự phòng."
Ôn Du Phi nhận điện thoại Ôn Cẩm Dương, chậm rãi xem xét, sau khi nhìn đến một số hình ảnh, sắc mặt Ôn Du Phi càng ngày càng khó coi.
Trong số ảnh đó có rất nhiều hình Ôn Lương bên cạnh vài người con gái. Những người con gái kia ngượng ngùng đứng trước mặt anh trai, trong tay còn cầm theo quà tặng. Khi anh trai đối diện với những người đó thì khuôn mặt luôn tươi cười, cười rất dịu dàng, so với khi ở trước mặt anh còn thực tình hơn mấy phần. Trong những bức hình này thì người xuất hiện nhiều nhất là Đường Khả. Rốt cuộc, khi nhìn thấy một tấm ảnh nào đó, Ôn Du Phi rất nhanh đã không khống chế được cơn giận của mình, sự dung thứ cho người nào đó cũng đã chạm đến cực hạn.
Thiếu niên tuấn tú nhận hộp quà từ tay người con gái xinh đẹp, người con gái ngượng ngùng đỏ mặt in lên gương mặt thiếu niên một nụ hôn...
Ôn Du Phi lại không biết, Ôn Lương không phải là nhận món quà của Đường Khả, mà là đang cố gắng trả lại những cái bánh quy mà cô ấy nói là tự làm để tặng anh. Để cho Đường Khả không

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện