Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù

Chương 38


trước sau

Edit: Yuah
Beta: Yuri
Khi Lăng Tiêu đang trải qua một đêm gọi là "ướt át đến ánh trăng cũng phải thẹn thùng", thì Ôn Lương đang cùng người pha rượu trẻ tuổi giàu mị lực trò truyện thật vui vẻ trong quán bar.
Larry là một cậu trai trẻ có gương mặt thanh tú, xét về ngoại hình mà nói thì không đạt tới trình độ nhan sắc theo tiêu chuẩn của Lăng Tiêu. Nhưng đôi môi của Larry lại cực kỳ đẹp đẽ, đường viền môi mềm mại, màu sắc tươi như hoa, quyến rũ hơn bất kì những loại son bóng khác. Khi cười lên, trên gương mặt có hai cái lúm đồng tiền không quá sâu, toát ra vẻ ngại ngùng thanh thuần.
Lúc này, có lẽ ông chủ đã rời đi rồi, cử chỉ của cậu pha rượu trẻ tuổi cũng buông thả một chút. Đưa một ly cocktail không cồn khác đến tay Ôn Lương, sau khi ngón tay chạm vào người kia liền nắm lấy. Ngón trỏ và ngón giữa, mô phỏng theo dáng bước đi, di chuyển chậm rãi dọc theo cánh tay Ôn Lương, nửa đầu dựa vào vai Ôn Lương, trên gương mặt còn ửng hồng nhàn nhạt, nụ cười nhìn như thanh thuần lại vừa như quyến rũ mê người.
"Nguyên một buổi tối anh đều chỉ uống Pussyfoot, không tin tưởng tay nghề của tôi sao? Có muốn thử một vài ly cocktail sở trường của tôi không, hiếm thấy có một anh chàng quyến rũ như thế, coi như tôi mời khách vậy. Không biết anh có cho tôi cái vinh hạnh này không nhỉ?"
"Chất cồn sẽ khiến người ta làm ra một số chuyện không đứng đắn cho lắm, cậu không sợ sao?" Nắm lấy tay Larry, khóe môi Ôn Lương khẽ nhếch lên, không đồng ý cũng không từ chối.
"Cùng một người khách đẹp trai như vậy phát sinh một chút chuyện gì đó không đứng đắn cũng thật là tình thú." Larry nói, thân thể như có như không dựa vào người Ôn Lương. Những bài hát trữ tình ngọt ngào chậm rãi vang lên trong quán bar, ánh đèn cũng được điều chỉnh tối lại một chút, tạo hiệu ứng mờ mờ, ảo ảo. Những ánh đèn neon đủ màu sắc bị tắt đi, chỉ để lại một loại đèn vàng ấm áp, cực kỳ có không khí "Lãng mạn".
"Hay là, vị khách này, anh cảm thấy tôi không được đẹp sao?" Mặt mày của Larry đều ngâm trong ánh sáng ấm áp dịu dàng, đôi môi mọng nước, khiến người ta kích động muốn hôn lên. Khuôn mặt của Larry đang ở rất gần, trên da thịt trắng nõn như sứ không nhìn thấy một chút lỗ chân lông nào, nụ cười vừa có chút ngây thơ, vừa có chút mê hoặc. Không xét đến ngoại hình, thật sự đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Thân thể Ôn Lương lùi lại một chút, bất động thanh sắc: "Không phải nói 'khó quên nhất là là ân tình của mỹ nhân' sao? May mắn như vậy, thường sẽ khiến người khác không dám tin tưởng."
"Tại sao khách quý lại tự xem thường bản thân như vậy? Bộ dạng như thế, cho dù phải đánh đổi, tôi cũng sẵn lòng." Larry mạnh dạn dùng hai tay đặt lên vai của Ôn Lương, trong miệng nói những lời rù quến, gò má ửng hồng tỏ vẻ ngượng ngùng, ngây thơ kết hợp với phóng đãng, khiến không ít đàn ông trong quán bar nhìn đến trợn tròn mắt.
"Ông chủ các cậu, cậu ấy đẹp trai hơn tôi nhiều." Xét về ngoại hình, Lăng Tiêu quả thật hơn anh.
"Cậu chủ nhỏ thật sự rất đẹp." Larry gật đầu khẳng định, nhưng vẻ mặt lại có chút thất vọng, "Đáng tiếc cậu chủ nhỏ không phải là người tôi có thể đụng vào, không thể đụng thì không nên đụng. Những người biết điều, thì mới có cuộc sống êm đẹp."
"Thế... tôi thì sao?" Lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn môi Larry, mắt phượng híp lại thành hai vòng trăng lưỡi liềm. Động tác có chút ngả ngớn, lại được thực hiện bởi người trông thanh lịch, tao nhã làm ra...
Ngay cả Larry cũng choáng váng.
"Quý khách đây đương nhiên là người tôi có thể chạm và muốn chạm vào rồi." Phục hồi tinh thần lại, ý cười bên môi của Larry càng thêm sâu sắc, trên mặt ửng hồng lại càng thêm chân thật.
"Vậy cuối cùng là loại người nào hửm?" Ngón tay thay đổi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng nâng cằm Larry lên, Ôn Lương vẫn nở một nụ cười dịu dàng, nhưng con mắt sâu thẳm màu nâu lại dường như không có chút ấm áp nào, hiển nhiên nói cho Larry biết anh không giống những người đàn ông ham mê sắc dục, dễ lừa gạt, gạ gẫm kia.
Thực sự là đáng tiếc.
Larry bĩu môi: "Đôi khi, người thích truy tìm nguyên do thì không đáng yêu đâu." Nghịch ngợm nháy mắt về phía Ôn Lương.
Ôn Lương mỉm cười nhìn cậu ta, nói thêm một câu không đáng yêu nữa: "Biểu cảm đáng yêu do cậu làm thật sự quá gượng gạo."
Larry cảm giác như bị đâm một nhát vào tim.
"Tên đó thật sự không đáng yêu."
"Cũng thấy vậy."
Nhát dao thứ hai đâm thẳng vào tim.
"Từ lúc không còn hy vọng xa vời khi chơi trò ái tình với đám đàn ông, tôi đã rút ra được hai loại đàn ông không thể trêu chọc." Larry ngồi trên quầy bar, lấy một điếu thuốc trong túi, dùng hai ngón tay kẹp lại. Cũng không vội châm lửa, trái lại trước tiên lè lưỡi, như là thưởng thức mùi vị của nó, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, lưu lại một vệt nước nhỏ.
"Một loại đàn ông không thể chạm vào giống như cậu chủ nhỏ. Một loại khác, chính là những đàn ông không có giá trị. Dù sao, người nếu không cần tình yêu, chung quy phải có chút bồi thường thiết thực."
"Tôi không nghĩ tôi là loại đàn ông không có giá trị như cậu vừa nói." Ôn Lương chậm rãi chuyển động ly rượu trong tay, lãnh đạm nói ra những lời hạ thấp người.
Giá trị trong miệng Larry không chỉ có mỗi tiền.
"Ừm... Trong cuộc sống ngoại trừ mua những thứ cần thiết ra, chung quy cũng phải mua một thứ yêu thích để cân bằng." Chậm rãi nhả ra vòng khói, dường như rất hưởng thụ, đôi mắt cong lên thể hiện sự vui vẻ.
"Quý khách như anh đương nhiên là có giá trị, nếu như thành công cám dỗ được anh... Rất xin lỗi dùng từ 'cám dỗ' kém tao nhã này. Nói chung nếu như thành công quyến rũ được anh, anh trai của cậu chủ nhỏ, cũng chính là ông chủ chân chính của tôi, sẽ cho tôi một phần thưởng to lớn."
Lăng Tiêu đáng thương, còn ngây thơ cho rằng anh trai cậu ta không biết chuyện ông chủ của Blue chính là anh ta. Lần thứ hai Ôn Lương tiếp tục đồng tình với Lăng Tiêu.
"Vậy thì thật là xin lỗi, khiến cậu thất vọng rồi." Giọng nói không có chút chân thành nào.
"Đúng đấy... Thực sự là thất vọng mà..." Larry nhảy khỏi quầy bar, một tay vuốt gò má Ôn Lương, tay còn lại vuốt ve trái tim mình, "Quý khách phủ định sự quyến rũ của tôi, thật sự khiến tôi rất thương tâm đó, anh không cân nhắc thử một chút sao?" Lời nói khiêu khích mờ ám, đôi mắt Larry cong lại thành một độ cong lạnh lẽo.
Larry dựa vào thật sự rất gần, hai người có chiều cao gần như tương đương nhau, chỉ cần gần thêm chút nữa, chóp mũi sẽ chạm vào nhau không chút hồi hộp, đôi môi của hai người cách nhau chưa tới một cm, chỉ cần sơ ý một chút, sẽ chạm một cách dễ dàng.
Ánh mắt của người pha rượu này, không hẳn biểu đạt sự yêu thích đối với mình. Larry lại nói cái gì mà, Lăng Thần Nghị kêu cậu ta đến dụ dỗ anh, Lăng Thần Nghị không giống loại người rảnh rỗi như thế. Nhưng anh cũng không cho rằng Larry thật sự muốn quyến rũ anh, có ai gặp dạng người đi quyến rũ người khác mà dùng một ánh mắt lạnh băng như vậy nhìn người ta chưa? Có điều, anh với Larry không giống đã từng quen biết, hay là anh làm gì đắc tội cậu ta?
Liên quan đến vấn đề này... Xin lỗi anh thật sự không có hứng thú đi nghiên cứu tìm tòi, như vậy phiền phức lắm đó. Chắc là đối phương chỉ là chán ghét anh thôi, bị ghét cũng chả mất miếng thịt nào. Anh luôn rất hào phóng, thật đấy.
Ôn Lương lẳng lặng đối diện với Larry, độ cong khóe môi không mảy may giảm xuống, trái lại càng thêm rực rỡ.
"Được." Nhanh chóng đụng vào môi Larry một cái.
Thân thể Larry cứng lại một hồi.
Ôn Lương không nhìn sót tia căm ghét vừa xẹt qua của cậu ta, xem ra bản thân thật sự bị người ta chán ghét.
"Cũng chỉ đến như thế." Ôn Lương cười híp mắt đưa ra đáp án ghét bỏ. Đối với người không hiểu ra sao lại chán ghét mình, anh không nghĩ mình còn phải đi ca ngợi đối phương, hơn nữa, anh mà ca ngợi, phỏng chừng sẽ làm cho đối phương càng thêm tức giận mà thôi.
Hừm... Nhìn như vậy, xem ra ban nãy anh nên khen cậu ta vài câu mới phải.
Larry cố gắng cưỡng lại kích động muốn lau môi của mình, giả vờ nhún vai một cách hờ hững: "Không sao, được quý khách như anh đây hôn, đối với tôi mà nói cũng không tổn thất gì." Hừ, tổn thất rất lớn là đằng khác. "Thật ra ông chủ chỉ dặn dò tôi, chừng nào anh quay lại tìm cậu chủ nhỏ nữa, thì lập tức gọi điện thoại cho em trai của anh."
Quả thật Lăng Thần Nghị phái cậu đi đuổi mấy đám ruồi bọ ham mê nhan sắc của cậu chủ nhỏ, dáng vẻ của mấy người kia, mẹ nó mắc ói muốn chết. Nhưng so với mấy quán bar cậu đã từng làm trước đây, Blue xem như yên bình hơn rất nhiều. Tuy rằng ban đầu bởi vì đây là gay bar mà có chút bài xích, nhưng ông chủ cho nhiều tiền, lương cậu chủ nhỏ đưa ra cũng đủ cao, còn cậu thì lại cần tiền, nên cũng chấp nhận. Có điều, lần này thật sự ông chủ không có kêu cậu đi quyến rũ Ôn Lương.
"Anh nói xem, tôi có nên gọi cho em trai của anh không?" Larry giơ điện thoại của mình lên quơ qua quơ lại, bởi vì trên tay có nhược điểm của đối phương mà đắc ý nhướng mày.
Cái tên mặt đơ Lăng Thần Nghị này thật sự là yêu đương ghen tuông bậy bạ.
Mặc dù trong đầu điên cuồng chửi rủa Lăng Thần Nghị, nhưng bên ngoài Ôn Lương vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, thậm chí còn cất giọng khích lệ: "Cậu gọi đi, thuận tiện nói cho em ấy biết chúng ta vừa mới có một nụ hôn vô cùng ngọt ngào."
Sắc mắt Larry ngay lập tức khó coi như vừa mới nuốt phải ruồi: "Mẹ nó, ai có nụ hôn ngọt ngào với anh?" Larry vốn là trai thẳng, thẳng nhất vũ trụ, còn vừa mới giả vờ ngây thơ để dụ dỗ người ta, trai thẳng của chúng ta đã quên rồi sao.
"Cậu chứ ai." Ôn Lương kỳ quái nhìn Larry, "Không phải cậu chủ động yêu cầu hửm?"
"Tôi..." Thật sự rất muốn hỏi thăm cả nhà anh ta.
Không để tâm Larry đang tức giận đến tóc cũng muốn dựng thẳng lên, Ôn Lương mỉm cười nhét ly rượu rỗng vào tay Larry, đưa tay vỗ vỗ mặt cậu ta, "Ngoan, không cần níu kéo anh đâu, lần sau anh sẽ đến tìm cậu mà." Sau đó phóng khoáng rời đi.
Larry vẫn nhìn theo bóng lưng Ôn Lương dần biến mất ở cửa quán bar, trong lòng tràn ngập cay đắng không kể siết.
Người này thật sự rất ưu tú, gia cảnh giàu có, đầu óc thông minh, bộ dạng tuấn tú, khí chất tao nhã. Chẳng trách em ấy bị làm tổn thương đến vậy, vẫn không thể quên được anh ta.
Larry trở về quầy bar. Mở một cánh cửa trên tủ âm tường chứa đầy rượu, mặt trên chạm khắc họa tiết hoa hồng, rất phù hợp với cấu trúc tổng thể của tủ, rất nhiều người đều cho rằng đó chỉ là vật trang trí, chứ không phải là một cánh cửa thật. Nhưng thật sự, đó là một tấm cửa chân chính, trên cửa còn lắp đặt mắt mèo, có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài vô cùng rõ ràng.
Larry đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa là một không gian chỉ rộng mười mét vuông và cao một trăm bảy mươi centimet, Larry phải khom người mới có thể đi vào.
Một người quay lưng về phía Larry, từ dáng người nhỏ nhắn đến tóc dài buông xuống tới eo, có thể đoán được đối phương là một cô gái.
Larry trầm mặc, người quay lưng về phía anh cũng không nói gì.
"...Em vẫn ổn chứ..." Giọng Larry có chút thận trọng.
"Em không sao, nhìn thấy anh ấy vẫn khoẻ mạnh, em cũng yên lòng." Giọng của cô gái rất êm tai, âm thanh như cơn gió nhẹ thoáng qua chuông gió phát lên tiếng leng keng.
Larry đột nhiên có chút tức giận. Rõ ràng em ấy trở thành như vậy, đều do người đó hại. Nhưng em ấy không những không trách người đó mà vẫn luôn lo lắng cho người đó. Biết cậu làm ở quán bar gặp được người đó, còn cố ý xin cậu đưa đến đây để nhìn thấy anh ta.
"Phương Hằng?" Phụ nữ rất mẫn cảm, nhanh chóng nhận ra được bầu không khí hơi khác thường, có chút không rõ vì sao, trong thanh âm cũng mang theo chút nghi hoặc. "Anh bị sao vậy?"
Phương Hằng, cũng chính là Larry, tâm trạng đột nhiên trở nên rất nặng nề ngột ngạt, không muốn trả lời em ấy, nên cậu vẫn im lặng.
"Phương Hằng?" Đợi một hồi, không nghe thấy Phương Hằng trả lời, cô gái cho rằng Phương Hằng thật sự làm sao, lấy dũng khí, xoay người lại.
Khuôn mặt cô gái chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, vừa dài vừa sâu, từ giữa hai đầu lông mày kéo dài tới toàn bộ mặt trái, cả khuôn mặt cũng đã không còn nhìn rõ được diện mạo ra sao. Nếu cô gái không có đôi mắt sáng và dịu dàng, thì sẽ giống như một con ác quỷ chui lên từ địa ngục.
Cô gái sợ hãi khi dùng gương mặt của mình đối diện với người khác, giọng nói cũng run rẩy: "Không có chuyện gì... phải không... Phương... Hằng..."
Phương Hằng nhìn cô gái với ánh mắt phức tạp, vừa bi thương vừa không cam lòng, nhiều nhất là sự đau lòng. Cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của cô gái, như là sợ làm cô đau.
"Đừng nhìn... Đừng nhìn... Phương Hằng..." Phương Hằng không một chút chán ghét nào nhìn cô, ngược lại còn rất chăm chú. Nhưng cô gái vẫn cúi đầu, trong thanh âm còn mang theo tiếng khóc nức nở, cầu xin : "Đừng nhìn mà..." Không cần nhìn em chăm chú như vậy, bởi vì như thế cô sẽ nhìn thấy bóng dáng của mình từ đôi mắt ấy, khuôn mặt đó... tựa như là ác quỷ.
Phương Hằng kéo cô gái ôm vào trong lòng mình, để em ấy chôn đầu ở trước ngực mình, viền mắt cũng đỏ lên, âm thanh nức nở nói: "Không nên vậy... Rõ ràng không nên như vậy..."
Đã từng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nếu như không có người đó...
Thì sẽ không trở nên như thế này, đúng không?
Rõ ràng không nên như vậy... 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện