Sống Cùng Thú Nhân

Hiến Tế Máu(3)


trước sau

Advertisement

*

Quả thật, nơi này vốn là một thung lũng.

Theo thời gian biến đổi, dải thung lũng hẹp này bị chia cắt mạnh, vách đá cheo leo, bùn đất bám vào bề mặt đá vừa tạo điều kiện cho đủ loại cây leo phát triển.

Từ nơi Ka La rơi xuống đầu tiên, nhìn nhìn thì như là một hẻm núi sâu hút, tất nhiên là nếu không để ý đến đáy vực thăm thẳm của nó.

Đáy vực kéo dài đến cửa biển.

Theo đường bay điêu luyện của Cổ Lạp, rõ ràng Ka La cảm thấy không khí ngày càng mát mẻ, ngày càng thoáng đãng, hai bên vách đất đá cũng rộng rãi hơn nhiều.



Đáy vực thỉnh thoảng vang lên những âm thanh vang dội trầm đục như tiếng gầm cổ xưa của một cự thú ngủ say nào đó.

Nơi này, cho dù là điểu tộc nếu rơi xuống cũng chưa chắc gì có thể một hơi thoát khỏi. Ngước lên nhìn, hai bên vách đá giống như là một cái hẻm cong ép lại thành một cái lồng lớn, ẩn tối, áp lực.







Không biết bay bao lâu, Ka La cảm thấy thời gian trôi dưới này tựa như không di động.

Cổ Lạp mới hé mắt chuyển hướng đột ngột qua khúc co, hạ thấp cánh mà ép sát vào vách đá ẩm ướt. Ka La ngước mắt chưa kịp định thần thì hắn đã rẽ ngoặc, đậu vào một mõm đá.

Đã tới!

Tóc mái phiêu dật chập trùng đan xen vào nhau, cánh mỏng tang thu lại sau lưng nhưng không biến mất, mà cứ như vậy mang theo móng vuốt ẩn áp sát vào sau lưng.

Cổ Lạp cứ ôm bế Ka La như ôm một thú cưng, mở to mắt tiêu sái bước vào trong động. Lại đi bộ một đoạn đường trong hang động nhỏ hẹp.

Ka La ngoan ngoãn yên lặng ghé đầu lên vai nó, mũi hơn nhăn lại vì mùi rêu xanh ẩm mốc luẩn quẩn. Đến cuối đường, hang động nhỏ nghênh đón ánh sáng trắng chói mắt.

Ka La híp mắt, mùi hoa cỏ từ bên đó truyền theo gió đưa vào, mát mẻ, lành lạnh.



"Đã, về nhà."

Ka La có thể nhận ra tâm trạng vui vẻ của Cổ Lạp, cô quay lại nhìn thì há hốc.

Phía trên là động khẩu chính thức, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt rơi xuống từ trên đó. Có lẽ là vì bay trong vực thẳm quá lâu, nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nhất thời liền cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt. Nhưng thật ra chỉ là từng tia sáng nhẹ nhàng đáp, khúc xạ lại trên vách đá.

Hang động kín hình tròn, cát mịn và đá cuội rải đều trên sàn đá. Vách hang là tầng tầng nếp khúc bằng các mỏm đá sáng bóng chìa ra, lại thích mắt lại sạch sẽ. Mùi hoa cỏ đến từ những mỏm đá phía trên cao nhờ gió hướng xuống.

Quả thật, nếu nơi này không phải nằm sâu trong thung lũng vực thẳm, Ka La nghĩ hẳn là mình sẽ thích nơi này. Không gian khép kín nhưng thoáng đãng này khiến cô có cảm giác an toàn.



Khóe mắt Ka La thầm liếc sang huyết tộc kế bên, mái tóc hơi xơ xác là màu đỏ thẫm, làm cô kinh ngạc trong bụng, mà đôi mắt yêu mị kia vẫn là lười biếng mở một nửa, nếu nó đối tốt với cô...!?

Đột nhiên phát hiện ý nghĩ kì lạ của mình, Ka La vội vã phóng trống rỗng đầu óc.

Đùa gì, cô sao có thể nảy ra ý nghĩ như vậy, giờ chỉ muốn đợi cơ hội tìm về với bạch dực mà thôi.







*

Không để Ka La có thời gian ngẫm sắp xếp lại suy nghĩ, sau lưng đã bị một vòm ngực lành lạnh dính vào. Thật, thân hình Cổ Lạp có chút mảnh khảnh, lại cao gầy nhưng cái gì có đủ vẫn đủ. Ka La dựa vào vòm ngực rộng rãi của hắn quả thật là khá nhỏ nhắn.

Cổ Lạp lần nữa ôm Ka La bay lên một phiến đá xám trắng chìa ra ở vách hang động.

Gì vậy?

Ka La căng thẳng nhìn khuôn mặt dụ dỗ của hắn. Ánh mắt mềm mại của Cổ Lạp có chút nóng, cô thậm chí nhìn thấy tia máu đỏ lóe lóe u ám trong đó.



*

Cổ Lạp không phải Huyết tộc, nhưng đại khái cũng có liên quan. Dòng máu thuần chủng của tộc hắn là huyết biên bức. Cũng thích ăn máu, ghét ánh nắng mặt trời, cũng hoạt động về đêm. Cổ Lạp lại là thích ngủ.

Quá khứ, nếu bắt được nhân loại, hắn dĩ nhiên là cắn chết rồi hút sạch máu của họ, còn lại cái thây đương nhiên là vất đi, hoặc dã thú khác sống trong vực sẽ giải quyết.

Có lẽ là máu lạnh, nhưng tộc hắn cũng thuộc dã thú, chẳng có gì đáng nói khi con người ở đây cũng chỉ là một mắt xích nhỏ trong chuỗi thức ăn mà thôi.



Mỗi lần Cổ Lạp ngủ là y như rằng kéo dài nửa nguyệt, khi thức tỉnh thì trừ khi hắn nguyện ý, bằng không thì đố kẻ nào ép được hắn phải đi ngủ.



Trước kia Cổ Lạp cũng đã từng thăm dò quanh bộ tộc Tru Uyên một lần, nhưng mà, hắn không ưa. Nơi đó quả thật rất ồn ào, Cổ Lạp không hề thích mùi vị nơi đó. Nhưng cố tình gần đây cũng chỉ có bộ tộc nhân tộc.



Vốn dĩ như những lần trước chờ đợi kẻ bị trọng phạt mà vứt lên tế đàn, như thế, huyết biên bức mới có thể quang minh chính đại ăn máu.



Lần này hắn bay vòng vòng đợi trước, lại do bay ra một mình nên hắn chỉ lảng vảng quanh vách đá đó mấy ngày. Nào ngờ đâu bắt được Ka La đang rơi xuống!

Chính là hắn bắt được.

Là của hắn!

Ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy đã nóng thần hồn lên. Dự định của hắn là mang về nuôi ăn dần dần thôi, không định một ngụm cắn chết... Nhưng mà nghĩ lại, ý nghĩ đó cũng rất ổn, cứ để lại nuôi lâu dài cũng tốt.

Cơ duyên chính là cơ duyên, nếu không phải là An Na cố ý nhắm vào Ka La, nếu không có Tế Nguyệt trấn áp việc liên quan đến Ka La. Thì trước sau gì, cô cũng sẽ bị tính kế bắt lên tế đàn bộ tộc.

Cho nên, sớm hay muộn, Cổ Lạp cũng sẽ tóm được Ka La.





Thu lại móng vuốt nhòn nhọn, Cổ Lạp đặt cơ thể hồng hồng mềm mềm của Ka La dưới thân, những ngón tay thon gọn không kiêng dè sờ mó, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Ka La.



Lại nói về Ka La, đã sớm chật vật từ lúc rơi từ vách đất dựng dứng. Mấy món che đi thân thể mềm mại đã rách tung lộn xộn. Để ý lại, đầu tóc dài ngang eo có chút hỗn độn, sợi tóc dính ướt sương lõa xõa trước trán. Còn hỗn hợp mùi bùn đất và mồ hôi... Vậy mà Cổ Lạp vẫn rất tự nhiên ôm dính sát bên cô. Phải nói mũi của hắn tệ quá sao, hay hắn vốn thích ăn máu mà không sợ dơ.  

Ka La nhăn mày, từ khi nào mà bản thân lại để ý bề ngoài này nọ? Chả lẽ là khuôn mặt khiến người kinh diễm trước mắt làm cô thấy thẹn hở...



Mặc kệ người trong ngực nghĩ thế nào, Cổ Lạp cong khóe môi, chỉ một mực tính toán nên cắn chỗ nào trước.

"Nên cắn nơi nào?"

Vài sợi tóc mái đỏ máu rũ xuống che hai bên gò má tuấn mỹ, ánh mắt Cổ Lạp vừa nóng rực ngắm nhìn thân hình no đủ phía dưới, vừa rối rắm tự hỏi. Lồng ngực hắn ghé sát vào làm cô rõ ràng nhìn thấy mảng ngực trắng bệch của hắn... Hình như có, gợi cảm khác thường.

Sâu trong lòng có kháng cự, nhưng rất rõ là không thể phản kháng. Hiện giờ cô đang ở dưới mí mắt của Cổ Lạp, vả lại mạng của cô còn do hắn cứu. Gắng thả lỏng thân thể buộc chặt, cô không thể phản kháng hắn.

Nhìn thấy Cổ Lạp tự lẩm bẩm tự hỏi gì đó, trong tâm Ka La tự giễu, hắn muốn làm gì cũng được, cô không cần tự biện minh cho việc bản thân phản bội Kai Ten.

Nhưng mà, thật là phản bội sao...

..



... tin tưởng ta, Ka La. Ta nhất định tìm được em...







Trong hoảng hốt, Ka La dường như nghe được giọng của bạch dực người trong lòng mình. Cô đột nhiên nảy lên lo lắng, lo lắng lấn áp cả tình cảnh hiện tại.





"Ưm!"

Cằm đột nhiên bị nắm ép ngước lên, cô đối diện với đôi mắt mơ hồ u ám.

Đôi mắt của Cổ Lạp có một vòng tơ màu đỏ máu, con ngươi sâu như giếng cổ kia khiến Ka La căng chặt cơ thể, âm thầm hít sâu. Quá hút hồn người...

Cổ Lạp hơi tức giận Ka La làm lơ hắn.   Cũng không rõ tức cái gì nhưng chính là khó chịu. Hắn quyết định cắn một cái trước rồi tính sổ.

Nhanh chóng quét mắt qua toàn bộ, Cổ Lạp phát hiện cơ thể mỹ miều dưới thân làm máu trong người hắn từ từ sôi lên, nóng bừng bừng.

Nơi nào hắn cũng muốn cắn.

Hô hấp mỏng của Cổ Lạp hơi dồn dập lên, hạ môi mỏng áp vào miệng nhỏ hơi mở ra của Ka La. Cô ngơ ngẩn nhìn.

Xúc giác cảm nhận được hắn hé miệng, nhe răng nanh chạm vào môi mềm của cô, lực đạo cắn ngày càng tăng lên, cô nhắm mắt chờ đợi đau xót đến.

Cổ Lạp buồn bực, chưa cắn phá ra máu thì đã chậm rãi chuyển thành gặm nhấm. Hắn thật không nỡ cắn phập làn môi này, chắc hẳn sẽ rất đau; giống cái yếu ớt này!

Cổ Lạp luồn tay qua vòng eo tinh tế, tăng lực đạo kéo sát Ka La dính vào cơ thể mình, ép cho Ka La có chút thở không ra hơi. Phía trên, từ gặm nhấm biến thành vươn lưỡi liếʍ ɭáρ. Liếm cắn nhẹ quanh môi hồng hồng của cô gái.

Nhân lúc Ka La hé môi liền luồn đầu lưỡi đỏ tươi, lành lạnh chui vào khoang miệng cô mút lên.





Kiều suyễn hơi thở, Ka La vừa thẹn vừa giận. Cái tên này rõ ràng không biết thế nào là hôn, cư nhiên lại cho rằng lưỡi trơn mềm của cô là đồ ăn, vừa ngậm vừa liếm cắn. Thậm chí răng nanh còn suýt cắn vào đầu lưỡi cô. Cảm giác tê dại sợ sệt kia, lại rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Sự thật thì miệng của hắn không có mùi máu tanh như cô nghĩ, ngược lại có tí tê ngọt là lạ.

Hắn muốn hút khô thật, Ka La mơ màng, cơ thể bị trêu chọc đến sắp bủn rủn xụi lơ, mới đưa tay chống đẩy ngực hắn.

Cổ Lạp mới miễn cưỡng dựa theo lực đẩy mềm oặt của cô tách ra. Còn chưa đã thèm liếm sạch nước miếng dính bên môi mềm hồng hào của cô.

"Thật ngon miệng, thật ngọt..."

Lần đầu tiên hắn mới biết có loại nước bọt ăn ngon như cả huyết, ngoài ngon miệng ra thì quả thật làm hắn có chút thỏa mãn, máu của cô cứ để khi đói lả vậy! Nhưng thân dưới nóng rực làm Cổ Lạp nghi hoặc nhíu nhíu chân mày, cơ thể hắn làm sao nữa?



Ka La không cho Cổ Lạp chạm vào môi cô nữa, nằm vật đó thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, mỹ lệ lại lộ ra một chút nhu nhược dễ chịu. Lúc này thì Cổ Lạp mới dời tầm mắt ra khỏi miệng nhỏ của cô.

 

Vươn móng vuốt lột sạch Ka La, thân thể trần trụi của giống cái trong lòng làm Cổ Lạp bốc lên ngọn lửa ham muốn mãnh liệt. Còn phải tả, cơ thể của Ka La quả là hoàn mỹ.

Hai viên hồng anh nhỏ nằm gọn trên hai khối vú mềm căng tròn, trắng hồng nộn nộn đến tay nhỏ của cô cũng không thể nắm được một nửa. Xương quai xanh mảnh mai tinh tế, theo xuống vòng eo yểu điệu, Cổ Lạp đều biết eo cô vô cùng tế mềm, xúc cảm sờ nắn có bao nhiêu thoải mái. Đến nỗi mông cùng nơi bí ẩn của cô đều khiến hắn nảy sinh du͙ƈ vọиɠ thèm khát.

Cổ Lạp nuốt nuốt nước miếng, mi phong chớp chớp mà cười lên, lộ ra răng nanh lóe lên ánh trắng, tóc mái đỏ thẫm phụ họa, muôn vàn quyến rũ dụ dỗ.

Bắt lấy hai chân thon thả của Ka La đặt lên đùi, Cổ Lạp chậm rãi ngồi quỳ chen vào giữa hai chân cô. Hai tay không an phận vuốt ve, đến khi Ka La đỏ mặt thở gấp lên, hơi vặn vẹo chân thoát khỏi ma trảo của hắn.

Đúng là sắc tình!

Thầm mắng trong đầu, Ka La trơ mắt nhìn thấy tay hắn vươn tới bắt lấy một bên ngực của cô. Đầu tiên là thử thăm dò nắm trọn, sau là xoa bóp.

"Ưmm!"

Hơi đau lại thoải mái, theo khớp xương mảnh khảnh tại lòng bàn tay cọ xát, vậy mà nhũ tiêm của cô dần cứng lại đỏ hồng lên.

Cổ Lạp dần dần đỏ mắt, cảm giác mất hồn từ động tác truyền đến, rất mềm mại ấm áp, mềm hơn cả đôi môi kia, khiến khí nóng trong ngực Cổ Lạp mạnh mẽ vọt đi lên.

Không giống như lồng ngực rộng lành lạnh của hắn, ngực của cô tỏa ra hơi nóng hầm hập, thế nhưng Cổ Lạp lại thỏa mãn áp mặt lên cọ cọ. Ka La lơ đãng nhìn vậy thì sửng sốt, xấu hổ nóng mặt. Cô vậy mà chịu không nổi... muốn đỉnh ngực vào hắn.

Phảng phất như nghe tiếng lòng của Ka La, Cổ Lạp liền hé miệng ngậm lấy một bên đầṳ ѵú còn lại, gặm mút.

"Ha..." Thật thoải mái,

Ka La bị trêu chọc đến mềm ra nước, khóe mắt ướŧ áŧ hồng diễm sắc dục, hai tay đưa lên bắt lấy đầu tóc của hắn, hai chân có chút run rẩy.

Cổ Lạp bỗng nhiên ôm cô trở mình trên phiến đá lạnh, Ka La liền nằm trọn trên người hắn. Bên eo căng thẳng, cô bị hắn nắm eo lên xuống luật động, cọ xát nơi nhô lên nóng rực của hắn.

"Cổ Lạp..."

Nghe âm thanh khàn khàn gợi cảm bên tai, Ka La mơ hồ hỏi lại:"Hả..!? Ngươi vừa nói gì?" Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy, Cổ Lạp vì nhẫn nhịn mà mồ hôi ướt đẫm trán, tóc lòa xòa dính bết rũ trước trán, nhắm mắt mà thô suyễn hơi thở.

Nhìn nhìn, Ka La cắn cắn nhẹ môi dưới, cảm nhận được hắn cọ sát hạ thân, nơi đó của cô vậy mà lại âm ỉ nhỏ ra nước.

Ngay lúc Ka La định hạ quyết định, một luồng khí nóng bành trướng ngang dọc trong cơ thể cô, trực tiếp khiến huyệt khẩu phía dưới phun ra dâʍ ŧɦủy̠.

"A~"

Ka La ửng hồng cả cơ thể, thở hồng hộc ra hơi nóng, cố gắng ổn định suy nghĩ liền thầm nghiến răng: An Naaaaaaa...

Đáng ghét,

thế nào cô cũng không nghĩ chén thuốc thôi tình kia lại phát huy vào lúc này!

#


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện