Sống Cùng Thú Nhân

Thế giới trên đôi cánh (3)


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3: Thế giới trên đôi cánh (3)

***

**

*

Việc chính của muông thú là sinh tồn.

Ngoài việc kiếm ăn ra, dực tộc hầu như bận đến sức đầu mẻ trán.

Vốn là ngự trị trên không, nhưng vẫn còn kha khá nhiều khách ko mời mà đến. Dực tộc phải luôn thay phiên nhau tuần tra, dò la những gì mang tính uy hiếp đến bộ tộc.

KaLa ở đây đã 3 ngày.

Đến giờ cô mới biết bộ tộc dực tộc trắng muốt này tên là LIỆP VŨ. Cô cũng ko biết họ thuộc loài chim gì, cứ biết là điểu nhân...là được!

Bộ tộc Liệp Vũ chỉ mới lập ra gần đây, khoảng hơn chục mùa xuân trước.

Tổ tiên dực tộc từng có mấy cuộc bạo động,

các loài chim chóc phân tán khắp nơi, từng bộ tộc nhỏ được lập ra, Liệp Vũ chính là 1 trong số đó.

Mấy ngày gần đây,

phạm vi lãnh địa của bộ tộc Liệp Vũ có một bầy thú lớn đến quấy phá. Các thủ lĩnh của Liệp Vũ bận đến ko có thời gian chải chuốt cho bộ lông vũ. Họ đi xua đuổi bầy thú, thuận tiện đi săn và nhặt vận may.

KaLa hôm nay khá rảnh rỗi,

cô quyết định cũng đi săn.

"Ko được!"

Giống cái hàng xóm lắc đầu nguày ngoạy, anh ta gọi là Nạp, khá hiền lành, cha mẹ mất, anh ta đi lạc từ sư tộc, tóm lại là một con sư tử thụ..!

Lại nói nơi này là lãnh địa dực tộc, nhưng rừng sâu hiểm ác, ko có ai mà lại để giống cái mạo hiểm như vậy. KaLa biểu hiện cầu xin, huơ tay múa chân biểu hiện mình chỉ lởn vởn gần đây. Anh ta nhăn nhó:

"Rất nguy hiểm!!!"

"Hay là ngươi hãy chọn một bạn đời trong tộc đi, như vậy có thể tùy ý bảo hắn đưa ngươi đi săn..."

Nạp nói rất hiển nhiên, vẻ mặt như đang hỏi: ngươi cảm thấy đúng chứ!

KaLa "..?"

Cô cảm thấy nói chuyện với giống loài khác mình thật khó...

Đi đến vách đá nơi có một bạch dực đang đứng, cô vẫy tay.

"Có chuyện gì vậy?"

Bạch dực hóa thành hình người, dáng cao hơn cô, hơi mảnh mai, lại là thụ...□_□ KaLa nói ý định của mình, anh ta hơi ngẩn ra rồi bảo đợi. Hóa thành hình loài chim to lớn, vỗ cách lượn mấy vòng ở một khúc rừng phía nam.

Xem xét xong, bạch dực vù vù đáp xuống, ý bảo khúc rừng phía đó ko có nguy hiểm. Còn dặn dò KaLa phải quay về trước khi trời chiều.

KaLa hớn hở chuẩn bị, kỳ thật là ko có gì chuẩn bị cả. Mặt đồ trắng quá bắt mắt, cô khoác thêm tấm da thú xám đen bên ngoài rồi mới chạy vào khúc rừng nhỏ phía nam.

Giẫm lên lớp lá cây mục nát, những loài cây ko biết tên mọc đầy rẫy mọi phía, có cả những côn trùng to lớn mà con người chưa từng biết.

KaLa nỗ lực tránh đi qua những con đừng có dấu hiệu lạ, sợ rằng sẽ có một vài loại côn trùng hay độc vật nào đó. Đi mon men theo những gốc cây cổ thụ to lớn, rễ của chúng uốn lượn khắp nơi, lẫn trên đó vài bụi cây tơ gai góc hay cỏ dại cao tới gối.

Ríu rít...

Có tiếng chim hót,

trong đầu KaLa đinh mấy dấu chấm hỏi khi nhìn thấy vài con chim nhỏ bé, nhảy nhót qua lại quanh tán lá phía trên cao. Đây mới gọi là chim chóc bình thường!

Hình thể của chúng nhỏ bé bằng nắm tay, ko thể nào là nhân thú... à điểu nhân được. KaLa mừng rỡ, mấy ngày nay ăn thịt hoài khiến cô chán ngán, muốn đổi khẩu vị, trứng chim là một lựa chọn tốt.

KaLa suy nghĩ, tốt nhất cô nên ăn tại đây luôn vậy, ai biết nhóm người chim kia khi nhìn thấy cô ăn "bán đồng loại" của họ, thì họ có đem cô lăng trì hay ko?!!

Cô nên cẩn thận thì hơn. Mặt dù đây là hành động rất ko chính đáng.

KaLa trèo cây.

Cây cối ở đây to lớn như thế, cô ko sợ mình bám ko chắc, chỉ là nó quá cao. Nhìn lên mục tiêu của mình, khoảng hơn 30 mét, cô có thể!

Nhưng khi đến nơi cô lại thất vọng, chỉ một tổ, trứng thì lại nhỏ xíu, chỉ có vài trứng làm sao thỏa mãn.

KaLa hùng hục trèo thấp xuống quan sát địa thế! Hy vọng nhìn thấy mục tiêu lớn hơn.

KaLa nhìn kỹ những cành cây trước mắt, xác định ko có côn trùng sâu kiến gì đó thì thoăn thoắt trèo qua. Tầm mắt của cô cố định tại một nhóm gà rừng cách gần trăm mét phía trước. Lặp tức mắt cô tỏa sáng!

Thịt gà!!

KaLa hưng phấn nhưng ko dám phát ra thanh âm quá lớn kinh động chúng.

Mới đầu hè, những con gà rừng này còn béo tốt, thịt chắc nịch sẽ rất ngon. KaLa chạy ngược hướng đến bụi cây giống dây tơ hồng mà lúc nãy tình cờ thấy, bứng nốt vài gốc dây của chúng. Dây rất chắc chắn và mọc thành bụi, mỗi dây nhỏ bằng ngón tay có lông tơ, cả bụi kết thành một đống rối nùi, rất thích hợp làm lưới đặt bẫy.

KaLa bố trí bẫy rập ở một góc chết gần đó, nhìn như là cái gốc cây kết thành lối rẽ nhưng sự thật là có một lưới dây tơ chằng chịt chặn lại.

Việc tiếp theo là xua đuổi bầy gà đến chỗ ấy.

KaLa khổ cực chạy nửa vòng, phán đoán phương hướng và mất cả giờ đồng hồ mới lùa được bầy gà rừng, vỗ phành phạch cánh mà chạy đến cái bẫy KaLa đặt ra. Soạt soạt mấy tiếng, bầy gà kêu la, có mấy con bỏ chạy được, cô vọt nhanh đến tóm lại bốn con gà rừng còn giẫy dụa rối loạn trong bụi cây dây tơ. Bội thu!

Bốn con ko ít, cô nắm cẳng chân của 1 con đung đưa, khoảng năm ký! Đủ cho cô ăn ba ngày, và cô cũng muốn cho giống cái Nạp - hàng xóm kế bên nữa. Nạp đến từ dòng sư tử nên chắc cũng ko từ chối thịt gà đi!

KaLa leo lên một vách đá nghiêng che khuất, đốt lửa nướng gà. Cô sợ ăn tại chỗ lúc nãy mấy người chim sẽ phát hiện ra rồi nói cô đốt rừng!

Để cho có khẩu vị, cô lại trèo ngược xuống dòng suối nhỏ phía dưới vách đá mò đất sét, thuận tiện chộp vài con cá xấu số. Cô đắp đất sét lên con gà rừng làm gà nướng ăn mày. Nơi này ngắm phong cảnh rất tốt, nhìn ngang hướng bắc còn có thể thấy vài bạch dực bay lượn canh tuần. Nơi này ko sai chính là gần thác nước, thượng nguồn dòng suối.

Cảm thấy lòng hơi thoải mái, KaLa bẻ nốt vài nhánh cây mọc len lỏi qua những kẽ đá, xiên cá đem nướng.

Đang ngồi đợi,

thì nhìn thấy xa xa, một bạch dực riêng lẻ đang bay về hướng mình.

KaLa :...

Cô chưa kịp nghĩ đối sách, thì thân hình to lớn của dực tộc đã cách gần, nhìn quen quen.

Một trận gió mạnh thổ phù qua, hơi nóng của than lửa phát tán, bạch dực thu đôi cách lực lượng lại, móng vuốt to lớn đáp xuống một mỏm đá nhô ra, nghiêng nghiêng đầu nhìn KaLa rất là nghi hoặc.

"Nàng đang làm cái gì ở đây!?"

Đôi cánh có vài sợi lông vũ đen tuyền, phút chốc hóa thành một chàng trai cao to có làn da màu nắng. Chính là bạch dực đã đưa KaLa đến bộ tộc Liệp Vũ này. Cũng đã mấy ngày ko gặp, anh ta là thủ lĩnh phía nam, chắc là bận tối tăm mặt mày dữ lắm. Anh ta vẫn khoác áo choàng lông vũ trắng, khuôn mặt anh tuấn có phần hơi mệt mỏi hỏi cô.

KaLa bình tĩnh trả lời theo kiểu người câm(!):

"Đi kiếm ăn"

Anh ta chau đôi mày kiếm nói lại:

"Đó là việc của giống đực! Nơi này đâu đâu cũng hiểm ác, nhỡ bị thương thì sao!?"

Lục địa này mặt dù rộng lớn đến ko tưởng được, có đông đảo các bộ tộc như thế nào đi nữa thì phải biết quy tắc kẻ mạnh thì sống. Giống đực loài nhân thú, từ khi sinh ra phải tiếp nhận giáo dục là nhất định luôn bảo vệ giống cái. Bởi vì giống cái ko chỉ nhỏ bé mà còn yếu ớt đến thê thảm, đa số lớn ko thể tự sống được. Dực tộc lại là tộc khó sinh ra giống cái nhất, giống đực thì lại tràn lan ném xuống biển ko hết!

KaLa ko phản bác, nhìn anh ta có vẻ rất lo lắng nên ko nỡ nói ác. Đành ngó lơ, cô chỉ chỉ mớ cá nướng:

"Anh có muốn ăn cùng ko!?"

Anh nhìn xuống than lửa đang nóng rực, có ba con cá béo tốt, và có một cục đất tròn vo đang bị nướng!? Kỳ lạ là trong ấy có mùi thơm của giống gà rừng mà anh từng ăn. Sau lưng nàng ấy cũng có ba con gà đang bị trói gô cổ. Anh ngạc nhiên ngồi xuống chỉ vào:

"Làm sao nàng bắt được!?"

KaLa che mũi ngượng.

"Anh có ăn được ko?"

KaLa lấy một cành cây to lôi cục đất sét to lớn lăn khỏi đống lửa than, cạy xé một bên đất. Xoẹt...

Mùi thịt gà thơm bừng ra, lớp lông bị lột trọi, lộ ra phần da bóng loáng khiến người chim kế bên ngạc nhiên há miệng khẽ than...

...đây là cách ăn kiểu gì! Thật thơm...

Nhìn thấy tay và mặt KaLa bị hơ nóng đỏ bừng, anh nhăn mặt kéo qua xé giúp. "Để ta ..."

Hai ba phát đã lột sạch trơn con gà, khí lực thật tốt.

KaLa vò vò bàn tay nóng bừng, nhanh chóng trở mấy con cá kế bên. Lúc đầu tham, nướng cả ba con cá hơn ký, tưởng ăn ko nổi, hóa ra dực tộc cũng ăn được gà rừng, bây giờ có người chia sẻ rồi!

"Kai-ten"

...

Hở!

KaLa ngẩn ra, anh ta đột nhiên chớp đôi mắt đen nhìn thật sâu cô, chỉ vào mình. Lát sau KaLa mới hiểu đó là tên anh ta. Kaiten*... Kai-ten...trở về trời.

Cái tên thật tuyệt.

(*ten = trời)

KaLa cũng học theo anh ấy chỉ vào mình, nói chậm:

"Ka...La" Cô ko hề muốn nhớ lại ý nghĩa cái tên này vì nó gợi cho cô quá nhiều ký ức ko tốt, nhưng về sau, cô nhận ra là thật cảm ơn người đã đặt cái tên này cho cô!

(*mykim: đoán xem KaLa có nghĩa gì >~•)

Anh gật đầu.

"KaLa, nàng là giống cái đầu tiên có thể tự một mình đi săn"

KaiTen hoàn toàn biểu hiện sự coi trọng của mình, số ít giống cái cũng có thể đi săn nhưng là đi theo bộ tộc. KaLa thật sự rất...to gan và đáng nể! Anh xé phần thịt mềm nhất và đợi KaLa ăn trước, đây là chiến lợi phẩm của cô mà!!!

Số thịt nướng đó hai người hoàn toàn ăn hết, KaLa nghĩ... với thể hình của KaiTen thì làm sao thấm nổi, nhưng kia... hắn có vẻ thỏa mãn vậy.

KaiTen hóa thành hình bạch dực to lớn, nghiêng mỏ qua ý bảo KaLa leo lên, cô hớn hở leo lên tấm lưng chim mềm mại của hắn, lông tơ có xúc cảm thật tốt. KaLa nhớ nhớ, định nhảy xuống thì bạch dực vươn cánh, chân quắp lấy sợi dây cỏ trói mấy con gà bay lên cao, hướng về phía vách đá.

"WOa..."

KaLa hưởng thụ làn gió mát mẻ, đây là lần thứ ba KaiTen chở cô bay trên cao. Hình như hắn cố ý bay chậm, cô ko hề sợ té, cũng ko nỡ nắm mớ lông tơ trên lưng trụ vững mình.

Bạch dực đáp xuống chân vách đá, chính xác ngay nhà KaLa. Một trận cuồng phong ập xuống khiến cho các người thú quanh đó cuống cuồng, nhìn mới thấy thủ lĩnh chở một tộc nhân trên lưng. Vài giống cái dực tộc hơi ghen tỵ, ai bảo KaiTen mang ai về đều dùng móng vuốt quặp chứ. Nhưng họ nhanh chóng thu lại ghen tỵ, giống đực ưu tú trong bộ tộc còn rất nhiều, giống cái các nàng tha hồ mà chọn. KaiTen nổi trội ko chỉ vì là một giống đực tuyệt vời mà còn là một trong 4 vị thủ lĩnh dẫn dắt bộ tộc Liệp Vũ này. Vả lại nhìn là biết, giống cái nhân tộc này chắc hẳn có gì đó mới khiến KaiTen thủ lĩnh chọn lấy(!).

Họ nghĩ lý do rất đơn thuần. KaLa mà biết chắc chắn sẽ ngớ ra ngay!!

*

"KaLa, KaLa! Cái này là thủ lĩnh cho ngươi phải ko?!"

Tối đó, quanh ngọn lửa đang xèo xèo mùi thịt, vài nhà nhân thú tụ tập với nhau nói chuyện. Ở chung mấy ngày đã dần thân thân với nhau, cho dù ko hiểu ngôn ngữ của nhau nhưng cũng ko ai ghét bỏ ai. KaLa cũng cảm thấy họ đơn thuần. Vừa hỏi cô chính là một giống cái, anh chàng nhỏ nhắn (vẫn cao lớn hơn KaLa =_=) tên là Sa Sa, hàng xóm, đang hí ha hí hửng tò mò và ngưỡng mộ chỉ chỉ mấy con gà béo tốt. KaLa giật giật mí mắt ko nói gì.

"H..."

Một âm thanh mềm nhẹ vang lên, dưới ánh lửa ko sáng đến vị trí năm thước, có một đôi nam × nam đang dính sát vào nhau. Một số thú nhân hàng xóm mặt ửng đỏ nhìn lén nhìn lút, KaLa lựa chọn trầm mặc.

#Luận: làm thế nào khi bạn (là một nữ chính quy) đang ngồi cùng đám đàn ông tuấn tú khoảng 10 người, và vài trong số họ đang âu yếm nhau!??

Cảm giác đã hoàn toàn lạc vào thế giới mơ ước của hủ nữ.



KaLa thẫn thờ về nhà,

cố gắng điều chỉnh lại một chút tam quan của con người!

Cô biết từ mọi người, ở trung tâm lục địa cũng có nhân tộc sinh sống, cô biết họ để ý cô nên mới vô ý hay cố ý nói cho cô. Nhưng chung quy cuộc sống như họ thật tuyệt.Sống cùng thú nhân - chương 3: Thế giới trên đôi cánh (3)

(*Ảnh: cho dễ tưởng tượng tí - ko có ý gì khác^^ Bạch dực với 3 đôi cánh)

***

Hôm sau.

KaLa xin rút lại lời nói hôm qua.

Sự thật thì thú nhân ko hề dễ sống chút nào.

Nghe mọi người truyền tai nhau cộng thêm nhìn thấy các bạch dực căng thẳng thay phiên tuần tra, cô mới biết họ vẫn chưa đuổi hết bầy thú xâm phạm lãnh địa hôm nọ, thì lại từ đâu kéo qua một bầy lợn rừng quấy phá, khiến lãnh địa của bộ tộc Liệp Vũ gần loạn hết cả lên. Dực tộc ko hề lo lắng nếu như đối thủ là thú nhân, vì thú nhân sẽ biết thế nào là phạm vi sống. Nhưng những thú thú chưa trưởng thành rất dễ bạo động, số lượng lại luôn áp đảo thú nhân nên khó đối phó hơn nhiều. KaLa ngờ ngợ đoán ra có ai đó đang muốn phá rối bộ tộc Liệp Vũ.

KaLa hôm nay đi vào khúc rừng có đầm lầy định đặt vài cái bẫy. Nhưng nhìn thấy binh đoàn cá sấu biến dị núp núp ló ló dưới ấy, KaLa xin lui binh. Cô ko ngu và cũng rất quý trọng mạng nhỏ. Bất đắt dĩ chuyển hướng gần một hồ nước, xác định ko có cá sấu hay cọp beo... Bộ tộc Liệp Vũ quản lý khá tốt khu vực sống của mình, ko có những con thú quá nguy hiểm ấy. Cô chọn nơi đất xốp, dùng xương thú vật mượn từ hàng xóm SaSa đào một cái hố, thả một mớ dây tơ rối nùi dưới đáy hố hơn 2 mét. Lấp lá và một lớp đất mỏng ngụy trang, rồi leo cây gần ấy chờ đợi con mồi sa lưới.

(*Còn tiếp...)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện