Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 2


trước sau

Advertisement

Lạc Thanh là con gái của Lạc Tướng, cháu ngoại của Chiêu Ý đại trưởng công chúa, từ bé đã được nâng niu trong lòng bàn tay, nàng không thiếu bất cứ thứ gì, cho nên nàng bất chấp tất cả muốn có được Lâm Ngộ Từ.

Đó là chàng thanh niên dung mạo đẹp nhất đất Thượng Kinh.

Lạc Thanh nghĩ rằng, hắn thật sự rất đẹp, tuy rằng không thể so với ngoại tổ mẫu, nhưng đẹp hơn ngoại tổ phụ rất nhiều, khi đó nàng mới tám tuổi, nằm trên đùi ngoại tổ mẫu hỏi người:

"Ngoại tổ mẫu, năm đó người vì sao lại thích ngoại tổ phụ, ngài ý không đẹp bằng người mà?"

Câu hỏi này khiến cho Phó Thẩm cơ hồ trợn mắt há miệng, vốn định mở miệng dạy dỗ Phó Nhân, kêu nàng nhanh dạy dỗ lại con gái, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy con gái của mình cong miệng cười cười, lại không còn chút tức giận nào nữa.

Chiêu Ý đại trưởng công chúa cười cười, sờ sờ đầu Lạc Thanh,

"Tiểu Thanh nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, nhưng phải hiểu rõ ràng, nhìn mặt mà bắt hình dong không phải là hành vi đúng đắn."

Lạc Thanh vốn định cãi lai một câu: Nhưng Lâm gia ca ca vừa đẹp trai vừa đọc sách tốt, bắn cung lại giỏi.

Nhưng nhìn thấy sự không vừa ý trong mắt ngoại tổ mẫu, nàng vẫn khẽ sờ mũi, mềm giọng đáp "Tiểu Thanh hiểu rồi."

Năm đó Lạc Thanh mới tám tuổi, lần đầu tiên gặp vị thiếu niên mười một tuổi nhà họ Lâm, đã lặng lẽ đánh mất trái tim mình.

Nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng, những gì thầy giáo dạy thì học mãi không được, nhưng vẽ chân dung Lâm Ngộ Từ lại có thể vẽ giống tới bảy tám phần, nàng cảm thấy nàng không nên vô dụng như vậy,

Nhưng lúc tan học ngày hôm đó, khi hắn gật đầu cười với nàng, Lạc Thanh lại càng thấy như đánh mất linh hồn

Về đến nhà, cũng chỉ nằm trong lòng bà nội, mỉm cười khúc khích thật lâu.

Nàng nhịn không được nhớ đôi lông mày lạnh lùng của hắn khi cười, nhớ dáng vẻ kiêu ngạo của hắn khi kéo cây cung, nghĩ mãi nghĩ mãi, lại cười ra tiếng.

Lạc lão phu nhân nghe thấy tiếng cười liền kéo cháu gái ra khỏi lòng mình, nhìn hồi lâu, đối với gương mặt ngày càng giống Chiêu Ý đại trưởng công chúa này bà không có cách nào để tức giận.

"Tiểu Thanh đang cười gì vậy."

Sau này, mỗi khi nghĩ đến những lời này, Lạc Thanh lại cảm thấy buồn bã, bản thân mình lúc đó chỉ vì được người mình thích nhìn một cái, có thể vui vẻ cả ngày.

Nhưng sau này, nàng không thể gặp lại người thiếu niên đó của mình nữa rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện