Sớm Chiều

Chương 75


trước sau

Advertisement



Hiền phi vì bị ngũ hoàng tử làm liên lụy nên sớm đã bị phế bỏ phi vị, biếm làm thứ dân, bị nhốt ở trong lãnh cung.
Cung nhân đánh ngọc giá, Trịnh Mật cùng Thục thái phi đi một trước một sau, sắc mặt hai người trông rất ngưng trọng.

Một hàng cung nhân thị vệ theo hầu sau lưng không dám phát ra tiếng động nào, đều giấu chặt tiếng lòng mình.
Ở trong cung đã lâu, nên các cung nhân đều có thể ngửi được mùi vị mưa bão sắp đến.
Lãnh cung thê lương, cung thất cũ nát, ngoài cửa cung có mấy tên thủ vệ đang đứng.

Nơi đây hoang vắng không người hỏi thăm, bên trong chỉ có phụ nhận phạm tội không được sủng ái, nên thủ vệ nơi đây cũng rất rảnh rỗi.

Bọn thủ vệ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa vào tường cung tán gẫu.
Ngọc giá của hai vị nương nương giá lâm, thủ vệ nhìn thấy thì vội vàng ngừng cười và hành lễ quỳ lạy, trong lòng lo sợ bất an, không biết có bị phát hiện cảng lơ là vừa rồi không.
Ngọc giá dừng lại, Trịnh Mật đi trước, vừa xuống xe thì lập tức đi vào trong, Thục thái phi theo sát ngay sau.
Hai nàng đi rất nhanh, vì Trịnh Mật đi gấp nên khi bước qua bậc cửa suýt nữa bị vướng ngã, may mà Vân Tang cảnh giác mới đỡ nàng kịp.

Thục thái phi đi sau nàng, muốn nhắc nhở "Ngài đi chậm một chút" nhưng lại không nói nên lời, cổ họng như bị đá lấp kín, môi run run.
Từ lúc nghe tên nội thị đó nhắc đến tên Lý Hòe thì Trịnh Mật cùng Thục thái phi đều đã có suy đoán.
Hiền phi bước ra từ cửa điện tồi tàn, lập tức có cung nhân bước đến quát lớn: "Thái hậu nương nương và thái phi nương nương giá lâm, tội phụ Trương thị còn không mau quỳ đón!"
Hiền phi nhìn thấy hai người, đầu tiên là ánh mắt sáng lên, ngay sau đó sắc mặt lại trắng bệch.

Trước kia nàng phong quang cao ngạo làm sao, mà nay hai người trước mặt vẫn là xiêm y tươi sáng như xưa, cao như mây trắng, còn nàng thì đã bị đè xuống bùn lầy.
"Tội phụ Trương thị bái kiến thái hậu nương nương và thái phi nương nương." Hiền phi quỳ xuống đất phục bái.
Trịnh Mật liếc nhìn phía sau, Vân Tang hiểu ý, bèn cúi người thi lễ rồi dẫn chúng cung nhân ở lại trong đình.
Trịnh Mật cùng Thục thái phi đi vào trong điện.

Hiền phi cúi đầu, nhìn hai nàng đi qua người mình rồi mới đứng lên, nàng đưa mắt nhìn đám cung nhân đông đảo đứng chờ hầu bên ngoài.
Bây giờ, hoạn quan cung tì mà xưa kia nàng không để vào mắt cũng cao quý hơn cả nàng.
Bên ngoài đã lụn bại thì trong điện đương nhiên cũng không khá hơn là bao.

Cả Trịnh Mật cùng Thục thái phi đều không có tâm trạng ngắm nghía, không rảnh mà nhìn.
Vừa vào điện, Thục thái phi nói: " Nói đi, người biết gì thì cứ nói đi."
Hiền phi đứng trước mặt nàng, lúc này trong điện chỉ còn ba người các nàng, hình như cũng không phải dạo đầu, nói vu vơ gì cả.

Tuy vậy Hiền phi vẫn quỳ xuống, nói: "Minh Thần đã bị bệnh mấy ngày nay, cầu nương nương phái thái y đến khám cho nó, trong ngục ẩm ướt lạnh lẽo, bệnh tật khó chữa, nếu không có y sư thuốc thang thì chỉ e không thể chống đỡ."
Thục thái phi nói: "Được......"

Nàng đồng ý dứt khoát như thế ngược lại khiến Hiền phi kinh ngạc.
Trịnh Mật nói: "Minh Thần phạm phải tội mưu nghịch nhưng bệ hạ niệm tình thủ túc nên chưa từng phạt nặng, chỉ biếm hắn làm thứ dân, giam giữ trong nhà lao Tông Chính Tự, đó đã là nhân từ rồi.

Hy vọng quãng đời còn lại của hắn không cô phụ thánh ân, hối lỗi về những việc làm này của mình."
Ngụ ý lời này là hoàng đế rộng lượng, đã mở một mặt lưới cho ngũ hoàng tử Minh Thần.

Trên thực tế, thì nói cho Hiền phi biết là Minh Thần sẽ phải ở trong nhà lao cả đời, là tốt hay xấu tất cả đều dựa vào ý thánh thượng, nàng ta chỉ có thể chấp nhận.
Hiền phi nghe hiểu, nhưng nàng do dự vì bí mật này đã là lợi thế cuối cùng của nàng.

Mà quãng đời còn lại của Minh Thần vẫn còn mấy chục năm, Hiền phi không thể không thỉnh cầu thêm chút ân điển.
"Bệ hạ nhân hậu, thiên mệnh sở quy, phúc trạch vạn dân.

Minh Thần là tội nhân thì phải sống vất vưởng cả đời trong ngục tù, tội phụ không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong cả đời Minh Thần có thể được sống trọn vẹn, lưu lại hậu tự, để nó không đến mức huyết mạch đoạn tuyệt, tương lai không ai cúng tế."
Trịnh Mật cau mày, nàng không có kiên nhẫn vòng vo với Hiền phi, càng thiếu kiên nhẫn nghe nàng ta được voi đòi tiên, đang muốn mở miệng thì lại nghe Thục thái phi nói: "Được, ta ưng thuận cho ngươi."
Trịnh Mật kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Thục thái phi, lại thấy khuôn mặt thái phi cực kỳ bình tĩnh.

Chỉ có giọng nói có chút run rẩy: "Nói hết những gì ngươi biết đi."
Hiền phi được như ước nguyện đương nhiên cũng sẽ không kéo dài, nàng ta đứng dậy, mở miệng nói: "Là ngày mà công chúa quay về từ Giang Nam."
Nàng ta vẫn dùng xưng hô như cũ, gọi Minh Tô là vì công chúa, nói xong câu đầu tiên thì nàng nhìn về phía Thục thái phi, trong mắt có sự sợ hãi và thương hại.
Ngày đó sau khi công chúa từ Giang Nam trở về, một đường bôn ba phong trần, đầu đường xó chợ người gầy đến mức chỉ còn một bộ xương, tinh thần như bị rút sạch, dáng vẻ vô cùng tiều tụy và chật vật.
Nàng bị mang vào trong cung gặp hoàng đế.

Khi thấy thấy hoàng đế, nàng vẫn cầu tình vì Trịnh Mật như cũ.
Nhưng nàng cũng không có tự tin gì cả.
Lúc Trịnh gia bị lật đổ thì nàng đã dốc hết sức lực, suýt nữa đã bỏ cả mạng mình vào, nhưng cũng không có chút tác dụng nào.

Huống chi lúc này lại là đào vong rời kinh bị người lùng bắt quay về.

Khi đó nàng cũng chỉ mới mười mấy tuổi, là người thiếu niên cố chấp si tình, tính tình kiên định.

Khi đã nhận định một ai đó, dù cho nàng bị bỏ lại, dù cho bản thân cũng đang gặp cảnh nguy nan, tất cả sinh tử chỉ tồn tại trong một ý niệm của người khác, thì vẫn luôn suy nghĩ muốn người trong lòng sống sót, muốn cầu được một con đường sống cho nàng ấy.
"Đêm trước hôm đó bệ hạ đã tá túc lại cung ta, khi đó hắn đã nhận được thông tin là hôm sau công chúa sẽ vào kinh.

Trịnh gia đã mất, hoàng hậu cũng qua đời, tình hình trong triều đã sớm nghiêng trời lệch đất, khác xa trước kia.

Công chúa chỉ là một nữ nhi, lại bị bệ hạ ghét bỏ, hồi kinh thì có thể làm gì?
Khi đó ta thuận miệng hỏi một câu là bệ hạ tính xử trí công chúa như thế nào, hắn cũng không hề trả lời, chỉ ý nghiền ngẫm trên mặt rất đậm.

Ta đã hầu hạ hắn nhiều năm, cũng hiểu được hắn mấy phần, thấy nét mặt này của hắn thì biết ngay là sau khi công chúa hồi kinh thì chỉ e phải sống rất khó nhọc."
Ba người các nàng cũng không tìm được chỗ để ngồi xuống, cứ đứng trong cung điện rách nát, gió lùa nơi nơi.

Hiền phi cũng không dám dây dưa, chỉ là không khỏi phải nghĩ nên nói như thế nào mới rõ hết ra, dù sao thì chuyện đã lâu, rất nhiều chi tiết đã phai dần.
"Bên cạnh bệ hạ có một người nội thị họ Chu.

Trong cung thỉnh thoảng lại có người bị cuốn vào xử lý án mưu nghịch của Trịnh gia, có người ngã vào vực sâu thì đương nhiên cũng có người trèo lên mây được, Chu nội thị là người sau.

Hắn mới đến cạnh bệ hạ hầu hạ, căn cơ nông cạn, cũng không có gì nổi bật, bên ta đã lén lấy lòng hắn, muốn để lại lời mời chào, để sau này có muốn nghe tin tức gì thì cũng tiện."
Đây là chuyện mà các phi tần thường làm, tỏ lòng thiện chí và lấy lòng cung nhân bên người hoàng đế.

Nhưng việc mà Hiền phi làm rõ ràng không chỉ muốn giữ liên lạc, mà nàng ta muốn xếp tai mắt vào cạnh hoàng đế.
Can đảm bực này thật khiến Trịnh Mật bất ngờ.
"Điều đầu tiên đối với những kẻ hầu hạ ngay cạnh đế vương đó là kín miệng, Chu nội thị có tiền đồ rất tốt nên đương nhiên là giả lả đón chào rồi uyển từ chối ta, ta cũng không nhụt chí, vẫn sai người tặng hắn chút tài vật.

Vào đêm công chúa hồi kinh, Chu nội thị đột nhiên đêm khuya đế gõ cửa sau của cung ta.

Cả người hắn toàn máu, hệt như vừa mới bò ra từ vũng máu, khuôn mặt hốt hoảng sợ hãi, nội thị thủ lĩnh cung ta nhận ra hắn, biết ta đang giao hảo với hắn nên dẫn hắn vào."
Hiền phi nhìn Trịnh Mật, lại đưa mắt nhìn khuôn mặt thái phi, nói: "Chuyện ngày đó là do ta nghe hắn kể.

Ngày hôm ấy, công chúa bị đưa tới Tử Thần Điện, hoàng đế đã sớm chờ ở đó.

Hôm đó tâm trạng hắn rất tốt, cả ngày không làm gì cả, lại lấy bản thảo từ trong một tủ gỗ ra, đặt trên ngự án lật từng tờ một.
Chu nội thị biết những thứ đó đều là thư tay của Trịnh thái phó, sau khi Trịnh thái phó bị hạch tội thì những thi văn, thơ phú ông viết khi còn sinh thời đều bị đốt sách, phán là sách cấm, người trong thiên hạ không được giấu giếm.

Tuy là thế, nhưng chỗ hoàng đế lại có không ít, những thư tay này không phải là thơ từ hay thi phú, mà là chú thích văn chương do Trịnh thái phó viết khi dạy hoàng đế học trước đây.

Cả một tủ đầy, không biết là đã tốn bao nhiêu tâm huyết.
Hoàng đế dào dạt đắc ý lật xem, như là nghịch món gì vui lắm, cho đến khi nghe cung nhân đến bẩm là công chúa đã vào cửa cung thì hắn mới như tìm được thú vui hơn, sai người đem những thư tay giấy nháp đó đi đốt.
Chu nội thị hầu hạ trong cung, khi hắn thấy công chúa vào điện thì trong lòng kinh hãi không thôi.

Mọi người trong cung đều biết Tín Quốc điện hạ thanh tú ôn nhuận, người vào điện lại gầy gò, sắc mặt vàng vọt, y phục mặc trên người ngài ấy cứ như đang phơi trên cây, trống rỗng, cả người gầy v vô cùng.
Sau khi nàng vào điện xong thì thỉnh tội, sau khi thỉnh tội thì lại khẩn cầu hoàng đế tha cho Trịnh Mật.
Chu nội thị nín thở nhắm mắt, nghe công chúa cầu xin một lúc lâu, rốt cuộc hoàng đế cũng nói: "Được thôi, vậy ngươi phải vì trẫm làm một chuyện."
Tất nhiên là công chúa nghe theo, Chu nội thị không kiềm lòng được, thế là ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười âm u trên mặt hoàng đế, ánh mắt nhìn công chúa như ly miêu vờn chuột.
Hoàng đế đứng lên, Triệu Lương muốn theo sát hắn như bình thường, nhưng hoàng đế ngăn hắn lại, nhìn một vòng quanh điện rồi chọn mấy tên cung nhân vốn chẳng thèm quan tâm, nói: "Mấy tên các ngươi hầu giá đi."
Chu nội thị cũng nằm trong mấy người này.
Được đi hầu giá là chuyện tốt mà ai ai trong cung cũng tha thiết ước mơ, nhưng tiềm thức Chu nội thị lại thấy sợ hãi, có điềm báo chuyến đi này chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Nhưng hoàng đế đã lên tiếng, nào có chỗ để một nội thị nhỏ bé như hắn nói không.

Hắn chỉ đành theo sau.
Hoàng đế dẫn công chúa đến đại lao.
Trong cung có xây dựng lao ngục, dùng để giam giữ cung nhân và phi tần phạm tội.

Lao ngục được xây dựng ở nơi trũng thấp, bên trong lạnh lẽo ẩm ướt, liếc mắt vào trong cũng thấy tối tăm khó thấy được gì.
Hoàng đế rất hứng thú, còn công chúa lại vô cùng mỏi mệt, khi bước đi chân cũng run theo, nhưng nàng vẫn lấy lại tinh thần, dốc sức tỉnh táo.

Bọn họ đi vào sâu nhất, trên hình giá đang treo một người, người nọ tóc tai bù xu, y phục nhiễm máu, trên người không có nơi nào lành lặn, bị treo trên hình giá nhưng vẫn còn hơi thở.
Hoàng đế đứng ở một bên, cười tủm tỉm, không mở miệng.
Công chúa đầu tiên là nhìn từ xa, sau đó nàng như phát hiện được gì, sắc mặt thay đổi, lảo đảo chạy lên, hô: "Lý trung quan!"
Cũng không biết vì sao mà nàng nhận ra được nữa, nàng bước đến vén mái tóc trước mặt người nọ, lộ ra một khuôn mặt đầy máu.
Chu nội thị nhìn một lúc lâu mới nhận ra người này đúng là nội thị đã từng được trọng dụng nhất bên người hoàng hậu, Lý Hòe.
Lý Hòe xuất thân từ gia đình quan lại, chỉ vì tổ phụ phạm tội nên hắn mới bị bắt sung làm nô rồi trở hoạn quan.

Nhưng năm đó khi xảy ra chuyện thì hắn cũng đã hơn mười tuổi, mười năm sống trong thơ từ văn chương cùng những năm tháng yên bình hoà thuận vui vẻ đó đã tạo nên ôn hòa lễ độ thấm sâu vào xương tủy.

Từ đó về sau, dù cho hắn mài giũa bản tính ra sao thì rất nhiều sở thích cùng bản chất vẫn không thay đổi.
Trong cung ai ai cũng biết Lý Hòe hầu hạ hoàng hậu và Tín Quốc công chúa cực kỳ trung tâm.
Đặc biệt là Tín Quốc công chúa, từ khi ngài ấy còn bé thì Lý Hòe đã quan tâm đến mọi việc, chăm sóc rất thích hợp, tình chủ tớ giữa hai người được bồi đắp từ nhiều năm chăm sóc như vậy.

Ở chung lâu ngày, dù cho chỉ là một con chó thì cũng sinh ra không ít tình cảm.

Huống chi còn là một người sống sờ sờ, có thất tình lục dục, có vui cười buồn bã.
Công chúa muốn thả Lý Hòe ra khỏi hình giá, nhưng lại không mở được nút buộc dây thừng bị buộc chết kia, nàng gấp đến độ chảy nước mắt.

Lý Hòe thấy nàng thì lại rất vui, gọi nàng ấy là điện hạ, muốn nàng đừng cố sức vì một người sắp chết như hắn.
Hoàng đế đứng đế ở bên cạnh nhìn, ý cười không giảm, hắn vẫy tay, sai người thả Lý Hòe xuống.
Lý Hòe bị cắt đứt gân tay gân chân, căn bản là không thể đứng được, vừa được thả xuống thì ngã sõng soài trên mặt đất.

Công chúa lo lắng nên vội đi dìu hắn, hoàng đế dù bận vẫn ung dung quan sát, sau đó chậm rãi nói: "Chuyện trẫm muốn người chính là việc này."
Hắn nói rồi từ tốn rút bảo kiếm trên trên vách tường, đi đến cạnh công chúa, đặt kiếm vào tay ngài ấy.
Chuyện đó quá rõ ràng rồi, công chúa ngây ngẩn cả người, kiếm rơi khỏi tay nàng rồi rớt xuống đất, vang lên tiếng giòn vang.
Hoàng đế nhìn nàng đầy trịch thượng, nàng lắc đầu: "Không......"
Hoàng đế cười, hờ hững nói: "Muốn Trịnh Mật sống thì ngươi phải đích thân giết hắn."
Công chúa không làm được, nước mắt vô thức chảy xuống không hề hay biết, tay nàng run run, cả người run lên.

Nàng quỳ trên mặt đất, cầu xin: "Đổi chuyện khác đi, phụ hoàng......"
"Phải là chuyện này." Hoàng đế không chút nhượng bộ, ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng, "Hẳn ngươi đã biết mùi vị đào vong rồi, người trẫm muốn thì chỉ cần lật tung cả thiên hạ cũng có thể tìm được.

Ngươi giết hắn hì trẫm sẽ ân xá cho Trịnh Mật, tha cho nàng ta một mạng, nếu ngươi không dám động thủ thì trẫm sẽ sai người tiếp tục truy nã Trịnh Mật, giết ngay tại chỗ, lấy đầu nàng ta đưa đến trước mặt ngươi."
Hắn từng bước ép sát, bóp chặt mạng sống của công chúa.
Công chúa cúi đầu, nhìn về phía Lý Hòe.

Lý Hòe không còn bao nhiêu sức lực, cả khuôn mặt gần như nhìn không ra vẻ mặt ban đầu, giọng khàn khàn, nói chuyện cực ôn hòa: "Tiểu nhân vốn đã không sống nổi, điện hạ chỉ cần ra tay là được, đối với tiểu nhân chính là giải thoát rồi.

Điện hạ không động thủ thì tiểu nhân cũng trốn thoát khỏi chữ chết đâu."
Hắn không nhắc đến Trịnh Mật.

Chu nội thị nghe hiểu là hắn là cố ý, hắn không muốn để công chúa cho rằng là nàng dùng mạng hắn đổi lấy mạng Trịnh Mật, để lại bóng ma trong lòng công chúa.
Công chúa cầm kiếm, tay nàng run rẩy, ấn kiếm vào ngực Lý Hòe.

Ngài ấy không xuống tay được, trong mắt chỉ toàn nước mắt.
Chu nội thị không đành lòng xem, cúi đầu, nhưng hắn lại nghe được giọng của hoàng đế.
"Như thế thì không được, kẻ mưu nghịch sao có thể được chết dứt khoát vậy được."
Chu nội thị nhìn thoáng qua, thấy hoàng để đẩy kiếm của công chúa, đặt mũi kiếm ngay vai Lý Hòe.
Công chúa như là đã chết lặng.
Hoàng đế thở dài, nói: "Chỉ chút việc nhỏ này mà cũng không thể hoàn thành thay trẫm thì sao có thành ý được? Trẫm không có thời gian ở đây cùng ngươi, Trịnh Mật vốn là nghịch phạm, tuyệt không được xá tội."
Hắn nói xong thì muốn rời đi.

Một tiếng hét thảm truyền đến, mũi cắm thẳng vào bả vai Lý Hòe.
Tất ra mọi người ở đây đều che mặt, không đành lòng nhìn.
"Tiếp tục đi." Hoàng đế lại nói.
Công chúa rút kiếm, đâm vào trên đùi Lý Hòe, lại là một tiếng hét thảm.
Máu tươi chảy ra, mùi máu khiến người sởn tóc gáy.
Chu nội thị không dám nhìn, cũng gần như không nhớ được tiếp theo có thêm bao nhiêu kiếm nữa.

Hắn chỉ biết sau đó Lý Hòe ngã vào vũng máu, run rẩy, nhưng vẫn không thể tắt thở, không nhắm mắt được, không biết đã bị tra tấn bao lâu.
Mà công chúa như là đã mất đi ý chí, máu bắn đầy trên người trên mặt ngài ấy.
"Ngươi phải nhớ kỹ là hôm nay ngươi đã dùng mạng Lý Hòe để đổi lấy mạng Trịnh Mật." Sau cùng, hoàng đế đã nói như vậy.
Hiền phi đã nói xong.

Thục thái phi hỏi: "Chu nội thị đâu?"
"Đến đêm bệ hạ đã hạ lệnh diệt khẩu, sai người tru sát kẻ biết chuyện, ta không dám giữ Chu nội thị lại." Hiền phi nói.
Chỉ sợ không chỉ là không dám, mà còn sai người giết Chu nội thị, ngoài ra còn xóa sạch dấu vết hắn đã tới, tránh để gây họa cho mình
Trước khi đến Trịnh Mật đã đoán được lờ mờ, nhưng nàng lại không chân tướng so với những gì nàng nghĩ còn đáng sợ gấp trăm lần.
Minh Tô dùng mạng Lý Hòe đổi lấy mạng nàng, nhưng khi đó nàng sớm đã bị ám sát ở ngoài Dung thành.

Hoàng đế dùng một chuyện dối trá lừa Minh Tô tự tay tra tấn Lý Hòe đến chết.
Trịnh Mật không dám nghĩ đến cảnh Minh Tô phát hiện ra nàng ấy bị lừa thì có cảm giác gì, mấy năm nay nàng ấy phải sống trong cảnh hối hận vô cùng, tự trách, đau đớn như thế nào.
Thục thái phi bước ra ngoài, Trịnh Mật cũng ra ngoài theo.
Hiền phi thấy vậy thì vội nói: "Nương nương chớ quên việc đồng ý với tội phụ!"
Không ai đáp lời nàng.
Lúc trước, khi chư vị hoàng tử tranh đoạt trữ vị, tuy Hiền phi thấy Tín Quốc công chúa hành sự bá đạo, làm người cực đoan nhưng hề chưa từng để nàng ta vào mắt, trái lại còn khuyên ngũ hoàng tử không cần giao tranh với nàng ấy, là bởi vì nàng biết được một đoạn bí sự này.

Người bị bệ hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy đã sớm phải nhận mệnh làm đứa con bị bỏ đi, bệ hạ tuyệt đối sẽ không giữ lại tính mạng nàng ta, lợi dụng xong tất sẽ giết nàng ta.
Ai lại nghĩ đến đứa con bị vứt bỏ này lại dám bức vua thoái vị.

Thậm chí nàng nằm mơ cũng chưa từ nghĩ đến thiên hạ này cuối cùng là của nàng ấy, mà nàng và Minh Thần lại trở thành tội nhân, chỉ có thể dựa vào sự khoan dung của nàng ấy để sống qua ngày.
Hiền phi ngơ ngẩn nhìn các nàng rời đi, hiện giờ nàng không mong mong gì cả, chỉ hy vọng thái hậu và Thục thái phi có thể tuân thủ hứa hẹn, Minh Thần có thể bình an vô sự
Trịnh Mật và Thục thái phi rời khỏi lãnh cung, thần sắc Thục thái phi đờ đẫn, thậm chí còn không hề chào hỏi lấy một tiếng mà đã trở về điện Nam Huân
Trịnh Mật nhìn nàng ấy rời đi, ra lệnh: "Đến điện Thùy Củng."
Trong điện Thùy Củng, Minh Tô vẫn đang ngồi sau ngự án, nàng đã khá hơn nhưng trong lòng vẫn còn rất hoảng hốt.
Nàng đã đọc hai quyển tấu chương, muốn thấy Trịnh Mật nhưng lại sợ Trịnh Mật phiền nàng quá bám người, rõ ràng sáng nay nàng ấy đã nghiêm túc dặn nàng, muốn tối nay nàng không được lén đến tẩm điện của nàng ấy nữa.
Minh Tô rất không vui, nàng biết là Trịnh Mật sợ nàng bị lạnh, nhưng nàng ấy ra lệnh cấm như vậy thì trái lại giống như nàng ấy không hề muốn gặp nàng vậy.
Minh Tô đứng dậy, đi qua đi lại trong điện.
Đi dạo vài vòng rồi lại suy nghĩ, cũng tốt, đúng lúc nàng muốn yên tĩnh một chút.

Mỗi ngày nàng đều đi gặp A Mật, nhưng thật ra mỗi lần ở cạnh A Mật thì nàng đều rất dằn vặt, trong lòng vô cùng áy náy.
Lẽ ra nàng và A Mật không nên ở bên nhau, nàng thẹn với Lý Hòe.

Nếu nàng có chút lương tâm thì đã không nên dây dưa với A Mật.
Nhưng nàng lại không bỏ được, cũng không bỏ xuống được.
Minh Tô ho khan hai tiếng, lồng ngực thắt lại, đau nhói.

Nàng thở chậm lại muốn cho dịu bớt, bỗng nhiên cửa điện bị đẩy ra từ bên ngoài, Trịnh Mật đến.
Bệ hạ sớm đã dặn dò là hễ thái hậu đến thì không cần thông báo, các cung nhân từ lâu cũng đã thấy nhiều nên không kinh ngạc.

Thái hậu vừa vào điện thì bọn họ đóng cửa lại ngay.
Minh Tô ngẩn người, không biết vì sao nàng ấy đột nhiên lại đến.
"Lui ra hết đi." Trịnh Mật nói.
Mấy tên nội thị trong điện vội nhìn Minh Tô, Minh Tô gật đầu, lúc này mọi người mới hành lễ lui ra ngoài.
Cửa điện đóng lại lần thứ hai.
Minh Tô cười một chút, sắc mặt nàng rất tệ, môi nhợt nhạt, mặt mày hốc hác, nhưng ánh mắt của nàng vẫn dịu dàng như trước, nhìn Trịnh Mật, cười hỏi như không có việc gì: "Sao nàng lại đến đây? Nhớ ta đấy à?"
Trịnh Mật không trả lời, nàng bước đến, đi đến trước người Minh Tô, ôm nàng ấy vào lòng, dùng sức ôm chặt nàng ấy..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện