Solo

Trang thứ năm


trước sau

Advertisement
Méo edit

Tiểu Mãn sửng sốt, Garen của cô từ lúc sống lại đến giờ vẫn đứng im ở nhà chính.

Đáng Yêu đang… Bảo vệ cô sao?

Lẽ, lẽ ra…

Anh ấy tốt quá T^T.

Tiểu Mãn khẽ nói trong mic: “Cảm ơn anh…”

“Hử?” Người bên kia có lẽ đang ăn quái rừng, tiếng game quá lớn nên không nghe rõ cô nói.

“Cảm ơn anh.” Một lần nữa, cô nói lớn hơn, giọng điệu cũng thêm phần bình tĩnh.

Đáng Yêu lập tức đáp: “Không có gì.”

Nhàn nhạt tựa như thật sự không có gì.

Đáng Yêu lại yên lặng như cũ.

Ngay sau đó, Tiểu Mãn thấy Hecarim cũng trở về nhà chính.

Xoẹt một cái liền xuất hiện bên cạnh cô.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên giọng nói lười biếng của anh: “Em đứng đây trông nhà sao?”

Lúc này Tiểu Mãn mới nhận ra cô đứng ở đây quá lâu.

Mặt cô hơi hồng, lắp bắp giải thích: “… Tôi, tôi đang xem trang bị.”

“Muốn mua gì?” Hecarim không đi, cứ đứng cạnh cô.

“Không, không biết…”

“Hay là quên không biết mua gì rồi?”

“…” Không phải…

“Bên kia nhiều tướng phép, mua Giáp Tâm Linh đi.” Đáng Yêu nói.

“À ok…” Tiểu Mãn luống cuống tìm tòi, cô còn chưa quen hết các trang bị trong game.

“Mua xong chưa?” Hecarim vẫn đứng cạnh Garen như đang cùng cô mua đồ vậy, không ngại phiền phức.

A a a không tìm thấy…

Ba đồng đội còn đang khổ tâm chiến đấu kìa.

Anh đi mau đi, tự tôi mua huhu!

Nội tâm Tiểu Mãn khóc thét…

Như thể biết được Tiểu Mãn đang bối rối, Đáng Yêu nhắc: “Giáp phép ở cột thứ hai từ dưới lên.”

Tiểu Mãn: “Được…”

Tìm thấy rồi…

“Không đủ tiền…” Tiểu Mãn nói.

“Mua đồ nhỏ trước.”

“Ừm.”

Cô cảm giác hai bọn ở nhà chính lâu quá rồi, đồng đội chắc sắp phát điên mất.

Tiểu Mãn theo bản năng nhìn sang cột trò chuyện góc dưới bên trái, may quá, không có ai phàn nàn.

Bởi vì Hecarim vừa xử lý sạch cả ba đường nên tạm thời không có đồng đội nào dám oán trách anh.

“Tốt rồi.” Tiểu Mãn thở phào một hơi, mua được trang bị xong mà mồ hôi đầm đìa, chắc cô là người đầu tiên trong lịch sử mất.

Lại tiếp tục lên đường, Tiểu Mãn cố gắng bước đi theo Hecarim, vẫn cố đuổi kịp bước chân anh như trước.

Nhưng chợt có một cảm giác khó hiểu dâng lên trong cô, chính là sự an toàn, an toàn tuyệt đối khi đi sau lưng anh.

Đối với mọi người mà nói, game là một thế giới khác.

Lần đầu bước vào một thế giới mới lạ, nếu có thể gặp được một người đồng ý dẫn bạn đi, thành thạo quen thuộc, đứng trước che gió chắn mưa cho bạn.

Vậy nhất định phải thật trân trọng và biết ơn!



Một tuần sau, Tiểu Mãn và Phạm Tội Mức Đáng Yêu cứ thế đánh chung liên tục, tỷ số thắng của cô cũng dần cao hơn.

Chơi cùng Đáng Yêu luôn có một cảm giác…

Cảm giác ăn chắc chiến thắng…?

Dường như cô không cần quá cố gắng, cũng không cần học hỏi kĩ thuật gì, chỉ đứng đó đánh nhăng cuội một lúc là có thể thấy anh bắt đầu qua gank rồi.

Mà thời gian đánh nhau cũng chỉ như cơn gió thổi vậy.

Đáng Yêu ít nói, toàn là Tiểu Mãn chủ động trò chuyện mới nghe thấy anh đáp lại.

Phần lớn thời gian chính là đứng đấy đánh nhau mà thôi.

Tiểu Mãn cũng không biết nói gì, cô biết mình rất vướng víu, người ta đã tận tâm dẫn theo cô rồi nên lúc anh tập trung chơi game, cô càng không dám quấy rầy.

Vì thế hai ngày nay, Tiểu Mãn càng ít nói hơn, chỉ yên lặng xem siêu thần Đáng Yêu.

“Sao em không nói gì?” Kết thúc ván, Đáng Yêu không vào trận mà hỏi cô.

Hai ngày nay cô im lặng hơi khác thường.

“À thì.” Tiểu Mãn không biết nói sao: “Sợ ảnh hưởng đến anh chơi game.”

Tiểu Mãn tiếp tục giải thích: “Tôi hay nói linh tinh lắm, hỏi này hỏi nọ, dài dòng chết đi được, anh vừa chơi còn vừa phải trả lời tôi nữa, dễ bị phân tâm…”

Bên tai yên tĩnh mấy giây.

Đáng Yêu nói: “Tôi sẽ chán lắm.”

“Hả?” Tiểu Mãn hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu ý anh là gì.

“Nếu em không nói gì, tôi sẽ thấy chán lắm.”

Ứng Tuân rất thẳng thắn bày tỏ, mà thực sự thì đúng là như vậy.

Nếu không vì Tiểu Mãn thì đời này đến chết anh cũng chẳng động tới cái rank thấp lè tè này.

Mặc dù đã giải nghệ nhưng một khi đã nghiện game rồi thì anh cũng chỉ đi rank bên server Hàn Quốc mà thôi.

Giống như còn trong đội vậy, buổi trưa rời giường, hai giờ chiều bắt đầu đánh rank, mãi đến ba bốn giờ sáng mới nghỉ ngơi.

ID của anh là Nightmare, vẫn duy trì vị trí thứ ba ở rank Hàn Quốc.

Nhưng sự ngay thẳng không hề che giấu này, cùng với giọng nói trầm khàn của anh, lập tức khiến mặt Tiểu Mãn đỏ bừng, nóng như lửa.

Gì vậy chứ.

Cô không nói gì sao anh lại chán được?

Double kill, triple kill, ultra kill, penta kill như vậy, thành god kill rồi mà còn thấy chán là sao…

Cái tai nghe này đúng là tội phạm mà.

Rõ ràng rất xa nhau, nhưng lại khiến hai người họ như đang thì thầm thân mật.

Tiểu Mãn úp hai tay lên mặt, nhiệt từ má trái truyền sang lòng bàn tay, cô thú thật: “Chủ yếu là tôi không hiểu gì cả.”

“Em muốn biết cái gì?” Đáng Yêu hỏi cô.

“Bây giờ tôi chỉ chơi được Garen…” Tiểu Mãn ủ rũ nhíu mày: “Tôi không biết chơi thế nào, thật ra tôi chơi Garen cũng rất kém…”

“Không muốn chơi Garen sao?”

“…” Mạch não người này làm sao vậy, Tiểu Mãn đáp: “Không, không phải, cái gì tôi cũng không biết, chơi với anh cũng không hiểu gì.”

“Không muốn chơi cùng tôi nữa à?”

“… Không có!” Thật mà!

Bên kia chợt im lặng.

Đừng nói là giận rồi nhé…

“Không phải tôi không muốn chơi với anh.” Tiểu Mãn cuống quít giải thích: “Chỉ là tôi muốn học chơi mà thôi…”

“Muốn có cảm giác là một phần trong game, có tâm trạng chiến đấu, chết cũng là chết có ý nghĩa, chứ không phải… Như bây giờ, ngồi không hưởng lộc, chắc anh cũng hiểu…”

Cô chậm rãi, cẩn thận nói từng lời từng chữ, sợ mình không giải thích tốt khiến Đáng Yêu hiểu nhầm, sẽ làm anh không vui.

Bởi vì anh đối với cô thật sự rất tốt.

Một hồi lâu sau.

Đáng Yêu hỏi: “Em muốn chơi cái gì?”

Cách anh nói chuyện rất nghiêm túc, trái lại lại khiến Tiểu Mãn hơi bối rối.

Rõ ràng vừa rồi cô còn rất hào hùng…

“…” Tiểu Mãn cũng không rõ, đến giờ cô vẫn chưa tìm đúng vị trí của cô.

“ADC, trợ thủ, người đi rừng, đấu sĩ.” Đáng Yêu hỏi tiếp: “Thiếu một vị trí trong team cũng không được, em có thể tập luyện vị trí mà em muốn chơi.”

“…” Tiểu Mãn im lặng một lúc, hỏi lại anh: “Anh chơi cái nào giỏi nhất?”

“ADC.”

Ừm, ADC số một thế giới của chúng ta trả lời vấn đề này rất chân thành.

Tiểu Mãn nghĩ một lát, lại hỏi: “Lần đầu anh chơi với tôi là AD hả?”

“Ừm.”

“Tôi muốn chơi vị trí nào mà cống hiến được cho cả đội.”

“Ai cũng có đóng góp hết thôi.”

“Vậy anh có thể giới thiệu cho tôi vị trí nào thích hợp không?” Tiểu Mãn nghĩ, Đáng Yêu chắc chắn am hiểu hơn cô.

Bên kia im lặng mấy giây mới đáp: “Chơi Nữ Thần Mặt Trời đi.”

“Hở?” Đây là lần đầu Tiểu Mãn nghe thấy cái tên này: “…À ừ.”

“Có thể khống chế được người khác, cũng rất trâu.” Tiểu Mãn mơ hồ nghe thấy tiếng cười xen lẫn: “Không chết sớm như vậy.”

Thao tác của cô còn chưa thạo, cũng rất nhát gan nên chắc chắn không dám đi đường đơn một mình, đi rừng thì thành lạc đường mất, lại càng không dám xông lên trước.

“Tên đầy đủ của cô ấy là gì vậy?”

“Nữ thần ánh rạng đông, Leona.”

“Tướng này đi đường nào vậy?”

“Trợ thủ.” Đáng Yêu nói thêm: “Hỗ trợ cho tôi.”

“Được.” Giống như mây mù tan biến dưới ánh đèn đường, Tiểu Mãn phấn khởi, đồng ý ngay tắp lự.

Sau khi nói chuyện với anh trên app xong, Tiểu Mãn nghiên cứu vị tướng Leona này rất lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cô còn chưa đánh răng đã hồ hởi mở game.

Bất ngờ nhận được một thông báo quà tặng.

Phạm Tội Mức Đáng Yêu đã tặng cho bạn hai món quà!

Cô ấn mở, màn hình hiện ra vị tướng Leona và trang phục Leona Tiệc Bể Bơi.

Ui.

Hôm nay cô còn đang tính mua bằng vé giảm giá.

Đáng Yêu lật đật mở app hỏi: “Anh không cần tặng tôi đâu, tự tôi sẽ mua mà OTZ.”

Bên kia chưa trả lời.

Tới ba giờ chiều người bên kia mới ung dung nhắn lại: “Mấy cái kia xấu nên tôi mua cái này.”

Lệch chủ đề rồi người ơi.

Tiểu Mãn hoang mang: “Hả?”

Phạm Tội Mức Đáng Yêu: “Skin.”

Tiểu Mãn vô cùng bất an: “… Tôi thấy ngại lắm, tự tôi mua là được rồi, anh dẫn tôi chơi cùng tôi đã cảm kích lắm rồi.”

Phạm Tội Mức Đáng Yêu: “Chơi chưa?”

Đổi chủ đề nhanh thật.

Nhưng vô dụng, con gái là tạo vật dai dẳng nhất, nếu có chuyện không giải quyết được thì cô nhất định sẽ rất rối rắm, chín con trâu cũng không kéo nổi.

Tiểu Mãn vẫn chưa từ bỏ: “Nếu không tôi cũng tặng anh một skin nhé, anh thích cái nào?”

Phạm Tội Mức Đáng Yêu đành nói: “Coi như là tiền lương sau này em hỗ trợ tôi được không?”

Tiểu Mãn: “Nhưng anh là người dạy tôi mà. Anh đừng như vậy, tôi không thích nhận miễn phí của người khác, nhất là anh còn dẫn tôi chơi nữa, thật sự không cần thiết phải tặng đâu OTZ.”

Phạm Tội Mức Đáng Yêu đột nhiên hỏi: “Nam giới tặng quà cho nữ giới là chuyện kỳ lạ lắm sao?”

Tiểu Mãn: “Không phải…”

Cô cũng không biết nói sao.

Do dự một lúc, Tiểu Mãn thấy khung chat hiện ra hai câu.

Phạm Tội Mức Đáng Yêu: “Đừng ngại.”

Phạm Tội Mức Đáng Yêu: “Tôi đang theo đuổi em.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện