Sổ Tay Sinh Tồn Của Tra Thụ

Chương 3


trước sau

Diệp Minh không dám tin mắt trừng lớn, khuôn mặt vì xấu hổ và giận dữ mà đỏ bừng. Cậu đột nhiên vươn tay đẩy Tần Dịch ra, lảo đảo lui về sau một bước, giọng tức giận: " Tôi phải đi! "

Hồ tổng nháy mắt rùng mình, nếu đây là người mà mà Tần tổng muốn thì sao có thể dễ dàng để cậu ta đi được? Lập tức liền muốn cản lại, nhưng Tần Dịch lại bỗng nhiên mở miệng kêu gã ở lại, nhàn nhạt nói: " Không cần đâu, để cậu ta đi đi "

Hồ tổng sững sờ ngay tại chỗ, gã không thể nào nắm bắt được ý đồ của Tần Dịch. Tần Dịch rốt cuộc là muốn tha cho Diệp Minh? Hay là không muốn tha cho cậu?

Diệp Minh thật sâu liếc mắt nhìn Tần Dịch một cái, ánh mắt lúc xoay người lộ ra một tia thống khổ, kiên quyết đẩy cửa đi ra ngoài

Hồ tổng thấy Diệp Minh đi rồi, đứng ở trong phòng tiến lùi không được. Nếu chưa làm rõ được thái độ của Tần Dịch bây giờ, gã cũng không dám tự tiện rời đi. Đang ở lúc gã do dự, Tần Dịch lại hướng gã nói: " Mời ngồi "

Hồ tổng tức khắc được sủng mà sợ, Tần Dịch vậy mà mời gã ngồi! Gã vội vàng đi qua ngồi xuống, bộ dáng đối Tần Dịch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó

Tần Dịch chậm rãi lắc nhẹ ly rượu trong tay, như có chút khổ sở mà thở dài, nói: " Người bạn cũ của tôi dường như rất không vui khi thấy tôi, không biết Hồ tổng đây có tính toán nào tốt không? "

Đôi mắt Hồ tổng chợt loé sáng, như dự liệu mà cười ha ha: " Tần tổng hiểu lầm rồi, ngài là quý nhân của cậu ta. Tiểu Phương sao có thể không muốn nhìn thấy ngài được? Cậu ấy chỉ nhất thời nghĩ không thông mà thôi, tôi dám cam đoan, cậu ta nhất định sẽ bằng lòng gặp ngài! "

Tần Dịch ý vị thâm trường nhìn gã, nhẹ giọng cười: " Thì ra là thế, như vậy thì tôi yên tâm rồi. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ! "

...........

Bởi vì không ai ngăn cản cho nên Diệp Minh thuận lợi rời khỏi phòng, cậu thở ra một hơi thật mạnh, chạy vào trong nhà vệ sinh

[ 888: ba ly rượu thì tính là gì? Chỉ giảm có 5 điểm giá trị hắc hoá, anh ta nếu sau này không cùng cậu tiếp xúc nữa thì làm sao bây giờ? ]

[ Diệp Minh: Sẽ không đâu, từ lúc anh ấy bắt đầu ám chỉ cho Hồ tổng tính kế tôi, đã nói lên ảnh sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi đâu. Đây là một dấu hiệu tốt, tôi lo lắng nhất không phải là anh ấy sẽ trả thù tôi, mà chính là tính toán cùng tôi mỗi người một ngã hai bên đều let it go. Nếu đã có cơ hội để tiếp xúc rồi, thì điểm giá trị hắc hoá tự động cũng sẽ có cách làm nó tiêu trừ a ]

[ 888 im lặng trong chốc lát: Có điều.... Anh ta tại sao làm vậy với cậu? ] 888 có điểm không thể lý giải nổi mạch não của Tần Dịch

[ Diệp Minh: Vấn đề này sao? Để tôi cho anh nghe một đoạn freestyle, nghe xong anh sẽ hiểu ngay thôi! ]

[ 888:??? ]

[ Diệp Minh: Check it out! Bạn trai cũ của tôi vừa cao lại vừa đẹp trai, vai rộng eo thon còn cả cơ bụng chân dài, có tiền cũng không quan trọng đâu a baby, việc quan trọng nhất là wow~ năm đó chúng ta cực kì yêu nhau, nhưng mà hiện thực một hai cứ phải đem chúng ta tách ra ~ tuy rằng tôi từng vô tình vứt bỏ anh ấy, hiện giờ chúng ta gặp lại nhau, ảnh vẫn như cũ muốn dùng tiền đem tôi mua trở về nha mua trở về yo~yo~yo~! ]

( A Miên: Xin lỗi mọi người, khúc này tôi vừa dịch vừa cười không dừng được mọi người ạ -)))))

888 lại có loại xúc động muốn đánh chết ký chủ...

Xảy ra loại việc này, Diệp Minh đương nhiên sẽ không tiếp tục quay trở về tham gia tụ hội cùng mọi người, mà rời khỏi khách sạn bắt xe đi về nhà

[ Diệp Minh: Tôi mệt quá đi. Anh giai, anh giúp tôi giám thị Hồ tổng một chút, tôi muốn xem thử gã chuẩn bị kế hoạch gì để xuống tay với tôi ]

888 cực kì rất không muốn để ý tới Diệp Minh, nhưng mà nó vẫn là có trách nhiệm của một hệ thống cao cấp, kí chủ dù rất tra, nhưng nó không thể để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc

Diệp Minh tối hôm qua uống rất nhiều rượu, ngày hôm sau liền yên tâm lười nhác mà thoải mái nằm ngủ. Tới lúc mặt trời lên cao rồi mới chậm rì rì đi tới công ty, trên đường đi 888 đem tình huống mình giám sát được nói cho cậu nghe

[ 888 nghĩ vẫn là nên khuyên nhủ một chút: Cậu chắc chắn muốn đi gặp Hồ tổng bây giờ sao? ]

[ Diệp Minh: Hôm qua đã xảy ra loại chuyện như vậy, tôi sao có thể tỏ ra không có chuyện gì mà tiếp tục ở đó làm việc? Đương nhiên mới muốn từ chức để trốn tránh mới là bình thường ]

[ 888: Gã chính là đoán được cậu sẽ làm như vậy, cho nên suốt đêm làm ra cái bẫy chờ cậu lọt lưới ]

[ Diệp Minh: Hoàn toàn không ngoài dự kiến của tôi, bản thân Hồ tổng chính là một gã nhà thầu không có lương tâm. Làm người không hề biết lúc nào nên dừng lại, vừa vặn gã cũng đang muốn lấy lòng Tần Dịch. Vì lợi ích trước mắt chuyện gì cũng làm được, đây là lí do lúc trước tôi chọn làm việc cho gã, vừa nhìn đã biết là một tên trợ công pháo hôi cực kì tốt. Mà tôi đương nhiên muốn cùng Tần Dịch phối hợp, để anh ấy trả thù tôi. Với hận ý của ảnh với tôi, việc gấp nhất chính là làm ảnh nguôi giận lại một chút mới có thể thực hiện được bước tiếp theo. Thái độ của Tần Dịch đối với tôi hiện tại có một câu hoàn mỹ để hình dung "

[ 888: Là câu gì? ]

[ Diệp Minh: Nếu cậu mà sống tốt thì chính là sét đánh giữa trời quang ]

[ 888:....... ] Để tên tra nhân này đi chịu chết là quyết định sáng suốt!

Diệp Minh bởi vì say rượu mà sắc mặt có chút tái nhợt. Cậu không đi tới văn phòng của mình mà đi sang phòng của Hồ tổng

Hồ tổng ánh mắt hơi loé, cười nói: " Tiểu Phương a, tìm tôi có việc gì sao? "

Diệp Minh nhớ tới thái độ của Hồ tổng hôm qua, tuy rằng có thể lí giải là do xuất phát từ tâm tư muốn nịnh bợ Tần Dịch của gã. Nhưng trong lòng vẫn có chút không vui, ngữ khí cũng lãnh đạm đi một chút, nói: " Tôi hôm nay đến là muốn xin từ chức "

Hồ tổng nghe vậy, nụ cười cũng nhạt đi một chút: " Tôi đã ứng trước cho cậu ba tháng tiền lương, hiện tại còn chưa tới hai tháng đã muốn từ chức. Như vậy không phải có chút không thích hợp sao "

Đối với việc này Diệp Minh sớm đã chuẩn bị trước, cậu lấy ra số tiền còn lại trên người, nói: " Đây là hai tháng tiền lương, xin ngài kiểm tra lại một chút ". Nói xong liền trực tiếp rời đi

Diệp Minh vừa mới đi tới cửa, hai tên bảo an cao lớn liền nhanh chóng đi tới. Đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cậu, rõ ràng là không có ý định cho cậu rời khỏi

Diệp Minh trong mắt hiện lên tức giận, quay đầu nhìn Hồ tổng nói: " Ông đây là có ý gì? Tiền lương tôi cũng đã trả lại cho ông rồi, xin để cho tôi đi "

Hồ tổng nhìn cũng không thèm nhìn số tiền trên bàn chỉ liếc mắt một cái, trong mắt xẹt qua tia khinh miệt, ngữ khí cũng thay đổi, lạnh nhạt nói: " Ngài Phương, nể tình cậu là bạn của Tần tổng, cho nên tiền lương cậu có trả lại hay không cũng không sao cả "

Diệp Minh trầm trọng nói: " Vậy ông tại sao lại không cho tôi đi? "

Thần sắc Hồ tổng đột nhiên trở lạnh, gã quát: " Tiền lương là chuyện nhỏ không đáng nói tới, nhưng mà một trăm vạn tiền bị thiếu, cậu phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng! "

Diệp Minh hơi ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: " Một trăm vạn gì? "

Hồ tổng đem một quyển sổ sách quăng ra, nói: " Tôi cẩn thận xem xét, điều tra cùng đối chiếu tất cả các hạng mục qua tay cậu trong khoảng thời gian này. Phát hiện trong đó có khoản tiền một trăm vạn không được ghi vào, nhưng đối phương lại nói là đã sớm đưa qua cho chúng ta rồi. Sổ sách này chỉ qua tay một mình cậu.... Cậu mau đem một trăm vạn kia giao ra đây, tôi hôm nay cũng sẽ không làm khó dễ cậu. Chuyện này liền giải quyết riêng giữa hai chúng ta thôi, cậu thấy thế nào? "

Diệp Minh đột nhiên đoạt lấy sổ sách, nhanh chóng lật xem vài trang. Sắc mặt rốt cuộc thay đổi, cậu phẫn nộ ngẩng đầu nói: " Tôi căn bản không có lấy tiền của công ty! Ông đây là vu khống tôi! "

Hồ tổng ánh mắt lạnh lùng lại âm hiểm nhìn cậu, không còn khí chất gần gũi ngày xưa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Tôi có trong tay vật chứng, chứng cứ rành rành. Chẳng lẽ cậu còn có ý muốn quỵt nợ sao? "

Diệp Minh tức giận đến cả người đều run rẩy, cậu hít sâu một hơi lạnh lùng nhìn Hồ tổng: " Ông tại sao lại muốn hãm hại tôi? "

Hồ tổng khinh miệt nói: " Tôi hãm hại cậu? Rõ ràng là do chính cậu tay chân không sạch sẽ, ngầm chiếm đoạt tài sản công ty, vậy mà còn không biết xấu hổ nói tôi hãm hại cậu? Thật đúng là nhìn người nhìn mặt nhưng không nhìn rõ được lòng dạ con người, nhìn cậu là một người sạch sẽ. Không nghĩ tới lại làm ra việc như vậy, sợ là cậu cũng là một tên ăn cắp chuyên nghiệp không chừng "

Diệp Minh lần này tức đến sắc mặt đều đỏ lên, chỉ vào Hồ tổng nói: " Ông, ông ngậm máu phun người! " Nói xong thì phẫn nộ muốn lao ra khỏi phòng!

Hai tên bảo an kia sớm đã chuẩn bị sẵn, một quyền nện vào bụng Diệp Minh. Diệp Minh không nghĩ tới đối phương vậy mà thật sự nói đánh liền đánh, từ phía dưới bụng cơn đau lan ra khắp cả người. Ngay sau đó liền bị một bàn tay thô bạo kéo về, ấn ngồi xuống ghế, không đợi cậu vùng vẫy thì cả hai tay đã bị bảo an dùng dây thừng trói lại trên tay vịn!

Hồ tổng đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Minh, khinh thường nói: " Đã trộm tiền còn muốn chạy trốn, xem ra tôi chỉ có thể báo cảnh sát "

Diệp Minh oán hận nhìn Hồ tổng, đối phương rõ ràng đã chuẩn bị từ trước. Nếu muốn báo cảnh sát bắt cậu, chỉ sợ là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không hết, hai mắt cậu đỏ bừng, cắn răng nói một câu: " Ông tại sao lại muốn làm như vậy? "

Hồ tổng có lý do gì tại sao lại muốn đối phó cậu? Đây mới là điểm cậu không rõ được. Chẳng lẽ là bởi vì..... Diệp Minh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, cả người cứng đờ tại chỗ

Hồ tổng lại một chút sơ hở cũng không lộ ra, chỉ lạnh lùng nói: " Cho cậu một giờ để suy xét lại kĩ, là trả lại tiền hay muốn báo cảnh sát. Tôi khuyên cậu nghĩ kĩ rồi hẳn nói ra "

Diệp Minh tiền trên người còn lại đều trả lại hết cho Hồ tổng lúc nãy, ở đâu mà còn ra thêm được một trăm vạn, còn nếu báo cảnh sát..... Đây rõ ràng là muốn hoàn toàn hủy hoại con đường sự nghiệp của cậu, hơn nữa cậu cũng không thể chịu đựng nỗi cái vết nhơ này, vẻ mặt lập tức nôn nóng vô cùng

Hai tên bảo an không nói một lời đứng phía sau cậu, Hồ tổng châm cho chính mình một điếu thuốc, hít mây nhả khói nói: " Tốt nhất cậu nhanh chóng cho tôi một câu trả lời, kiên nhẫn của tôi từ trước tới nay rất có hạn "

Thời gian một phút một giây trôi qua, lòng bàn tay Diệp Minh đều là mồ hôi lạnh. Trong đầu một mãnh hỗn loạn, nhất thời cái gì cũng nghĩ không ra! Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng

Đúng lúc này, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa " Cốc cốc cốc ". Tiếng rõ cửa kia đánh vỡ không khí căng thẳng trong phòng, Diệp Minh theo bản năng quay đầu nhìn lại, tim bỗng nhưng đập nhanh hơn

Không biết người tới là ai......

Hồ tổng ánh mắt ra lệnh, lập tức có một tên bảo an đi tới mở cửa ra

Diệp Minh ngẩn người nhìn người vừa đi vào, nhìn gương mặt quen thuộc trầm ổn anh đĩnh* ( *anh tuấn, đĩnh đạc) của đối phương.... Không biết tại sao, nháy mắt hốc mắt đều đỏ lên, cậu phát ra âm thanh hơi nghẹn ngào: " Tần Dịch..... "

Tần Dịch cứ vậy mà trùng hợp vừa vặn xuất hiện vào lúc này, đối với cậu mà nói thật sự cũng không phải tin tức tốt. Phảng phất như chứng minh được một việc gì đó mà cậu không dám nghĩ tới.... Nhưng giờ phút này, Diệp Minh bổng nhiên muốn thử một lần, muốn lừa gat bản thân một lần nữa, rằng mọi việc thật sự không giống như cậu đã nghĩ

Có lẽ mọi chuyện này tất cả cùng Tần Dịch không có liên quan với nhau

Diệp Minh giương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt kia hiện lên một tia mong đợi, cậu nói: " Anh có thể giúp tôi không? "

Tần Dịch lộ ra một cái cười như không, hắn tiến tới một bước đứng trước mặt Diệp Minh. Hơi cuối người chăm chú nhìn đôi mắt đã hơi phiếm hồng, giọng nói trầm thấp dễ nghe: " Cậu gặp khó khăn gì muốn tôi giúp cậu? "

Diệp Minh môi hơi rung nhẹ: " Tôi.... Tôi bị hại..... "

" Ồ? " Tần Dịch nhướng mày, lúc này hắn mới nhìn sang Hồ tổng, lạnh giọng hỏi: " Ông hãm hại cậu ấy? "

Hồ tổng vẻ mặt tràn đầy chính khí, khó chịu nói: " Tần tổng, ngài Phương là bạn của ngài, tôi làm sao dám hãm hại cậu ta! Tôi có chứng cứ chứng minh cậu ta đã trộm của công ty một trăm vạn, thật là trăm triệu lần không nghĩ tới cậu ta là cái loại người này! "

Tần Dịch liếc mắt nhìn tới sổ sách trong tay Hồ tổng, căn bản không có ý sẽ cầm lấy xem mà là quay đầu nhìn Diệp Minh, vẻ mặt thất vọng, nhàn nhạt nói: " Ba năm không gặp, tôi tưởng cậu sẽ không làm ra cái loại việc như vậy, xem ra là bản tính khó thay đổi "

Diệp Minh nghe giọng nói lãnh đạm của Tần Dịch, lại nhìn tới ánh mắt chứa đựng sự lạnh lẽo thấu xương. Rốt cuộc tâm cũng chìm vào đáy vực sâu

Sự thật như thế nào, bất quá cũng không còn quan trọng nữa

Trong nháy mắt cậu như trở về ba năm trước đây, ba năm trước, cậu cầm đi một trăm vạn kia

Cậu cả đời này chẳng sợ phải rơi vào cảnh khốn cùng tuyệt vọng nhất, cũng trước sau đều duy trì giới hạn của bản thân.... Chỉ có duy nhất làm một việc trái với lương tâm, điều này dằn vặt cậu suốt ba năm

—— Cậu dùng thủ đoạn hèn hạ nhất thương tổn người cậu
yêu nhất, cũng là người yêu cậu nhất

Một trăm vạn kia, đối với Tần Dịch hiện tại không đáng nói tới. Nhưng đối với Tần Dịch năm đó mà nói, cơ hồ là tất cả tài sản của hắn

Cậu không phải thiếu Hồ tổng một trăm vạn, mà là thiếu Tần Dịch một trăm vạn

Diệp Minh nhắm mắt lại, che giấu đáy mắt sớm đã tràn ngập thống khổ. Thời điểm cậu mở mắt ra, vẻ mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, cậu hơi rũ xuống mi mắt, nói: " Hồ tổng nói không sai, tôi không còn hy vọng được gì. Các người báo cảnh sát đi "

Trên đời này, có người vì cái sai chính mình mà phải trả giá bằng đại giới. Nếu đây là ý muốn của Tần Dịch, cậu cũng không có gì gọi là không cam lòng

Vừa rồi hành vi của cậu quá buồn cười, cậu có tư cách gì mà cầu xin được sự giúp đỡ của Tần Dịch?

Tần Dịch nhìn trên mặt Diệp Minh biểu tình như cũ vẫn bình tĩnh, ánh mắt càng lạnh thêm vài phần, a.... Em cho rằng giả bộ tỏ ra thái độ hối lỗi nhận tội thì tôi sẽ bỏ qua cho em sao? Em cho rằng chỉ cần như vậy đã tính là chuộc hết tội sao?! Chỉ báo cảnh sát là quá tiện nghi cho em rồi!

Không, lúc này chỉ mới là bắt đầu mà thôi

Tần Dịch từ sâu trong âm thanh phát tiếng cười trầm thấp, hắn quay đầu nhìn Hồ tổng nói: " Phát sinh ra sự việc như thế này thật xin lỗi ngài, Phương Hiểu dù sao cũng là bạn của tôi. Một trăm vạn này tôi giúp cậu ta trả "

Hồ tổng tươi cười hớn hở nói: " Ây da, Tần tổng đang nói cái gì vậy. Chỉ cần ngài muốn giữ cậu ta, một trăm vạn này thì tính là cái gì, coi như cùng ngài kết bạn với nhau thôi "

Tần Dịch nhàn nhạt nói: " Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, thì nói chi là bạn bè "

Hồ tổng liên tục gật đầu, gã luôn luôn thức thời mà nói: " Tần tổng nói như vậy thì tôi đây cũng không khách khí, có những lời này của ngài, vậy thì ngài Phương liền giao lại cho ngài. Tôi có việc phải đi trước, nơi này ngài cứ an tâm mà dùng, đảm bảo sẽ không có ai lui tới đây "

Nói xong vội không chờ được mà mang theo hai tên bảo an đi ra ngoài

Diệp Minh mặt không bày ra cảm xúc gì nhìn hết một màn trước mắt, từ lúc bắt đầu cậu đã biết rõ Tần Dịch tính kế cậu, trong lòng cũng không còn hy vọng gì. Huống chi tất cả mọi việc xảy ra đều do cậu sai, hiện giờ chỉ là về với điểm xuất phát của nó mà thôi

Tần Dịch kéo qua một chiếc ghế dựa ngồi xuống trước mặt Diệp Minh, ánh mắt u ám dừng trên người cậu, tựa như muốn đem cậu hoàn toàn nhìn thấu. Đột nhiên lại hỏi một câu không thể nào hiểu được: " Cậu yêu tiền tới như vậy sao? "

Diệp Minh mím lại đôi môi trắng bệch, một lúc sau mới phun ra một chữ lạnh lùng: " Đúng "

Tần Dịch nghe được câu trả lời, tựa hồ vấn đề khó khăn mà hắn trằn trọc bao đêm tự hỏi rốt cuộc nghe được đáp án, giờ phút này hắn cũng chẳng có chút nào là hoài nghi hay giãy dụa. Ba năm qua, hắn cuối cùng cũng chính tai mình nghe được đáp án từ miệng người này nói ra. Trong nháy mắt, gông xiềng màu đen nặng nề được cởi bỏ, con thú trong lòng gào thét muốn phá khỏi người hắn chui ra ngoài

Nhưng biểu tình của hắn chỉ là mỉm cười, như có chút tiếc nuối: " Tại sao không biện minh cho chính mình một chút? Cậu không phải giỏi nhất là lừa gạt người khác sao? "

Diệp Minh quay đầu đi, như không muốn nhìn hắn

Tần Dịch một tay nắm cằm Diệp Minh, dùng sức rất mạnh, chậm rãi đem đầu cậu xoay trở lại đây

Diệp Minh bị đau đến sắc mặt đều trắng bệch, cậu bị bắt nhìn thằng vào hai mắt của Tần Dịch. Trong đôi mắt đen nhánh kia, sự bạo ngược cùng hận ý khắc cốt ẩn ẩn hiện lên, như muốn phá không mà ra

Diệp Minh nhìn hai mắt hắn, không dời được tầm mắt của mình..... Ở bên kia, có vô số đêm cậu từ ác mộng tỉnh lại, mơ thấy Tần Dịch hai mắt đều là căm hận nhìn cậu. Hiện giờ cậu rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng, thì ra là bộ dáng như vậy, cùng trong mơ không quá khác nhau

Thì ra là Tần Dịch hận cậu đến mức này a....

Cậu cũng coi như là.... Được như ý nguyện...

Tần Dịch cuối đầu cắn lên khoé môi Diệp Minh, môi răng chạm vào nhau khiến trong miệng đầy vị tanh ngọt của máu tươi, hắn bật cười trầm thấp: " Tôi ngày hôm qua đã nói với cậu, cho cậu một cơ hội. Nhưng cậu lại từ chối "

Diệp Minh đáy mắt hiện lên một tia nhục nhã, lại không thể tránh thoát được giam cầm của người trước mặt

Tần Dịch tay xoa cổ Diệp Minh, nhẹ nhàng cởi ra cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện, cùng một mảng nhỏ da thịt trắng nõn trơn mịn.... Thân thể này đã từng khiến hắn vô cùng si mê, hiện tại vẫn như cũ khiến hắn động tâm, nhưng hắn lại chỉ muốn thô bạo làm nhục cậu

" Cho nên hiện tại, tới lượt tôi ra giá " Tần Dịch nở nụ cười châm chọc

Diệp Minh nhắm mắt lại rốt cuộc hoàn toàn thấy rõ được hiện thực, cậu trên môi lộ ra một nụ cười thảm hại, hỏi ngược lại: " Vậy ngài muốn ra giá bao nhiêu đây? Lấy thân phận hiện tại của Tần tổng, cũng sẽ không ra một cái giá quá thấp đâu nhỉ? "

Những lời này rơi vào trong tai Tần Dịch, làm động tác của hắn phút chốc khựng lại. Ngay sau đó lồng ngực hắn phập phồng một chút, giơ tay lên "Chát!" một tiếng, trực tiếp cho Diệp Minh một cái tát!

Diệp Minh mặt bị đánh nghiêng đi. Qua một lát, cậu quay đầu lại tiếp tục nói: " Tôi thiếu anh một trăm vạn, nếu anh đã không có ý định sẽ báo cảnh sát, vậy muốn ngủ bao nhiêu lần mới đủ đây? Anh cho tôi con số chuẩn xác đi, trước phải tính rõ ràng mới được "

Tần Dịch trong mắt đột nhiên hằn lên tia máu! Tựa hồ hận không thể lập tức đem người trước mặt này đi bằm thây vạn đoạn! Hắn đột nhiên dùng chân đá thật mạnh vào trên ghế! Trực tiếp đem Diệp Minh cùng ghế dựa đá ngã xuống đất! Sau đó một phen túm lấy cổ áo Diệp Minh, đem cả người cậu nhấc lên, ở khoảng cách cực kì gần mà chăm chú nhìn vào hai mắt cậu. Tựa như muốn thấy được rõ ràng, người này còn có thể bỉ ổi ti tiện đến cỡ nào!

Dưới khuôn mặt mi thanh mục tú tốt đẹp này, nội tâm lại nhơ nhuốc dơ bẩn như nước bùn dưới khe rãnh!

" Cậu cho rằng cậu là ai, cậu cho rằng mình có tư cách cùng tôi cò kè mặc cả sao? " Tần Dịch giọng nói rét lạnh, từng từng chữ từ kẻ răng rít ra: " Cậu cho rằng, cái loại người đê tiện như cậu đáng giá lắm sao? "

" Tôi không đáng giá, chính là do anh nguyện ý muốn mua tôi không phải sao? " Diệp Minh vươn đầu lưỡi liếm lấy máu tươi vươn ở khoé miệng, cười nói

Những lời này trực tiếp chặt đứt một dây cung còn xót lại trong đầu Tần Dịch, làm lý trí hắn hoàn toàn sụp đổ. Trong lòng chỉ còn lại hận ý mãnh liệt muốn phá hủy tất cả! Hắn bóp chặt cổ Diệp Minh, một tay còn lại xé áo sơ mi của cậu, cúc áo đều vì vậy mà bắn ra văng khắp sàn nhà!

Diệp Minh gắt gao nhắm chặt hai mắt, không cho Tần Dịch nhìn thấy được một mảnh bi ai trong mắt mình

Cậu vốn không nên trở về, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể buông bỏ được người này, bất quá cũng không quan trọng nữa.... Cậu vẫn có thể làm cho Tần Dịch tiếp tục hận mình

..........

Tần Dịch duỗi ra cánh tay mặc áo khoác vào, không nhanh không chậm sửa sang lại một chút. Chờ xong hết mọi thứ rồi, lúc này hắn mới nhận ra Diệp Minh vẫn còn nằm trên mặt đất. Ánh mắt khinh miệt lướt qua cơ thể của Diệp Minh, đột nhiên từ trong túi lấy ra một xấp tiền, không nhìn cũng không đếm, trực tiếp ném lên mặt Diệp Minh

Diệp Minh cuộn tròn trên mặt đất, cả người đều là dấu vết loang lổ, còn có máu tươi giữa hai chân chảy xuống. Tiền mặt đánh lên người cậu, làm cậu hơi hơi giật mình, qua một hồi lâu ánh mắt mới dần khôi phục lại một tia tỉnh táo

Cậu ngơ ngẩn nhìn tiền mặt rơi trên đất, chậm rãi cử động, quỳ trên mặt đất hờ hững đem từng tờ tiền nhặt lên

Tần Dịch cứ vậy đứng từ trên cao nhìn xuống tất cả một cảnh này. Nhìn người này không màn tôn nghiêm quỳ trên đất, nhặt lên từng tờ tiền. Nhìn người này phải lưu lạc đến cảnh ti tiện nông nỗi này

Hiện tại em đã biết rồi chứ? Đây mới chính là kết cục em nên nhận được

「 đinh, Tần Dịch giá trị hắc hoá -5. Giá trị hắc hiện tại là 75 」

Tần Dịch khoé môi khẽ nhếch: " Dùng cơ thể của cậu kiếm tiền cho tốt. Đừng quên, cậu còn thiếu tôi một trăm vạn —— tôi muốn cậu cả vốn lẫn lời đều trả cho tôi! "

Nói xong thì xoay người rời khỏi

Diệp Minh yên lặng nhìn bóng dáng Tần Dịch rời đi, thẳng đến khi chắc chắn hắn sẽ không quay trở lại mới gian nan bò dậy, mặc quần áo vào đàng hoàng, từ công ty rời khỏi. Lúc này cũng không có ai ngăn cản cậu, hơn nữa may là trời đã tối, cũng không ai thấy được một mặt chật vật của cậu

Cậu trở lại căn nhà mình đã thuê, mỏi mệt hướng giường nằm xuống

888 dọc theo đường đi đều im lặng, nó tuy rằng nhìn không quen diễn suất của ký chủ nhà mình, cảm thấy cậu là gieo gió gặt bão, nhưng nhìn cậu thảm đến như vậy.... Nhịn không được có chút đau lòng. Suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc chịu mở miệng nói chuyện

[ 888: Kì thật thì cậu cũng có thể không cần làm nhiệm vụ này...... ]

[ Diệp Minh: Tại sao lại không cần phải làm! Giá trị kinh nghiệm của tôi đều trông cậy vào anh ấy đấy! ]

[ 888 bỗng có chút tức giận: Giá trị kinh nghiệm quan trọng như vậy sao? Có thể khiến cho cậu phải làm tới tình trạng này? ] Tuy rằng biết rõ ký chủ có hệ thống bảo vệ, nhưng tình huống như vậy nhìn cũng rất khó chịu

Diệp Minh khó có lúc không nhanh chóng đáp lại, mà là một bộ thần sắc phức tạp. Lông mi cậu hơi rung động một chút, tựa như trong lòng rất khó chịu, lại dùng giọng điệu như không có gì cả nói: " Không sao, việc này tôi cũng sớm dự liệu trước rồi "

888 chưa bao giờ nhìn thấy ký chủ nhà nó ngoài lúc làm nhiệm vụ lộ ra biểu tình như vậy, bỗng nhiên đau lòng không thôi, cũng không biết mình bị trúng tà cái gì

[ Diệp Minh lại nói: Tôi chỉ có một việc không đoán ra được ]

[ 888 nhịn không được hỏi: Là việc gì? ]

[ Diệp Minh: Tôi vẫn không ngờ được Tần Dịch vậy mà vẫn như cũ rất yêu tôi ha ha ha ha ha ha ha! ]

[ 888:...... ]

[ Diệp Minh: Anh giai, thì ra anh là kiểu ngoài lạnh nhưng trong nóng a. Tôi rất cảm động a ha ha ha ha ha! ]

[ Diệp Minh: Tần Dịch một không báo cảnh sát bắt tôi, hai không trùm bao tải* tôi, ba không đem tôi đá đi. Ngược lại hao tổn tâm sức bài trí bố cục, tự mình dùng thân thể để trừng phạt tôi! Quan trọng nhất chính là xong việc còn đưa tiền! Nếu đây không phải chân ái thì cái gì mới là chân ái chứ! ]

( *Chắc ở đây ý ẻm bảo công quân không có trùm bao tải đánh ẻm -)))

[ Diệp Minh: Anh ấy trước sau đều tốt như vậy, không, là so với trước kia càng hăng hái mãnh liệt hơn. Duy nhất có điểm không hoàn mỹ chính là, vừa mới bắt đầu đã có điểm đau, ừm.... Mọi việc cũng không thể quá hoàn mỹ theo yêu cầu được. Có điều cũng phải cảm ơn anh giai đã quan tâm, moah moah yêu anh giai nga ( ˘ ³˘)♥ ]

888 rất muốn trở lại ba phút trước, đem hết lời nói ra ban nãy của chính mình đều nhai nuốt ngược vào bụng!

Diệp Minh dùng ánh mắt thâm tình như nhìn người yêu với tiền mà Tần Dịch cho cậu nghiêm túc đếm một lần, cảm thán từ đáy lòng: " Tần Dịch nhà tôi đúng là trước sau như một đều rất hào phóng, chỉ là có điểm đámg tiếc, tiền này tạm thời không thể dùng đến "

Cậu lưu luyến không rời đem tiền khoá vào trong ngăn kéo, thở dài một tiếng: " Loại người có cốt khí như tôi sao có thể vì kiếm tiền mà bán thân được chứ? "

[ 888: Cậu có dám mặt không đổi sắc mà đem những lời kia nói lại lần nữa không? ]

[ Diệp Minh: ^_^ ]

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Dịch: Em nếu sống tốt thì chính là xét đánh giữa trời quang!

Diệp Minh: Anh anh anh

888: Cậu mà sống tốt thì chính là sét đánh giữa trời quang!

Diệp Minh:..... Anh cũng ham vui cái gì hả?

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện