Sổ Tay Sinh Tồn Của Tra Thụ

Bị Chia Tay Bạn Trai Cũ


trước sau

Trong căn phòng cao cấp nhất của khách sạn, có một thanh niên đang ngồi trên sô pha. Đèn tường màu vàng ấm, ánh sáng chiếu lên người thanh niên tạo nên một vệt sáng tối kéo dài giống như một bóng ma, hắn duy trì một tư thế không nhúc nhích, không biết đã ngồi ở đó bao lâu rồi

Hiện tại là 12 giờ tối, nhưng người hắn chờ vẫn chưa tới

Thẩm Diệp hơi rũ mi mắt, tầm mắt dừng ở trên màn hình di động, tin nhắn gửi đi mãi vẫn chưa thấy đối phương trả lời.... Môi mỏng của hắn khẽ nhấp nhấp, đáy mắt lộ ra thần sắc có chút bực bội cùng bất an

Lần này việc cha làm thật sự rất quá đáng, đã nhiều năm như vậy, Hàn Tự vì công ty Thẩm gia mà trả giá rất nhiều, bỏ ra cũng không ít tâm huyết, mọi người đều rõ việc đó như ban ngày. Nhưng hiện tại.... Lại bởi vì một chuyện nhỏ mà hèn nhát, lấy làm cái cớ vớ vẩn đem Hàn Tự đuổi khỏi công ty, loại việc này đặt ở trên người ai cũng không tránh khỏi trong lòng cảm thấy tức giận đi?

Thẩm Diệp biết được tin này, ngay lập tức từ bên ngoài trở về, hẹn Hàn Tự đêm nay gặp mặt ở chổ này. Đối với hành vi của cha hắn, hắn không thể nào làm ngơ được

Trong phòng yên tĩnh, đồng hồ treo trên vách tường kim giây chuyển động " Tích tắc tích tắc " từng tiếng một rơi vào trong tai hắn, lại giống như đánh vào trong lòng hắn.... Hàn Tự tại sao còn chưa tới? Tại sao lại không trả lời điện thoại của hắn? Là đang tức giận sao, vậy là đã xảy ra chuyện gì rồi? Một đống ý niệm không nhịn được quay cuồng không ngừng trong lòng hắn

Thẩm Diệp bỗng nhiên đứng dậy nhanh chóng đi tới cửa, hắn muốn được nhìn thấy anh! Không thể nào cứ tiếp tục ngồi chờ như vậy được!

Đúng lúc này có tiếng vang nhỏ truyền đến, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một nam nhân mặc tây trang màu xám chậm rãi bước vào. Anh ngẩng đầu lộ ra gương mặt ôn nhuận thanh nhã, bên môi treo theo nụ cười nhạt: " Thật ngại, gặp một chút việc nên đến trễ "

Thẩm Diệp tại chổ ngừng bước chân, trên mặt bổng hiện lên thần sắc vui sướng xen lẫn thấp thỏm, giọng nói khàn khàn: " Anh, em cho rằng anh tức giận, không muốn tới gặp em... "

Nam nhân cười lắc lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng, ánh mắt cũng nhu hoà: " Những việc kia em đều biết rồi? Anh tại sao lại phải tức giận với em, việc này cũng không phải tại em "

Thẩm Diệp bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong mắt tràn đầy tình yêu mãnh liệt

Có một câu này.... Sự buồn rầu của cả ngày hôm nay, nôn nóng, chờ đợi bất an trong nháy mắt liền tiêu tan thành mây khói. Đây là anh trai của hắn, từ nhỏ đã bao dung che chở cho hắn, chẳng sợ gặp phải việc bị đối đãi không công bằng, cũng chưa bao giờ có ý định giận chó đánh mèo với hắn

Thẩm Diệp bỗng nhiên duỗi tay ôm chặt người trước mặt, chăm chú nhìn đôi môi màu hồng nhạt của đối phương, khó khăn lắm mới kìm lại ý muốn muốn hôn xuống. Hắn chính là yêu người này, một phút một giây cũng không muốn tách khỏi người này nửa bước, lại không thể không giấu giếm quan hệ này với mọi người, chỉ có thời điểm hắn ôm cậu trong lòng mới có thể tin rằng cậu cũng yêu hắn

Hồi lâu, Thẩm Diệp mới chậm rãi buông ra. Trong mắt hắn hiện lên tia kiên định, nghiêm túc nói: " Anh yên tâm, em sẽ không để cha đuổi anh ra khỏi công ty... Chúng ta hiện tại trở về hướng cha nói rõ mối quan hệ này của cả hai, em tin cha sẽ hiểu được. Em sẽ xử lí tốt mọi chuyện, sẽ không làm anh khó xử, tất cả những việc này em làm cũng đều vì anh. Anh... "

" Em yêu anh "

「 đinh, Thẩm Diệp độ hảo cảm +1, độ hảo cảm trước mắt 100 」

「 đinh, nhân vật mục tiêu của thế giới này Thẩm Diệp hoàn thành công lược, đạt được giá trị kinh nghiệm là 10000, ký chủ trong vòng ba ngày sẽ rời khỏi thế giới này 」

Diệp Minh nghe trong đầu tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến, biết chính mình lại đến lúc nên rời đi

Thân phận của cậu ở thế giới này tên là Hàn Tự, là con nuôi của Thẩm gia, từ nhỏ đã cùng Thẩm Diệp lớn lên. Vì để xoát độ hảo cảm của Thẩm Diệp, cậu vẫn luôn nghiêm túc đóng vai một người anh trai tốt, hiện tại rốt cuộc cũng đem độ hảo cảm xoát đầy, nhưng thời điểm độ hảo cảm được xoát đầy cũng là lúc cậu phải rời khỏi thế giới này

Diệp Minh nhìn chăm chú thanh niên trước mặt, thanh niên dung mạo anh đĩnh* ( *anh tuấn, đĩnh đạc), mặt mày sắc bén, tuy vẫn còn là thiếu niên nhưng lại bộc lộ sự sắc bén của một thanh bảo kiếm được ra khỏi vỏ, duy nhất chỉ có trước mặt hắn mới lộ ra một mặt ôn nhu thâm tình, cẩn thận.... Thật là, đáng tiếc

Diệp Minh đáy mắt như có như không hiện lên một tia quỷ quyệt, hắn vuốt ve mặt Thẩm Diệp một chút, tựa như lưu luyến lại như không muốn rời, yết hầu rung nhẹ phát ra tiếng cười trầm thấp: " Anh có một món quà muốn tặng cho em "

Thẩm Diệp lộ ra biểu tình kinh hỉ, hắn đã phải chịu dày vò chờ đợi cả ngày, Hàn Tự không có tức giận với hắn đã rất mỹ mãn rồi, cũng không hy vọng gì xa vời cậu sẽ tặng quà cho hắn? Hắn ánh mắt chờ mong, gắp không chờ nổi mà mở miệng hỏi:

" Là cái gì -- "

Lời còn chưa dứt, bổng nhiên hắn cảm thấy có đồ vật lạnh băng đặt ở trước ngực, cuối đầu nhìn xuống ánh vào mắt hắn là một thanh súng lục phát ra ánh sáng màu đen lạnh lẽo

Họng súng nhắm ngay ngực hắn, mà nắm chặt lấy chuôi súng lại là ngón tay thon dài hắn quen thuộc nhất.... Bọn họ từng vô số lần mười ngón đan nhau, nói ra bao lời tình ý cho nhau nghe không biết bao nhiêu lần

Trong nháy mắt này, phảng phất thời gian đều ngừng lại, không gian cũng ngưng đọng

Qua một hồi lâu, Thẩm Diệp mới chậm rãi ngẩng đầu. Thần sắc hắn phức tạp nhìn Diệp Minh, môi hắn mấp máy: " Anh.... Đây là đang đùa sao? "

Diệp Minh cười, anh hơi nhướng mày, trong đôi mắt luôn toát ra ánh sáng ôn nhu lại chưa bao giờ lại lạnh lẽo như lúc này: " Cậu cảm thấy như thế nào?* "

( *Từ khúc này là do Diệp Minh trở mặt nên mình sẽ đổi cách xưng hô)

Thẩm Diệp bình tĩnh nhìn vào hai mắt Diệp Minh, trên mặt huyết sắc rút đi, hắn hỏi: " Tại sao? "

Diệp Minh khoé môi gợi lên phát ra tiếng cười châm biếm: " Tại sao? Đương nhiên là bởi vì tôi muốn Thẩm gia của cậu. Tôi ở công ty nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện tại nói muốn đuổi tôi liền đuổi, thiên hạ này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy? Tôi lại không phải con chó do Thẩm gia nuôi "

Đáy mắt Thẩm Diệp hiện lên tia thống khổ

" Chuyện này là do cha làm sai. Chính là... Em chưa từng nghĩ muốn đuổi anh đi, cũng không nghĩ đến việc cùng anh tranh giành. Chúng ta không phải đã nói nếu không chia tay nhau thì sẽ vĩnh viễn ở bên nhau sao? "

" Tôi nhớ rõ " Diệp Minh nhẹ giọng cười, ngay lúc Thẩm Diệp vừa dâng lên một tia hy vọng, anh chậm rãi tự mình nói tiếp: " Chính là, tôi cũng không lạ gì việc cậu tự bố thí, chỉ cần cậu chết, tự nhiên tất cả của Thẩm gia cũng sẽ thuộc về tôi thôi "

Thẩm Diệp nhìn Diệp Minh trong ánh mắt đều là đạm mạc, nghe anh nói lời nhẹ nhàng bâng quơ lại lạnh lẽo thấu xương, trong mắt loé lên một tia u ám phảng phất không còn lại tia sáng

Diệp Minh nhìn bộ dáng thống khổ không dám tin tưởng của Thẩm Diệp, nhịn không được liền bật cười lớn

" Thế nào? Đừng nói cậu cho rằng tôi thật sự cũng yêu cậu? Tôi đều lừa cậu đấy! Tôi tốt với cậu là vì từ chổ cậu có được không ít lợi ích thôi! Nếu không phải mấy năm nay cậu cũng tiến lui phối hợp, tôi làm sao nhẹ nhàng có được một địa vị trong công ty đây? Lại nói tôi đáng ra nên cảm ơn cậu thật tốt. Chỉ là.... Tôi cũng chán phải giả bộ làm người yêu của cậu rồi, nếu cha cậu muốn đem tôi đuổi khỏi công ty. Tôi sẽ giết cậu, tự mình cướp lấy tất cả, đây mới chính là tôi! "

Thẩm Diệp sắc mặt trắng bệch, từng câu lạnh băng của anh nói ra như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng hắn, cho nên hắn một mặt yêu anh si cuồng. Nhưng từ đầu tới cuối với anh, lại chỉ là một vở kịch lừa gạt lợi dụng thôi sao? Rõ ràng anh chỉ cần nói một tiếng, em cái gì cũng nguyện ý cho anh hết, anh căn bản không cần phải làm như vậy....

" Anh đang gạt em... Có phải hay không.... "

Giọng nói của Thẩm Diệp rất nhỏ lại run rẩy như sắp không xong, ánh mắt trống rỗng, như không muốn tin tưởng tất cả những việc vừa xảy ra trước mắt mình

Diệp Minh ánh mắt khinh thường, không chút do dự mà bóp cò súng, mang theo một tiếng nặng nề vang lên. Thân hình Thẩm Diệp rốt cuộc máu tươi tràn ra nhuộm đỏ trước ngực.... Như là một đoá hoa địa ngục đang nở rộ

Hắn gian nan quay đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Minh, trong đôi mắt đen nhánh kia bắt đầu nhuộm lên một tầng hắc ám...

Theo tiếng súng vang lên kia, hắn rốt cuộc cũng không thể tiếp tục đi lừa mình dối người

Diệp Minh phảng phất như chỉ vừa mới làm một việc nhỏ râu ria không đáng nói, anh thong thả ung dung dùng khăn tay lau chùi khẩu súng lục, rồi tùy ý đem ném vào trong thùng rác, xoay người liền đi ra ngoài. Thời điểm đứng trước cửa, anh tựa hồ như nhớ tới cái gì mà quay đầu lại, đối Thẩm Diệp cười cười. Nụ cười này lại cực kì bạc bẽo, anh hơi mở miệng nói ra một câu

Nụ cười này cùng những lời đó.... Thẩm Diệp suốt cuộc đời này hắn cũng không bao giờ quên được, chẳng sợ một ngày nếu có phải trầm mình mãi mãi nơi vực sâu, cũng đem những lời đó khắc vào linh hồn của hắn, theo hắn đi vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp

Diệp Minh nói: " Đây là quà chia tay tôi tặng cho cậu, thích chứ? "

.........

Khuya 12 giờ đêm, trên đường cũng không có bao nhiêu người. Diệp Minh đi ra khỏi khách sạn, nhẹ nhàng quẹo vào nơi đường không có bóng người nào

Cậu mở di động nhanh chóng gọi số khẩn cấp 110, chỉnh lại giọng một chút dùng ngữ khí khoa trương lên tiếng: " A! Là 110 sao! Tôi là định đi ăn khuya. Lúc đi ngang qua nghe được bên chổ ở khúc đường XX, ngay khách sạn lớn Đế Cảnh ở lầu 3 phòng cao cấp truyền ra tiếng súng! Hình như đã xảy ra án mạng rồi, có người bị thương, các anh mau chóng chạy lại đây xem đi! Đúng rồi, cứu người bị thương như cứu lửa, nhớ phải gọi thêm cả xe cứu thương nữa! "

Nói xong liền quyết đoán cúp điện thoại rồi bỏ vào trong túi

Diệp Minh đứng tại chổ một chút, a.... Vừa rồi nhắc tới ăn khuya đột nhiên lại cảm thấy có chút đói bụng, dù sao cũng phải rời khỏi thế giới này, không bằng đi ăn thật no

Cậu hạ quyết tâm chậm rãi xoay người dạo bước. Xe cậu ngừng cách đó không xa trong một bãi đổ xe ngầm, cách nơi này chỉ có một chút

Bãi đỗ xe kế bên đèn đường bị hỏng một cái, ban đêm con đường này liền có chút hoang vắng..... Kế bên cũng không có ai cả, Diệp Minh đi tới, đi một lát cảm giác bản thân có chút đi không nổi, nghĩ thầm tuy chính mình cơm chiều vẫn chưa có ăn, nhưng cũng không đến mức đói đến nổi đi đường cũng không đi nổi chứ?

Hai chân hắn bắt đầu không nghe theo ý cậu, tầm mắt trước mặt dần trở nên mơ hồ, theo bản năng sờ sờ bụng mình. Ngoài ý muốn lại sờ được một mảnh dính nhớp ướt đẫm, nâng tay lên vừa thấy, bàn tay cậu vậy mà dính đầy máu tươi....

[ Diệp Minh:... ]

[ 888: Làm sao vậy? ]

[ Diệp Minh: Tôi trúng đạn rồi a a a! Anh tại sao không nhắc nhở tôi một tiếng chứ! ]

[ 888: Tôi mở cho cậu che chắn cảm giác đau ]

[ Diệp Minh: Chính bởi vì có che chắn cảm giác đau anh cũng càng phải nên nhắc nhở tôi a! Tôi cũng không biết tôi trúng đạn khi nào! Anh thân là hệ thống của tôi, chuyện quan trọng cũng không nói với tôi tiếng nào như vậy chẳng phải nên chịu trách nhiệm một chút chứ? ]

[ 888 thanh âm lãnh đạm: Dù sao thì cậu cũng phải rời khỏi, chết lúc nào hay chết như thế nào thì còn qua trọng à, chẳng lẽ tôi nói cho cậu thì cậu sẽ có thể chết đàng hoàng một chút? Mà không phải chết trên đường vì đi ăn khuya? ]

[ Diệp Minh:.....Tôi cảm thấy hình như dạo này anh đối với tôi có thành kiến ]

[ 888 trầm mặt một lát, thở dài: cái này gọi là báo ứng của cậu đấy ]

[ Diệp Minh:.... ]

[ Diệp Minh: Anh hình như có chút hiểu lầm rồi, tôi làm như vậy thật sự là do xuất phát từ lòng tốt! Miễn cho lúc tôi đi rồi, về sau Thẩm Diệp phải thương tâm khổ sở mới nghĩ ra cái hạ sách này. Kỳ thật nội tâm của tôi rất rất không đành lòng, cực kì thống khổ! Anh phải tin tưởng tôi! ]

[ 888: ha hả ]

[ Diệp Minh:...... ]

Diệp Minh cảm giác mình cùng 888 gần đây rất khó nói chuyện với nhau, cậu nhớ rõ lúc mới bắt đầu trói định thì 888 vẫn rất ra dáng một đàn anh phụ trách có trách nhiệm, tuy rằng tính cách hơi cao ngạo lạnh lùng một chút, nhưng mỗi khi làm việc lại không thể bắt bẻ được, là một hệ thống cao cấp nghiêm cẩn vô cùng ưu tú. Nhưng mà trải qua nhiều thế giới....

Khụ... Chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ

Diệp Minh lại đi tiếp hai bước, trước mắt tối sầm rồi ngã quỵ trên mặt đất, cuối cùng nhìn thấy nơi xa thấp thoáng có bóng người đi đến chỗ cậu, sau đó mất đi ý thức

Cảm giác quen thuộc lúc linh hồn bị rút ra truyền đến. Trong chốc lát, Diệp Minh liền xuất hiện trong một căn phòng không lớn không nhỏ ước chừng mười mét vuông, nơi này là không gian hệ thống của cậu. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sau khi rời khỏi, trước khi đi đến thế giới tiếp theo sẽ dừng ở nơi này nghỉ ngơi một chút

Bất quá bây giờ Diệp Minh cũng không vội vàng đi đến thế giới tiếp theo làm nhiệm vụ, mà là hài lòng cùng vui sướng ở trong lòng lẩm nhẩm tính một chút, vỗ tay cười nói: " Giá trị kinh nghiệm của tôi hình như tích cóp đủ rồi! "

Lúc trước cậu bị vật phẩm cửa hàng hệ thống không gì không có hấp dẫn, mới đáp ứng trói định cùng hệ thống để đi làm nhiệm vụ. Vì để có thể đổi kiện vật phẩm kia hắn đã xuyên qua vài thế giới. Nghĩ đến sắp có được đồ vật kia để quay về thế giới của mình, nhịn không được mà trong lòng không ngừng kích động

Ở thời điểm nhiệm vụ thế giới, Diệp Minh đều sẽ cùng hệ thống nói chuyện trong đầu hắn, nhưng mà ở không gian này thì 888 lại có thể trực tiếp nói ở bên ngoài cùng cậu

Chỉ thấy trên vách tường một chuỗi số liệu màu lam chảy qua, một giọng nói máy móc theo hướng lãnh đạm vang lên: " Phải, đủ rồi. Cậu xác định muốn đổi sao? "

Diệp Minh lập tức nói: " Đổi đổi! "

888 im lặng trong chốc lát, trên vách tường số liệu lưu động nhanh chóng xẹt qua, qua một lúc lâu, số liệu bị đình chỉ không thể lưu động nữa. Trước giờ vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh không một chút gợn sóng của hệ thống, lần đầu tiên trong thanh âm vang lên tiếng giống như đang tức tới muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi

" Không, đổi, được!! "

Diệp Minh hoảng sợ đến tái nhợt: " Tại sao? "

888 cười lạnh một tiếng: " Bởi vì vừa rồi tôi phát hiện giá trị kinh nghiệm của cậu, đều ở trạng thái bị đóng băng, không có biện pháp sử dụng "

Những lời này dừng trong tai Diệp Minh, quả thật giống như sét đánh giữa trời quang! Này giống như một tỷ phú ngủ trên một đống tiền hơn cả trăm vạn, một ngày đột nhiên muốn mua cho chính mình một chiếc siêu xe, lại phát hiện tài sản do chính mình sở hữu lại bị ngân hàng đóng băng! Mà trên người một đồng cũng không có, quá đáng sợ rồi!

Diệp Minh tức khắc giận đếm tím mặt: " Tôi cực cực khổ khổ xuyên qua nhiều thế giới làm nhiệm vụ? Các người nói đóng băng liền đóng băng, có còn vương pháp hay không?! Các người rõ ràng là âm thầm hợp tác với nhau! Anh hôm nay cho dù có như thế nào cũng phải cho tôi một câu giải thích rõ ràng, nếu không tôi nhất định sẽ đi khiếu nại mấy người! "

888 không chút do dự nói: " Cậu muốn nói vương pháp phải không? Bởi vì cậu ở mỗi thế giới sau khi hoàn thành công lược, đều phải tặng cho mục tiêu công lược một cái "chia tay suprise", dẫn tới sau khi cậu rời đi thì toàn bộ bọn họ đều hắc hoá! Mà lúc vừa rồi, giá trị hắc hoá của mục tiêu công lược sở hữu đã tích lũy đột phá tới điểm giới hạn, những thế giới kia toàn bộ đều thoát khỏi khống chế của tiến trình, hơn nữa còn sinh ra dấu hiệu cực kì không ổn định. Hậu quả này cực kì nghiêm trọng, cho nên chủ hệ thống mới phán định cậu công lược toàn bộ đều bị thất bại, đóng băng lại giá trị kinh nghiệm của cậu "

888 dừng lại một chút, bổ sung một câu: " Còn chưa đem giá trị kinh nghiệm của cậu trừ sạch, cậu nên cảm thấy may mắn đi "

Không khí đột nhiên an tĩnh khiến lòng sinh ra sợ hãi

Nhưng vẫn chưa xong, 888 ha hả một tiếng tiếp tục nói: " Mà thân là hệ thống của cậu, tất cả nhiệm vụ đều liên tục thất bại thì không nói, còn làm cho thế giới đang ổn định lại nảy sinh bất lợi, dẫn tới tôi bị đánh giá hệ thống cấp thấp nhất là E! Chẳng những tất cả phần thưởng được trích ra khen thưởng đều bị hủy bỏ, một chút giá trị kinh nghiệm còn không kiếm được, thậm chí điểm cống hiến của mấy năm liên tục cũng bị khấu trừ! Từ trước đến nay đây là nỗi nhục nhã lớn nhất mà tôi gặp phải trong suốt thời gian làm hệ thống. Cậu biết tôi đã tổn thất biết bao nhiêu không? A? Tôi lúc trước đều nhắc nhở cậu, làm nhiệm vụ thật tốt đừng có gây chuyện nhiều, cậu không nghe, bây giờ thấy vui rồi chứ? "

Diệp Minh thống khổ che lại ngực của chính mình, nghĩ đến chính mình cực khổ vất vả lâu như vậy, kết quả lại thành công dã tràng. Rõ ràng chỉ là một thể linh hồn lại phảng phất cảm giác được tim đau thắt lại, nhưng cậu lại không thể trút giận sang 888 được.... Bởi vì 888 thuần túy là bị cậu làm liên lụy!

Qua hồi lâu, Diệp Minh mới chột dạ nói: " Khụ khụ....Kia... Liệu có cách gì cứu chữa không? "

888 tức giận nói " Cậu đợi chút để tôi đi xem thử "

888 hiện tại hối hận nhất chính là, lúc trước không
hiểu sao lại nghĩ không thông, vì một chút tiền thưởng mà lại đi tiếp nhận một ký chủ tra đến như vậy?! Thật sự rất là mệt mỏi!

Qua vài phút, 888 lạnh lùng mở miệng: " Có, cậu trở lại mấy thế giới kia đi. Tiêu trừ hết giá trị hắc hoá của mục tiêu công lược, một khi mục tiêu công lược được tiêu trừ hết giá trị hắc hoá, tiến trình của thế giới sẽ trở về với quỹ đạo của nó. Nhiệm vụ sẽ được tính như bình thường là đã hoàn thành, giá trị kinh nghiệm mà cậu đạt được sẽ được kích hoạt lại lần nữa "

Diệp Minh:.....

Vậy mà còn phải quay trở lại mấy thế giới kia, kết cục này cậu thật sự không nghĩ tới.... Cậu đột nhiên thấy hối hận với những việc mình đã làm, nếu cho cậu cơ hội lần nữa, cậu nhất định sẽ hối cải, hảo hảo mà làm người

888 không kiên nhẫn nói: " Chỉ có duy nhất biện pháp này mà thôi, cậu rốt cuộc có đi hay không? Không đi thì nói, tôi hiện tại liền đem cậu đưa về cho thế giới chủ, chúng ta từ bây giờ không bao giờ gặp lại! "

Bốn chữ cuối cùng nó còn đặc biệt nhấn mạnh

Biểu cảm Diệp Minh cứng đờ trong chốc lát, bỗng nhiên dùng sức vỗ ngực thề son sắt, bộ dạng thấy chết không sờn

" Đi! Tại sao lại không đi? Nhất định phải đi! Một thanh niên tốt ngũ giảng tứ mỹ* như tôi, tự mình làm ra sẽ tự mình chịu trách nhiệm giải quyết, tuyệt đối sẽ không đẩy cho người khác mà trốn tránh, sao có thể lại đi trốn tránh trách nhiệm mà không chịu giải quyết chứ? Tôi phải trở lại những thế giới kia, dùng tình yêu của tôi để cảm hóa bọn họ, vì giữ gìn thế giới hòa bình tôi sẽ cống hiến sức mình! "

( *Ngũ giảng tứ mỹ (五讲四美): Ngũ giảng - năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; Tứ mỹ - bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp)

888: " Ha hả "

Diệp Minh cảm thấy mình đã mất đi sự tín nhiệm của 888 rồi, nhưng vì giá trị kinh nghiệm, cậu sẽ không bỏ dở giữa chừng như vậy! Cười mỉa một tiếng, cậu nói: " Chúng ta hiện tại quay trở về thế giới nào trước đây? Là tôi chọn hay do các người sắp xếp? "

888 an tĩnh khoảng một phút mới mở miệng nói: " Vừa mới nhận được thông báo từ hệ thống chủ, bởi vì những thế giới kia đều trong trạng thái không ổn định, cho nên không có biện pháp tự mình lựa chọn. Chỉ có thể dựa vào hệ thống chủ phân tích một chút, lựa chọn thích hợp thời điểm tạo cơ hội để cho cậu quay trở về "

Diệp Minh không nói hai lời nói: " Được, đều nghe anh! "

Trên vách tường máu trắng của căn phòng lưu lại số liệu lần nữa xuất hiện, làm hoa cả mắt, lúc sau giọng của 888 vang lên: " Lựa chọn tốt rồi, cậu chuẩn bị tốt để truyền tống đi. Có điều tôi nên nhắc nhở cậu, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu cậu lại làm hỏng, không chịu đem những thế giới kia cứu trở lại "

Diệp Minh: " Yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ làm thật tốt --! "

Lời cậu vừa dứt đã cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng, linh hồn không ngừng bị rút ra, truyền tống đã bắt đầu rồi

...........

đinh, truyền tống xong

Diệp Minh mở to mắt phát hiện mình đang ở trong một căn nhà nhỏ vừa hẹp vừa cũ nát, cậu không vội đánh giá tình cảnh của chính mình mà là đứng dậy đi đến trước gương. Trong gương hiện ra một gương mặt thanh tú, cậu lập tức liền hiểu rõ mình đã trở về thế giới nào

Nguyên lai đây là thế giới đầu tiên mà cậu đến

Thân phận của cậu ở thế giới này tên là Phương Hiểu, là một cô nhi, nhưng lại là một người rất có chí tiến thủ, tốt nghiệp ở một trường có danh tiếng. Lúc ấy cậu là một sinh viên mới vừa bước ra đời, Diệp Minh vì tiếp để cận được đối tượng mục tiêu công lược, cậu đã vào tổng bộ của Tần thị để làm thực tập sinh

Mục tiêu mà cậu công lược là người thừa kế tập đoàn Tần thị - Tần Dịch, hắn ta lớn hơn Phương Hiểu hai tuổi. Sau khi hắn đi du học trở về nước thì giấu thân phận làm ở công ty của nhà mình, mỗi ngày đều cùng đám nhân viên bình thường bọn họ quậy với nhau. Tần Dịch tuy là một đại thiếu gia vừa mới sinh ra đã ngậm muỗng vàng, nhưng lại không có tính khí xấu của bọn con nhà giàu, tính cách bình dị lại gần gũi còn rộng rãi với mọi người, còn rất có mị lực, mọi người ai cũng đều yêu thích hắn

Diệp Minh vờ như không biết thân phận của Tần Dịch, cả hai nhanh chóng trở thành bạn bè với nhau. Hơn nữa cậu vẫn luôn nỗ lực xây dựng hình ảnh tuy rằng xuất thân bình thường, nhưng là một người biết nỗ lực lại ưu tú, thân thiện. Tần Diệp quả nhiên có hảo cảm với cậu, một phen tiếp xúc lâu dần, cả hai cứ vậy tâm đầu ý hợp mà trở thành người yêu của nhau

Cùng Diệp Minh về sau ở bên nhau, Tần Dịch cũng không vì thân phận của hai người chênh lệch mà khinh thường Diệp Minh, thậm chí còn lo sợ Diệp Minh không thể tiếp thu được thân phận của mình nên vẫn giấu giếm không có nói ra. Tần Diệp là một người ôn nhu, săn sóc, ở nhà sẽ quét nhà nấu cơm. Hai người giống như một cặp đôi yêu nhau bình thường cứ vậy sống qua ngày tháng.... Nhưng lúc ở thời điểm tình cảm cả hai càng ngày càng mặn nồng, thì cha mẹ Tần Dịch lại biết được chuyện này

Cha Tần không thể nào chấp nhận được đứa con trai duy nhất của mình là đồng tính luyến ái, hơn nữa thân phận bạn trai của con trai mình lại vô cùng tầm thường, cho nên ra tay bổng đả uyên ương*. Tần Dịch sau khi biết được chuyện này, vì Diệp Minh mà không ngại cùng với người trong nhà ầm ĩ

( * Bổng đả uyên ương ý chỉ chia cắt uyên ương, chia cắt cặp đôi)

Diệp Minh vì để tăng độ hảo cảm, tỏ vẻ cảm động muốn cùng Tần Dịch cùng tiến cùng lui, vì thế Tần Dịch vứt bỏ hết tất cả mang Diệp Minh rời khỏi thành phố kia, đi tới một thành phố khác dựng lại sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Vừa bắt đầu qua mấy ngày đã rất gian khổ, không có trong nhà giúp đỡ, Tần Dịch lúc này mới thật sự biết cái gì là cực khổ. Nhưng vì Diệp Minh hắn vẫn luôn kiên trì cố gắng, bởi vì hắn muốn cho cả hai được hưởng một cuộc sống ổn định hạnh phúc, không còn sợ rời khỏi Tần gia phải chịu cái gì, vẫn như cũ bảo vệ thật tốt cho người mình yêu

Tuy rằng vất vả, nhưng Tần Dịch thật sự là một người rất có năng lực, sự nghiệp lần nữa dần có khởi sắc. Hơn nữa dù trải qua bao nhiêu khó khăn suy sụp, hắn vẫn bầu bạn bên cạnh Diệp Minh, càng ngày càng yêu cậu hơn. Cho rằng Diệp Minh thật sự yêu hắn là vì bản thân hắn chứ không phải vì thân phận của hắn

Một năm trôi qua rốt cuộc lần nữa Thất Tịch đến, Tần Dịch quyết định cầu hôn với Diệp Minh. Lúc này độ hảo cảm cũng xoát đủ 100, nhiệm vụ hoàn thành, giá trị kinh nghiệm cũng tới tay. Diệp Minh nghe hệ thống nhắc nhở bản thân trong ba ngày sẽ phải rời khỏi thế giới này

Tuy rằng lúc đầu cậu chỉ xem nhiệm vụ này như trò chơi mà làm, nhưng mấy năm trôi qua, người trước mặt cũng là người sống sờ sờ, đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của Diệp Minh.... Nghĩ đến mình cứ vậy đi mà không có lời từ biệt, thật sự có chút tàn nhẫn

Diệp Minh lúc này ý nghĩ chợt loé, nghĩ ra cái ý kiến tuyệt ( siêu) diệu ( ác)!

Cậu cho rằng chỉ cần mình làm cho Tần Dịch nghĩ thật ra cậu chưa bao giờ thật sự yêu hắn, như vậy đến lúc cậu rời đi, Tần Dịch sẽ không phải thương tâm hay khổ sở, nói như vậy sau đó sẽ rất nhanh bắt đầu cuộc sống mới. Vì thế Diệp Minh liền làm, cuỗm hết tất cả số vốn lưu động của công ty đã có được!

Công ty nhỏ này là do một tay hắn rầy dựng sau khi bọn họ rời đi, Tần Dịch vì thế mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, số tiền vốn này cực kì quan trọng. Lấy đi hết số tiền đó cũng đủ tạo đả kích cực kì lớn cho công ty, làm cho bao nhiêu kiên trì của Tần Dịch trong một sớm đều bị hủy hết!

Diệp Minh nếu mang số tiền vốn đó đi, Tần Dịch một là rầy dựng lại từ đầu, hoặc cũng chỉ có thể còn con đường duy nhất là quay về Tần gia

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì đã không nói, nhưng Diệp Minh rốt cuộc nghĩ tới nghĩ lui một chút cảm thấy Tần Dịch cực kì yêu cậu, cho nên như vậy cũng không đủ để cho Tần Dịch hết hy vọng, vì thế cuối cùng quyết định để lại cho Tần Dịch một phong thư trước khi bỏ đi

Đây là việc của rất lâu rất lâu về trước, Diệp Minh sau đó cũng đã xuyên qua rất nhiều thế giới khác nhau, nhớ tới lá thư kia đột nhiên cậu lại cảm thấy có chút chột dạ

Nếu cậu biết bản thân còn có thể quay trở lại....

[ 888: Cậu có phải đang nghĩ tới việc cũ? Hối hận rồi? Sợ hãi rồi? Tôi lúc trước đã khuyên cậu như thế nào? Nói cậu không cần viết cái bức thư kia, cũng không cần cuỗm tiền đi, ngoan ngoãn rời đi thôi là được rồi, cứ cố tình ngứa tay làm gì ]

[ Diệp Minh:...... ]

[ 888: Cậu muốn tôi giúp cậu nhớ lại một chút nội dung trong bức thư không? Dù gì cũng là do tự tay cậu từng chữ từng chữ viết ra mà ]

[ Diệp Minh: Không cần đâu..... ]

[ 888 đã tiếp tục lên tiếng, bày ra một bộ điệu tình cảm phong phú mà đọc lên: Tần Dịch yêu quý, lúc anh nhìn thấy được bức thư này thì tôi cũng đã đi rồi, bất quá anh cũng không cần phải lo lắng, tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân mình. Rất cảm ơn anh đã yêu tôi nhiều như vậy, chỉ là thời gian qua tôi cũng chịu đủ rồi, nguyên nhân tôi chịu ở bên anh là vì có thể có được một cuộc sống sung túc, cũng bởi vì anh là đại thiếu gia Tần gia, ai biết được anh sẽ phải đi đến kết quả thê thảm như vậy. Anh lúc đó không nên rời khỏi Tần gia, con người cần gì cứ không chịu khuất phục, cố gắng mạnh mẽ như vậy làm gì, thật ra tôi vẫn luôn mong chờ anh có thể đưa tôi về nơi kia..... Nếu anh không phải Tần đại thiếu gia, tôi sớm đã không hứng thú gì, càng không có việc sẽ cùng anh ở một chỗ. Tiền tôi sẽ cầm đi, coi như là phí bồi thường cho thời gian tôi lãng phí thanh xuân của mình để ở bên cạnh anh. Dù sao sau này anh quay trờ về Tần gia rồi thì chút tiền này anh cũng sẽ không để ý đâu, tôi biết anh vẫn luôn luôn rất hào phóng. Không hẹn ngày gặp lại, Phương Hiểu ]

[ Diệp Minh: Tôi lúc đó thật sự viết như thế sao??? ] Cậu nhớ rõ cậu không có viết quá đáng như vậy a.....

[ 888: Cậu nghi ngờ năng lực lưu trữ ký ức vô hạn của một hệ thống cao cấp như tôi sao? ]

[ Diệp Minh:....... ]

[ 888 vô cùng đau đớn: Đáng tiếc là năm đó tôi không phát hiện kịp thật ra cái đó là mở đầu của tội ác, cậu lại bắt đầu từ đó càng đi càng xa không thể quay đầu ]

[ Diệp Minh: Anh gần đây có phải xem phải cái thứ gì kì quái không chính đáng rồi hay không? ]

Diệp Minh nhớ lại chuyện cũ xong, bắt đầu xem xét đến tình trạng hiện tại của chính mình. Kỳ thật khiến cậu không nghĩ đến nhất chính là, thân thể của cậu vậy mà còn rất tốt! Chỉ là nhìn so với thời điểm rời đi có chút tiều tụy, hiện tại còn đang ở một nơi xa lạ, cậu đối với kí ức lúc ở thế giới này là dừng lại ở thời điểm cậu ra nước ngoài, mấy việc xảy ra sau này hoàn toàn không biết gì hết

[ Diệp Minh: Tôi nói, năm đó thời điểm lúc tôi rời đi, thân thể này chưa có chết đúng không? Vậy tình huống bây giờ là như thế nào? Lẽ nào lúc sau khi rời đi thì thân thể sẽ không lập tức nghẻo mất sao? ]

[ 888: Nếu lúc cậu rời đi trước đó đã chết, giống như Hàn Tự ở thế giới kia thì thân thể của cậu ở thế giới đó liền thật sự đã chết rồi. Chỉ sợ là sau này có quay trở lại, thân thể kia cũng không thể sử dụng được nữa. Nhưng nếu lúc cậu rời đi mà thân thể này vẫn chưa chết, hệ thống chủ sẽ căn cứ theo thiết lập của cậu lưu lại trong thân thể đó, dưới tình huống tạm thời không phải tiếp xúc với mục tiêu công lược sẽ thay cậu bảo quản thân thể tạm thời ]

[ Diệp Minh: yo! Cao cấp như vậy sao, nói cách khác chính là chỉ cần thân thể này của tôi không chết, sau khi rời đi còn được hệ thống giúp tôi treo máy sao? ]

[ 888: Không khác mấy ]

[ Diệp Minh: Vậy hiện tại rốt cuộc là cái tình huống gì? ]

[ 888: Trước mắt là thời gian và địa điểm cậu đang sống sau khi rời đi ba năm, đây là ký ức trong ba năm, cậu tiếp nhận đi ]

888 vừa nói xong, đại não của Diệp Minh liền cảm nhận được một lượng lớn ký ức tràn vào, cậu nhanh chóng biết rõ được tình huống hiện tại của bản thân

Lúc ấy sau khi cậu rời khỏi Tần Dịch, vì không để cho Tần Dịch biết nơi cậu sẽ đến, cho nên đã tạo ra hiện trường giả, bản thân ôm tiền bỏ trốn, quyết định ra nước ngoài. Nhưng lúc còn ở trên máy bay cậu lại lựa chọn thoát ly thân thể, sau khi cậu thoát ly rồi thì hệ thống tiếp quản thân thể của cậu, căn cứ vào thiết lập cuối cùng cậu còn lưu lại, vẫn luôn ở nước ngoài sinh sống. Bởi do đang treo máy, nên cũng không thể trông mong gì thân thể này sẽ làm ra việc lớn chấn động trời đất gì, ngày qua ngày sống cực kì vô vị và bình đạm. Hơn nữa cuộc sống cũng không quá tốt, chỉ có thể nói miễn cưỡng mà sống tạm bợ thôi

[ Diệp Minh: Chậc chậc, hệ thống các người tiếp quản thân thể tùy tiện quá rồi a, đây rõ ràng là đang lười biếng ]

[ 888: Hệ Thống chính là Hệ Thống, không thể thay thế ký chủ các cậu quyết định dù là việc gì, cũng không thể tự tiện tiếp xúc với mục tiêu nhân vật, càng không thể ảnh hưởng tới tiến trình lưu động của thế giới. Chỉ có thể giúp cậu duy trì việc sinh hoạt hằng ngày ở mức độ thấp nhất, không tính toán gì với cậu chính là cậu quá lời rồi, trên theo lý thuyết thì hạng mục này đáng lẽ ra là phải yêu cầu thu phí đấy ]

[ Diệp Minh:...... Vậy thì ba năm qua Tần Dịch như thế nào rồi? ]

888 lập tức đem thông tin truyền qua cho Diệp Minh. So với cuộc sống tầm thường của Phương Hiểu, thì Tần Dịch ba năm qua sự nghiệp lại càng ngày càng cường đại, như cá gặp nước

Hắn tìm kiếm Diệp Minh không có kết quả, sau khi chịu đựng sự đả kích lớn của việc người mình yêu phản bội. Rốt cuộc quyết định quay về Tần gia, đem đau thương biến thành động lực phấn đấu, trong thương trường hỗn loạn không ngừng lớn mạnh. Thời gian ba năm ngắn ngủi, Tần Dịch đã thực sự trở thành người nắm quyền Tần thị, cha của hắn cũng lui về sau màn nhường lại sân khấu cho hắn. Hiện tại cũng không còn là thiếu niên lạc quan ôm ảo tưởng về tình yêu nữa, mà là một kẻ thanh danh hiển hách thủ đoạn tàn nhẫn, một tổng tài bá đạo

Diệp Minh nhìn xong, rơi vào trầm mặt trong chốc lát

[ Diệp Minh: Vì sao tôi lại đột nhiên cảm thấy có một loại ảo giác sau khi tôi rời đi, hắn liền đi lên được đỉnh cao của nhân sinh? ]

[ 888: Không phải ảo giác đâu. Chính xác chính là, nam chính sau khi đá văng được loại chướng ngại vật như cậu, liền đạt được thành công, cưới được một mỹ nhân xinh đẹp trắng trẻo sau đó đi lên đỉnh cao của nhân sinh ]

[ Diệp Minh: Nhưng mà hắn vẫn chưa có lập gia đình? Cũng không có cùng ai nói đến chuyện yêu đương? ]

[ 888: Yên tâm, tôi chắc chắn không phải do hắn còn yêu cậu. Vì giá trị hắc hoá của hắn cũng không có thấp đâu, ha hả........ ]

[ Diệp Minh:......... ]

#Gần đây nhất vẫn không thể cùng hệ thống hảo hảo nói chuyện thì phải làm sao bây giờ?#

[ 888: Cậu tưởng còn có chuyện tốt như vậy sao? Cậu nếu không làm giá trị hắc hoá biến mất, thì giá trị kinh nghiệm cũng đừng nghĩ có thể lấy trở về ]

Diệp Minh sờ sờ cằm, cười một cái: " Bước đầu tiên, đương nhiên là phải trở về nước rồi "

____________________

Như đã nói thì tôi cũng chỉ mới tập tành dịch thôi, nên sẽ không quá đúng nghĩa, mong mọi người thông cảm cho. Cảm ơn mọi người đã đến. Yêu yêu mọi người moah moah ( ˘ ³˘)♥

Truyện convert hay : Huyền Huyễn: Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện