Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 20


trước sau

Advertisement

  
 
Chương 14: Cốt truyện này chạy lệch ( 5 )
 
Năm năm trôi qua, Diêu Thiên Thiên cũng không thay đổi quá nhiều... Nói hoa mỹ thế thôi chứ cô chẳng khác hồi bốn tuổi là mấy, vẫn vừa thấp vừa lùn.

 
Nếu mười năm nữa Tề Lỗi gặp lại Diêu Thiên Thiên thì chắc chắn cậu sẽ không thể nào nhận ra cô. Lý do đầu tiên là khoảng thời gian xa cách quá dài. Năm năm còn có khả năng khiến cho người ta nhớ mang máng đến một người, nhưng mười năm lại đủ để cho một đứa trẻ lớp ba vào đại học, chỉ sợ lúc đó Tề Lỗi đã sớm quên một bé béo với hai chiếc sừng rồi ấy chứ. Thứ hai là mười năm sau, Diêu Thiên Thiên đột nhiên cao vụt lên, thân hình trở nên thon thả duyên dáng yêu kiều, so với bé gái béo ngày xưa... quả thật như hai người khác biệt. Tề Lỗi có tài thánh cỡ nào cũng không thể nào nhận ra cô được.
 
Nhưng bây giờ chỉ mới năm năm trôi qua, Diêu Thiên Thiên không thay đổi nhiều và Tề Lỗi cũng chỉ là một học sinh cấp hai. Họ nhận ra nhau ngay khi vừa mới gặp mặt đối phương.

 
Năm năm trước, sau khi Tề Lỗi cạo đầu của một bé gái bốn tuổi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hành động của mình lúc đó rất quá đáng. Mặc dù cậu cũng tự cạo trọc đầu mình, nhưng mức độ nghiêm trọng của một cậu bé đầu trọc và một cô bé đầu trọc không giống nhau một chút nào. Thế là cậu quyết định sẽ quan tâm, chăm sóc cô gái nhỏ này. Nhưng ngờ đâu hôm sau lại không thấy Diêu Thiên Thiên đi học, cậu phải hỏi thăm rất lâu mới biết được tin bé gái kia đã chuyển trường.
 
Có thể bởi vì bị bắt nạt nên cha mẹ mới chuyển trường cho cô bé? Cảm giác tội lỗi đè nặng khiến Tề Lỗi luôn suy nghĩ về cô. Cậu đúng là một học sinh thường xuyên đánh nhau, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu thích bắt nạt những người yếu đuối. Vì sao năm đó trên người Tề Lỗi có vô số vết thương, chủ yếu là vì mọi người luôn chủ động khiêu khích cậu. Do bẩm sinh cậu đã phát triển và cao hơn các học sinh khác, trông như hạc giữa bầy gà vậy, và tất nhiên một người nổi bật như thế sẽ thu hút sự chú ý của mọi người rồi. Mà nếu như cậu đánh nhau cũng vô cùng lợi hại? Vậy càng khiến người ta thù ghét hơn chứ sao.
 
Do đó, việc Tề Lỗi trở thành một học sinh hư trong mắt giáo viên, thật sự là bị ép buộc.
 
Nhưng cạo trọc đầu một bé gái, bắt nạt con gái nhà người ta đến nỗi phải chuyển trường mà lại không bị phạt gì, phần áy náy dai dẳng này khiến cho Tề Lỗi nhớ kỹ Diêu Thiên Thiên. Thậm chí năm năm sau, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, cậu đã lập tức nhận ra cô bé. Cô vẫn tròn và béo như trước.
 
Diêu Thiên Thiên cũng không biết Tề Lỗi đã hoàn toàn nhận ra mình. Năm năm qua cô sống rất thoải mái, sống lại rất có lợi, tuy rằng béo hơn một chút nhưng cô vẫn luôn đứng đầu toàn trường, điểm môn nào cũng đạt tối đa, là bảo bối trong mắt các giáo viên, ngay cả khi đi học lỡ ngủ một chút cũng không có ai ý kiến! ( Đáng sợ thật, cô thiếu ngủ đến vậy à! )
 

Cuộc sống thoát ra khỏi nội dung cốt truyện làm cho Diêu Thiên Thiên cảm thấy rất thỏa mãn. Cô cũng không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với các nhân vật trong cốt truyện nữa. Trong cốt truyện gốc, lý do Diêu Thiên Thiên có kết cục bi thảm như vậy, chắc một phần cũng là do cô ta cứ thích chạy đến trước mặt nữ chính tìm ngược. 
 
Diêu Thiên Thiên đã “tu thân dưỡng tính” trong năm năm và cô chợt nhận ra một điều: Muốn thay đổi kết thúc của mình tính ra cũng rất đơn giản. Chỉ cần ra nước ngoài trong những năm sắp sửa xảy ra biến cố, cách Diêu Doanh Tâm thật xa thì nhất định sẽ “đại công cáo thành”. Làm sao phải khổ cực nghĩ cách ôm “đùi” làm gì, còn rụng mất một cái răng đến nay còn chưa mọc lại, lật bàn!
 
Nhìn thế nào thì cô cũng chỉ là một “bia đỡ đạn” nhỏ bé, ngay cả khi không có cô, Diêu Doanh Tâm cũng chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện không may.
 
Vì vậy, bây giờ cô thật sự không muốn có quan hệ gì với Tề Lỗi, thế là Diêu Thiên Thiên hếch mặt lên trời với hai cái sừng, hừ một tiếng: "╭(╯^╰)╮, tôi chưa từng gặp anh."
 

Tề Lỗi cũng không tức giận, cậu biết mấy năm nay mình đã

Advertisement
thay đổi rất nhiều, cô không nhận ra cũng là chuyện bình thường. Cậu liếc nhìn khuôn mặt mũm mỉm của cô bé, bánh bao nhỏ tròn tròn, thật muốn véo một cái.
 
Tề Lỗi là người đơn giản, nghĩ muốn làm gì thì sẽ không bao giờ do dự. Vì thế cậu lập tức véo một cái vào má, còn vừa nhéo vừa nói: "Năm năm không gặp em vẫn là một cục thịt tròn xoe nhỉ, mềm mềm mại mại véo rất thích."
 
 (╰_╯)#! Diêu Thiên Thiên lần thứ hai tức sùi bọt mép, cô tiến lên đá một cái vào đùi cậu. Bây giờ cô không còn là bé gái bốn tuổi năm ấy nữa, sau nhiều năm rèn luyện, sức chiến đấu đã lên một tầm cao mới rồi gừ gừ!
 
Tề Lỗi cười, cô đá như gãi ngứa, quả thực không đau một chút nào. Thấy trên tay Diêu Thiên Thiên ôm một đống sách bài tập mà vẫn không quên đá vào chân cậu, trông cô lúc này thật sự rất vất vả. Cậu không nhịn được đưa tay nhận lấy chồng bài tập, thuận tay xoa đầu cô, nói: "Anh cầm giúp em, cho em đá đủ mới thôi."
 
Diêu Thiên Thiên nhìn Tề Lỗi không hề hấn gì, lại nhéo cánh tay cứng như sắt của cậu, khóc không ra nước mắt. Năm năm, cô đã nâng sức chiến đấu của mình lên năm lần, nhưng sức chiến đấu của Tề Lỗi thế nhưng cũng tăng lên năm lần, vậy mà vẫn bị bỏ xa như vậy, lật bàn!
 
Thấy cô không nhúc nhích, Tề Lỗi cười nói: "Lúc đó em còn nhỏ, quên rồi thì thôi. Chỉ cần nhớ rõ sau này anh sẽ bảo vệ em là được. Đi thôi, anh giúp em mang bài tập về nhà cho giáo viên."
 
Sau đó ôm vở bài tập đi thẳng đến văn phòng giáo viên, dáng vẻ của cậu trông có vẻ như rất quen thuộc chỗ này.
 
Diêu Thiên Thiên có chút nghi ngờ, họ không còn học chung trường như hồi còn mẫu giáo. Chỗ này chỉ có tiểu học, tại sao Tề Lỗi lại không đến trường trung học cơ sở mà lại ở đây?
 
Tề Lỗi thấy Diêu Thiên Thiên vẫn đứng đó, cậu dừng chân, quay đầu nhìn cô, nói: "Em gái của anh học ở đây. Anh chỉ biết văn phòng giáo viên lớp năm, lớp ba còn cần em dẫn đường đấy, còn không mau lại đây?"
 
Diêu Thiên Thiên hiểu ra, tung ta tung tăng đi theo sau Tề Lỗi. So với ngày xưa thì Tề Lỗi đã trưởng thành hơn rất nhiều, thấy cô không đuổi kịp liền đứng tại chỗ chờ cô.
 

Dọc theo đường đi, Diêu Thiên Thiên không ngừng nhớ lại cốt truyện gốc. Khi Tề Lỗi lên “sân khấu” đúng là ở thành phố B. Nhưng đó là chuyện của mười mấy năm sau, sau khi nữ chính được Diêu Đại Vĩ đưa về nhà và giao thiệp với các giới nghệ sĩ trong làng giải trí. Lúc đó, Tề Lỗi là giám đốc của công ty mà Diêu Doanh Tâm ký hợp đồng, tiếp đó anh mới đoạt quyền trở thành chủ tịch. “Tinh Đồ” là công ty nổi tiếng trong làng giải trí, bao nhiêu người đều suy nghĩ vỡ đầu để tìm ra cơ hội ký được hợp đồng với Tinh Đồ. Nữ chính lại chỉ cần đi một vòng ở ngoài cửa là đã được ký hợp đồng luôn, chủ yếu cũng là do công ty đó thuộc sản nghiệp của nhà Mộ Dung.
 
Còn về thời niên thiếu của Tề Lỗi, tác giả cũng chỉ nhắc đến đôi chút, không hề liệt kê một cách chi tiết tỉ mỉ. Vì vậy, dù Diêu Thiên Thiên có nghĩ nát óc thế nào, cũng không thể nghĩ ra lý do vì sao cậu ta lại tới thành phố B.
 
Diêu Thiên Thiên cảm thấy mình không cần giả bộ với Tề Lỗi nữa, thăm dò gì đó đều là mây bay. Cô chỉ là một cô bé chín tuổi, hỏi thẳng ra cũng không có vấn đề gì cả.
 
"Sao anh lại đến thành phố B vậy?" Diêu Thiên Thiên không chút chần chừ hỏi thẳng.
 
Ánh mắt Tề Lỗi chợt lóe, thoải mái nói: "Chuyển nhà mà, không phải em cũng chuyển nhà sao?"




  
 
 


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện