Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Đêm trước cuộc chiến ác liệt


trước sau

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, chờ Đường Nham tỉnh lại từ trong giấc mơ thì mặt trời đã treo cao rồi.

Anh vừa dụi mắt vừa bò dậy từ trên giường. Ngoài cửa sổ viện thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện, không biết ai đang ở đó.

Đẩy cửa ra, Đường Nham liếc mắt một cái là thấy Trương Lương ngồi trên ghế gỗ trong sân, nói tới nước miếng văng tung tóe.

Ông cụ Trương thấy Đường Nham đầu tiên. Ông cụ vội vàng đứng lên từ trên ghế, chào hỏi: “Chàng trai tỉnh rồi. Tối qua ngủ ngon không? Chắc chắn đói bụng rồi. Bạn già, bà mau đi hâm nóng bữa sáng đi.”

“Cảm ơn ông Trương. Cháu ngủ rất ngon.”

“Có thể không ngon à? Không nhìn một chút xem bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi tới từ sáng sớm tinh mơ, chờ mãi tới bây giờ.” Trương Lương giả vờ nói với dáng vẻ không vui.

“Được rồi, cậu chịu khó được chưa?” Đường Nham cạn lời, nói.

“Được rồi, khen ngợi cũng đừng có khen qua quýt như thế. Tôi đã nghe ông Trương nói cậu đã giải quyết hết vấn đề phong thủy nhà họ rồi, lợi hại thật. Sao, sáng nay có thể về chưa?” Trương Lương hỏi.

“Ừ, chờ lát nữa chúng ta sẽ xuất phát. Cảm ơn ông Trương đã chiêu đãi.” Đường Nham vừa cười vừa nói.

“Ôi chao, hẳn là ông nên cảm ơn cháu.” Ông cụ Trương vội vàng nói, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ vô cùng cahan thành.

Mọi người trong sân liếc nhau một cái, ào ào cười lên ha ha.

Nói lời chào tạm biệt với ông Trương xong, Trương Lương lái xe đưa Đường Nham về.

Vừa về tới hẻm Liễu Hòa, Đường Nham đã chạy thẳng tới nhà Lưu Tiểu Nhiên. Hôm trước mới đẩy ngã cô nhóc, mình đã biến mất cả một ngày, thực sự là quá không có trách nhiệm, phải đền bù tổn thất cho người ta một trận thật tốt mới được.

Cửa phòng mở ra, khuôn mặt của Lưu Tiểu Nhiên hiện ra nhưng cô vừa thấy người tới là Đường Nham thì lập tức rụt lại, đóng bịch cửa phòng lại.

Nụ cười Đường Nham vừa bày ra lập tức cứng ngắc trên mặt. Đây là cô nhóc tức giận rồi, ôi, đều trách mình không tốt.

“Tiểu Nhiên, em mở cửa ra cho tôi vào có được không?” Đường Nham bước lên gõ cửa, nói đầy khẩn khoản.

“Hừ, em không muốn nhìn thấy anh.” Trong phòng truyền ra giọng nói cứng rắn của Lưu Tiểu Nhiên.

“Đừng mà, đều trách tôi không tốt. Vốn đã nói là theo em, kết quả vì chuyện khác mà bỏ rơi em, thực sự là cảm thấy mình sai rồi. Em đừng nóng giận được không?” Vẻ mặt Đường Nham đầy đau khổ, nói.

Cửa phòng được mở ra lần nữa, Lưu Tiểu Nhiên đen mặt xuất hiện ở cửa, liếc Đường Nham một cái rồi xoay người đi vào phòng.

Đường Nham vội vàng đi theo, tiện tay đóng kỹ cửa phòng lại lần nữa, chạy chậm đuổi theo Lưu Tiển Nhiên, chặn cô lại,

“Ngoan nào, đều là lỗi của tôi. Em muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được. Tôi thề chắc chắn nghe theo mệnh lệnh của cô nhóc.” Vẻ mặt Đường Nham thành khẩn, nói.

“Cả ngày chỉ biết khua môi múa mép. Tối qua em gọi điện hay gửi tin nhắn anh cũng không trả lời. Rốt cuộc anh bận cái gì?” Lưu Tiểu Nhiên bĩu môi, mất hứng hỏi.

Vốn sáng sớm hôm qua khi tạm biệt, Đường Nham nói hết giờ học sẽ quay về ở cùng với mình, kết quả đến trưa mới nhắn tin nói có việc phải làm. Đi chuyến này là một ngày một đêm không thấy bóng dáng, ngay cả người cũng không liên lạc được. Lưu Tiểu Nhiên vừa tức vừa lo lắng, khó chịu ở trong nhà cả ngày.

Cho nên vừa thấy Đường Nham là cô đã bày ra dáng vẻ này.

Không còn cách nào, Đường Nham đành phải nói chuyện đi xem phong thủy giúp ông cụ Trương một lần, còn miêu tả nỗi đau đớn và tuyệt vọng của hai ông bà về việc phải đối mặt với chuyện không có người thừa kế hương hỏa, quả thực là ki kịch loài người.

Vừa nghe thấy thế, Lưu Tiểu Nhiên bắt đầu nảy sinh lòng thông cảm với hai ông bà, sắc mặt dành cho Đường Nham cũng dịu đi nhiều.

Đường Nham vội vàng nhân cơ hội này tỏ vẻ bợ đỡ săn đón, vừa bóp vai vừa đấm lưng, dỗ cho cô bé nhà mình vui vẻ, khác hẳn với dáng vẻ cao cao tại thượng, chỉ biết sai khiến khi ở bên yêu tinh Tô.

Sau khi chấm dứt việc này, Đường Nham bắt đầu lập kế hoạch định đi lên thăm dò chuyện biệt thự như Tiếu Vi Vi nói. Tô Thiên vẫn canh cánh chuyện này trong lòng cho nên không thể kéo dài nữa.

Sức mạnh của Mạnh Mộng và Tô Thiên đã được tăng cường không ít, bây giờ có thể độc bá một phương rồi. Tới lúc đó nhỡ may xảy ra bất ngờ gì sẽ khá dễ thoát thân, xác suất toàn thân mà lui vô cùng lớn.

Mặt khác, Đường Nham còn chuẩn bị thêm vài lá bùa, đề phòng bất cứ tình huống nào. Ngoài việc dùng roi da thì anh không có khả năng khác, chỉ có thể gửi hy vọng và những lá bùa có sức mạnh phi thường này.

Sau đó anh đặt sự chú ý vào trên người có khuôn mặt kỳ lạ bị giam cầm rất lâu mang tới từ Cao ốc Empire State kia.

Gần đây mọi chuyện xảy ra liên tục, không có thời gian lo lắng chăm sóc huấn luyện vật nhỏ lợi hại này. Bây giờ là trước lúc xảy ra cuộc chiến ác liệt, tài nguyên hiệu quả nào cũng phải lợi dụng mới được. Cho nên anh quyết định khoảng thời gian này phải dạy dỗ nó thật tốt, thu nó lại một cách hoàn mỹ để mình dùng, làm ám khí xuất kỳ bất ý* khi chiến đấu.

*Hành động khi người ta không đề phòng

Anh mở bình sứ đựng quái kiểm ra, một luồng mây đen lập tức chui ra từ trong bình, lơ lửng giữa không trung, huyễn hóa thành một quái kiểm quỷ dị, trừng mắt đầy  âm u nhìn Đường Nham.

“Nhớ kỹ, chỉ có thể lộ ra ánh mắt cung kính và sợ hãi trước mặt tôi.” Đường Nham dứt lời thì phất tay, một cây roi đánh về phía quái kiểm kia.

Roi dài gào thét mà qua, tốc độ cực nhanh.

Một roi quất xuống, trên mặt quái kiểm lập tức xuất hiện một vết thương màu đen thật dài. Nó không kiềm được mà hét thảm một tiếng, từ trên không trung co lại vào góc tường, mắt nhìn Đường Nham càng oán hận và độc ác hơn.

Có thể nghĩ là biết nếu bây giờ nó có đủ sức mạnh thì kết cục của Đường Nham sẽ như thế nào.

“Đúng là vật nhỏ không nghe lời.” Đường Nham chậm rãi đi tới, quất một roi không chút khách sáo.

“Á.”

Đau đớn mạnh mẽ truyền tới, tiếng kêu thảo vang lên liên tục từ miệng quái kiểm. Nó vội vàng né qua bên cạnh.

Đường Nham không để cho nó có cơ hội chạy thoát, quất tiếp hai roi nữa.

“Đừng…Đừng đánh nữa.”

Giọng nói sắc nhọn của quái kiểm rạch qua không trung, rốt cuộc trong mắt xuất hiện chút sợ hãi. Nếu không cầu xin nữa thì nó sẽ hồn phi phách tán.

“Muốn để ta dừng tay rất đơn giản, ngoan ngoãn nghe lời là được. Hơn nữa, ta rất thích ánh mắt bây giờ của ngươi. Sau này nhìn ta nên dịu dàng chút vẫn hơn âm âm u u dọa người nhiều.” Đường Nham khoanh hai tay trước ngực, vui tươi hớn hở nói.

“Ta nghe lời ngươi, ta nghe lời ngươi. Ngươi đừng đánh nữa.” Quái kiểm sắp khóc tới ngất xỉu. Hồn phách của nó không hoàn chỉnh, cũng chỉ có một cái đầu lâu này. Vốn lúc trước tự đùa tự vui rất tốt nhưng từ khi người đàn ông này xông vào địa bàn của mình thì thế giới lập tức xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mình cũng trở thành tù nhân mặc người bắt nạt, càng xui xẻo hơn là người này đúng là không phải người tốt, vừa ra tay đã tâm địa sắt đá muốn người ta chết còn không dễ chịu.

Quả thực không thể thê thảm hơn nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện