Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Tôi không cần


trước sau

Advertisement
Ánh sáng màu xanh thụ linh tỏa ra chỉ là ngụy trang. Tô Thiên và Mạnh Mộng né tránh, nó vội vàng chạy trốn về hướng khác.

Nhưng lần này vẫn không thành công.

Vì một cây roi da màu đỏ đã quấn quanh thân thể nó, cố định nó chặt chẽ lại.

“Tô Thiên, đốt cháy nó đi. Thứ này mà để lại thì đúng là một tai họa.” Đường Nham vội vàng dặn dò.

Tô Thiên khẽ gật đầu, hai tay kết ấn, triệu hồi quỷ hỏa, bao vây ánh sáng màu xanh lục lại để đốt.

“Không, đừng mà.”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra từ trong ngọn lửa. Thụ linh kia chỉ nói một câu đã bị ngọn lửa cháy bừng bừng cắn nuốt.

Không bao lâu sau, ánh lửa tắt đi, một luồng xanh biếc nhẹ nhàng rơi xuống đất từ trên không trung.

Đường Nham thu hồi Xích Viêm, tò mò đi tới thì thấy một thứ gì đó màu xanh lục đang lơ lửng nằm yên lặng trong bụi cỏ.

“Đây là thứ gì?” Tô Thiên cũng kề lại, tò mò hỏi.

“Không biết nữa.” Đường Nham cũng rất lấy làm lạ. Anh tưởng ánh sáng màu xanh lục này bị đốt cháy xong sẽ hóa thành sương mù tiêu tán trong không khí, không ngờ cuối cùng vậy mà lại biến thành thứ này.

Đường Nham ngồi xổm xuống, quan sát thứ đó hồi lâu, phát hiện ra khí tức của nó tinh khiết, không hề giống vật âm hối. Lúc này anh mới lớn gan hơn chút, vươn tay cầm nó lên.

Nó ào tay thì tản ra vảm giác mát rượi, xanh biếc một màu, không có chút tạp chất nào như thể là phỉ thúy ngọc thạch hảo hạng.

“Đẹp quá. Cảm thấy giống như đá quý vậy.” Mạnh Mộng vui mừng nói.

“Rốt cuộc là thứ gì? Bây giờ tôi cũng không rõ lắm, Có điều thoạt nhìn không giống vật âm tà. Được rồi, bây giờ đã không còn trở ngại gì, các cô có thể yên tâm hấp thu sức mạnh.” Đường Nham ra lệnh với hai nô lệ của mình.

Tô Thiên và Mạnh Mộng cùng đáp lại một tiếng, lúc này mới xoay người quay lại bãi tha ma, bắt đầu hấp thu sức mạnh từ những khí thể lộn xộn như cách lúc trước.

Đường Nham thì chơi miếng đá thủy tinh kia một lúc rồi đặt nó vào trong túi, chờ về lật Phong Thủy Chân Kinh xem trong đó có ghi chép gì về thứ này không.

Thần kinh căng thẳng thả lỏng anh mới cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể mình. Vừa rồi lúc té hơi nặng, đầu gối và tay đều xuất hiện vết bầm đen.

Mẹ nó, đúng là xui xẻo. Đường Nham đặt mông ngồi xuống đất, xoa đầu gối của mình, khẽ lẩm bẩm.

Anh nhìn Tô Thiên và Mạnh Mộng đang hấp thu sức mạnh một lúc, bỗng cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện quan trọng gì, quên cái gì mất rồi. Đường Nham thò tay gãi đầu, suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Đúng rồi, Ứng Phong anh ta còn dang nằm nửa chết nửa sống trong bình sứ.

Đường Nham vội vàng lấy cái bình nhỏ từ trong ngực ra, thả Ứng Phong ra ngoài. Cái ông chú xui xẻo này vừa ra trận đã nằm thẳng cẳng trên đất.

“Ứng Phong, Ứng Phong, anh sao rồi?” Đường Nham bước tới cạnh anh ta, luôn miệng hỏi.

“Ừm, thật là khó chịu. Tôi cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đang biến mất từng chút một.” Ứng Phong yếu ớt mệt mỏi trả lời.

“Ặc, anh đừng vội, anh chờ chút đã.”

Đường Nham an ủi một câu, sau đó đứng lên, kêu Tô Thiên: “Yêu tinh nhỏ, cô tới đây một chút.”

Tô Thiên hấp thu khí thể nồng đậm trước mặt xong, xoay người bay tới.

“Sao thế?”

“À, vết thương của Ứng Phong rất nặng, vốn hông thể tự giúp mình bổ sung sức mạnh. Thế này đi, cô tinh luyện khí thể trong cơ thể rồi chuyển sang cho anh ta.” Đường Nham giải thích.

Tô Thiên cúi xuống nhìn thoáng qua Ứng Phong nửa chết nửa sống dưới chân, hàng mày thanh tú cau chặt lại với nhau, sau đó khẽ gật đầu, điều động sức mạnh trong cơ thể, chuyển chúng qua cho Ứng Phong.

Sức mạnh nồng đậm tràn vào cơ thể anh ta, vết thương trước ngực cũng nhanh chóng liền lại. Không bao lâu sau, hồn phách Ứng Phong đã khôi phục hơn một nửa.

“Ừm, cảm ơn, tốt hơn nhiều rồi.” Ứng Phong ngồi dậy từ trên đất, hoạt động cánh tay một chút, chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Vậy anh tự qua hấp thu sức mạnh, tăng cường thực lực, lần sau sẽ không trúng chiêu dễ dàng như thế nữa.” Đường Nham nói.

Mãi tới ba giờ sáng, đám Tô Thiên mới hấp thu sạch sẽ khí thể trong bãi tha ma.

Cảm giác bị đè nén trong không khí lập tức tan biến. Trong nghĩa địa cũng khôi phục sự yên tĩnh.

Đường Nham nhìn vài nấm mộ gồ lên trên đất, gật đầu đầy hài lòng, vung tay lên dẫn ba nô lệ quỷ quay lại thôn.

Lúc anh về tới nhà cụ Trương, hai cụ vẫn chưa ngủ mà đốt nến ngồi trong nhà chính. Vì thức đêm mà họ hơi có vẻ uể oải tinh thần. Vừa thấy bóng dáng Đường Nham, họ đã lập tức bật dậy từ trên ghế như đánh tiết gà.

“Chàng trai, cậu vậy mà đã trở về. Tình hình sao rồi?” Cụ Trương vội vã hỏi.

“Yên tâm đi, phong thủy phần mộ tổ tiên của các ông đã được cháu sửa lại cho hợp quy tắc rồi. Sau này chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa. Cháu bảo đảm trong vòng một năm chắc chắn ông có thể ôm cháu trai mập mạp.” Đường Nham vừa cười vừa nói.

“Ai chao ôi, chàng trai, ông già này thực sự cảm ơn cháu.” Ông cụ Trương vừa nghe anh nói thế thì kích động tới sắp khóc, vội vàng nháy mắt với bạn già của mình.

Bà cụ hiểu ý, lấy một phong bao lì xì dày cộm từ trong ngực ra, cười ha ha đưa cho Đường Nham, không cần nói bất cứ điều gì nữa.

Nếu là trước kia chắc chắn Đường Nham sẽ nhận nhưng từ khi làm vài mối buôn bán lớn xong thì tiền gửi ngân hàng của anh đã biến thành một con số rất lớn. Chút tiên lẻ này với anh mà nói thì không đáng kể chút nào. Sở dĩ anh qua giúp đỡ cũng là vì cảm thấy ông cụ Trương quá đáng thương mà thôi, mình làm hết sức là được rồi. Về phần tiền bạc thì không cần thiết phải nhận.

Vì Vậy Đường Nham nhận phong bao lì xì xong thì lại nhét vào tay bà cụ lần nữa,

“Bà nội, bà vẫn nên giữ lại thứ này để cháu trai cả dùng đi.”

“Đây là thứ cậu nên nhận, sao bà có thể thu hồi lại.” Bà cụ nói với vẻ mặt đầy khó xử, mắt không kiềm được mà nhìn về phía bạn già nhà mình.

“Chàng trai, cháu nhận đi. Cháu giúp chúng ta một việc lớn như thế, chút tiền này đúng là không đáng gì.” Ông cụ Trương khuyên nhỉ.

“Thực sự không cần. Cháu cũng không thiếu những thứ này mà chỉ muốn giúp hai người một tay thôi. Nếu ông Trương thực sự muốn cảm ơn cháu thì nhanh tìm cho cháu một cái giường để tôi ngủ một giấc. Ừm, cháu mệt tới nỗi mắt cũng không mở ra được nữa.” Đường Nham dứt lời thì ngáp một cái.

“Trời ạ, xem trí nhớ của bà này. Chàng trai đã bận rộn một đêm, chắc chắn mệt muốn chết rồi. Bà đã thu dọn xong phòng cho cháu, mai đi nghỉ một lát đi.” Bà cụ dứt lời, bước lên mở cánh cửa sương phòng bên trái ra, dẫn Đường Nham vào.

“Được rồi, cháu đi nghỉ ngơi trước đây. Hai cụ cũng đi nghỉ ngơi sớm chút đi, bây giờ đã muộn lắm rồi.” Đường Nham cười đáp lời, sau đó nhanh chóng xoay người vào phòng, đóng cửa rồi khóa trái. Anh sợ nói một lúc nữa thì hai cụ sẽ nhắc tới chuyện tiền bạc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện