Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Dạy dỗ nô lệ


trước sau

“Lúc trước bởi vì quá yêu em nên mới làm ra loại chuyện này, anh muốn giết em, để em vĩnh viễn ở bên anh, không bị người đàn ông khác chiếm giữ, bởi vậy anh mới ra tay, em xem mấy năm nay anh cũng chưa đi đâu, chỉ canh giữ thi thể em, nhất định em phải tin tưởng anh.” Trong giọng người đàn ông mang theo tiếng khóc.

“Vậy anh xử lý thi thể của tôi như thế nào, tại sao hàng xóm cũng không hỏi.” Ma nữ lại hỏi.

“Sau khi chôn cất em ở mảnh đất bỏ hoang, thì nói với bọn họ, em đã lấy người khác, vốn dĩ em ở cùng anh cũng vì phương thức này, hơn nữa người lớn lên còn xinh đẹp, cho nên bọn họ rất tin lời anh nói.” Người đàn ông vội giải thích.

Ma nữ cũng chính là Mạnh Mộng nghe xong, quay đầu nhìn Đường Nham, Đường Nham giơ máy ghi âm trong tay lên, ý bảo với cô ta đã ghi hết những lời nói kia rồi, vung tay, người đàn ông kia bay lên trên rồi lại bị ném xuống đất một cách hung hang.

“A.”

Tiếng hét thê thảm vang lên, người đàn ông thống khổ bịt mông, đau đến ngay cả nửa lời cũng không nói được, Mạnh Mộng không để anh ta có cơ hội thở dốc, lại trực tiếp vung tay, người đàn ông lại bay lên rồi rơi xuống, cứ thế nhiều lần, cứ bị quẳng xuống mặt đất, để làm giảm bớt sự tức giận.

Sợ Mạnh Mộng sẽ giết chết người, Đường Nham chạy lên kéo cô ta lại, nói: “Tôi nói này bà cô, tôi đã lấy được chứng cứ, đợi ngày mai giao cho cảnh sát, anh ta tuyệt đối sẽ bị tử hình, vừa rồi cô quá tức giận rồi, đừng giết chết người, đến lúc đó sẽ không dễ xử lý.”

“Tôi biết rồi, hừ, lại để cho anh ta sống thêm vài ngày.” Mạnh Mộng nhìn người mềm như bùn nằm trên mặt đất, hung dữ nói.

“Được rồi, xong chuyện rồi cũng đừng lãng phí thời gian ở đây, nhanh về đi.” Đường Nham nói xong thì vẫy vẫy tay, thu Ứng Phong và Mạnh Mông vào lọ sứ, còn mình thì ôm dáng người yểu điệu của tiểu yêu tinh chậm rãi bước đi trên con đường ở ngoại ô.

Vừa lên xe, Đường Nham như lang sói áp đảo người đẹp vào ghế xe.

“A, anh làm gì vậy?” Tô Thiên hoảng sợ.

“Làm em, nghe nói ở trong xe sẽ có phong vị khác, hôm nay chúng ta thử xem.” Đường Nham cười nhe răng bắt đầu xé quần áo.

Người đẹp mỏng manh không có sức lực phản kháng, đành phải khuất phục, bên trong không gian xe là một màn xuân sắc.

Sau khi quấn lấy nhau xong, anh thỏa mãn lái xe về nhà, trời đã tờ mờ sáng, mệt không chịu được, Đường Nham vừa vào cửa hàng nhà mình đã lăn lên giường ngủ, đợi anh tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Hôm nay là cuối tuần, cũng không có chương trình học ở trường, em gái Lưu Tiểu Niên dịu dàng đã chuẩn bị xong bữa sáng, đến gọi người, vừa no bụng tinh thần vừa sảng khoái, cuộc sống quả thật không cần tốt hơn.

Tuy rằng đang chìm đắm trong ôn nhu nhưng Đường Nham cũng không quên chuyện chính, anh giấu tên, bỏ ngày tháng năm sinh, nơi đăng ký khai sinh của Mạnh Mộng vào một phong thư, còn nhét cuộc ghi âm hôm qua, lặng lẽ đặt trước đồn cảnh sát.

Tài liệu quan trong như thế tất nhiên sẽ là sự trợ giúp lớn nhất với cảnh sát, bọn họ nhanh chóng bắt tên giết người đã giấu mặt trong nhiều năm, tuy rằng đợi phán quyết của tòa án cần một khoảng thời gian nữa, nhưng đối với loại trường hợp đặc biệt này mà nói, không cần đoán chắc chắn là án tử hình.

Nhóm cảnh sát cũng đã báo cáo tài liệu tìm người, nhưng căn bản không có một chút manh mối, cuối cùng không bệnh mà chết.

Nhanh như vậy đã giải quyết được tâm nguyện của chính mình, Mạnh Mộng rất kính trọng Đường Nham cũng cảm động, rất sảng khoái ký kết khế ước với anh.

Trong những ngày tiếp, Đường Nham và Lương Trương ở cửa hàng, giúp một ít khách hàng xem cách bố cục, xem phong thủy, vân vân, nhân tiện dạy dỗ ba con ma nhà mình.

Tô Thiên đã thành hình, nhưng cô vẫn là người bên gối bên giường, Đường Nham tha không dạy dỗ cô, Ứng Phong là đàn ông nên cũng sai khiến dễ, phiền toái duy nhất chính là Mạnh Mộng.

Nói thật, cô ta khi còn sống cũng chỉ là người phụ nữ nhà nông, cũng không biết đứng ngồi như thế nào để thể hiện vẻ đẹp của mình, Đường Nham đã chỉ bảo cô ta học theo Phong Thủy Thực Kinh tăng sức mạnh như thế nào, rồi sau đó bắt đầu dạy dỗ cô ta về hình thể.

Tuy cái váy đỏ kia đẹp nhưng dù sao cũng là phong cách xưa rồi, nhìn lâu thị giác sẽ mệt mỏi, Đường Nham lại lần nữa tìm cho cô ta bộ quần áo khác.

Sau khi dùng phương pháp tương tự, rất nhanh trên người Mạnh Mộng lại hóa ra một bộ đồ mới.

Trên thân trên chỉ có một bộ nội y mát lạnh, phía dưới là một chiếc váy ngắn cũn cỡn, gợi cảm đến tột cùng, sau khi Mạnh Mộng nhìn trang phục trên người tròng mắt như rớt ra.

“Anh, sao anh lại cho tôi mặc loại quần áo này, hơi quá đáng rồi, mau đổi đi.” Hai tay Mạnh Mộng che ngực, xấu hổ nói.

“Tôi là chủ nhân hay cô là chủ nhân, mặc như vậy rất tốt, đừng gây chuyện, roi da của tôi cũng không phải để trưng bày.” Đường Nham nghiêm mặt nói, vô cùng cứng rắn, không có cơ hội đổi quần áo khác.

“Không, tôi không mặc, nào có chủ nhân nào như anh, mặc quần áo nào không phải chuyện quan trọng, trước bàn bạc một chút được không?” Mạnh Mộng thở hổn hển nói.

Đường Nham căn bản không nhiều lời với cô ta, trực tiếp giơ roi ra hung hang quăng xuống, đánh vào lưng cô ta.

“A, đau.” Mạnh Mộng hét lên.

“Đây là hậu quả khi cô cãi lại.” Mặt Đường Nham không chút thay đổi nói,

“Lúc trước ký kết khế ước anh không nói như vậy?” Mạnh Mông bịt vết thương của mình, sốt ruột đến chảy cả nước mắt.

“Không nói gì, không phải nói moị chuyện đều nghe chủ nhân phân phó sao, cô chính là nô lệ, không cần suy nghĩ, chỉ cần làm theo lời tôi là được, không được khóc, bưng cho tôi chén trà đến đây, về sau gặp được khách hàng lớn cô phải dùng dáng vẻ này, chúng tôi đây còn phải làm ăn.” Đường Nham dạy dỗ nghiêm trang.

Nhìn nhìn cái roi dài nhỏ trong tay Đường Nham, để ngừa nó lại rơi vào người mình, Mạnh Mộng cắn răng nhịn đau, cẩn thận đi pha một chén trà, hiện tại cô ta là một linh hồn, căn bản không chạm vào được thứ gì chỉ có thể dùng khí di chuyển chén trà đến trước mặt Đường Nham.

“Tốt, cửa này coi như qua, lại đây đấm lưng cho chủ nhân.” Đường Nham dù bận vẫn ngồi ung dung, tiếp tục sai bảo.

Mạnh Mộng lại vội di chuyển đến phía sau anh, điều khiển lực, nhẹ nhàng đấm lên bả vai Đường Nham.

“Ừ, thoải mái, ngoan, về sau cứ đón khách như vậy, cửa hàng của chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được tiền, ha ha ha.” Đường Nham đắc ý cười lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện