Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Mở tiệc chiêu đãi ở đế quốc


trước sau

“Aiz, lúc đầu tôi cũng đã lường trước tình hình của cô Tô sẽ không quá tốt, không ngờ lại là kết quả xấu nhất. Chuyện cho tới bây giờ đã không có sức mà xoay chuyển trời đất rồi. Chuyển lời tới tổng giám đốc Tô giúp tôi là xin ông ấy nén bi thương.” Dáng vẻ Đường Nham cực kỳ thương cảm.

Với Tô Kiến Quốc chỉ có một con gái mà nói, nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh suy nghĩ là biết.

“Đúng vậy đó. Tổng giám đốc chúng tôi đau lòng vài ngày mới phấn chấn tinh thần trở lại. Điều này còn phải cảm ơn anh đã chỉ điểm. Ông ấy đặc biệt đặt một căn phòng riêng ở khách sạn Đế Quốc, mời anh qua ăn bữa cơm.” Trợ lý nhỏ nói mục đích đến ra.

“Khách sạn Đế Quốc?” Đường Nham sững sờ. Là khách sạn sáng nay Lý Thanh Minh từng nhắc, còn hình như rất xa hoa.

“Đúng. Khách sạn kia là sản nghiệp trực thuộc công ty chúng tôi. Tổng giám đốc còn đặc biệt dặn dò tôi đưa cho anh một tấm thẻ P cấp cao nhất, có thể sử dụng phòng bao sang trọng nhất. Toàn bộ rượu và thức ăn được giảm năm mươi phần trăm.” Trợ lý nhỏ dứt lời, lấy ra một tấm thẻ màu vàng từ trong túi xách đưa cho Đường Nham.

Đường Nham nhận lấy xem thử. Tấm thẻ này cầm rất cứng rắn, ánh vàng lấp lánh, trên đó còn viết tên anh và ưu đãi được hưởng thụ riêng,

Ai ya, đây chính là thứ tốt, Không hổ là ông chủ công ty lớn, ra tay thật hào phóng.

“Anh Đường, tôi lái xe tới. Anh thu dọn một chút, bây giừo chúng ta xuất phát đi.” Trợ lý nhỏ cung kính nói.

“Được, cô chờ một chút.” Đường Nham dứt lời, đóng cửa lại.

“Anh cái tên này đúng là nhặt được món lời lớn. Chỉ nói một câu thôi đã được bố tôi nhận là khách mâm trên rồi. Tấm thẻ vàng này tổng cộng khách sạn chúng tôi chỉ mới phát ra ngoài hai cái. Không ngờ anh vậy mà lại trở thành người thứ ba.” Tô Thiên bĩu môi, vô cùng bất mãn.

“Ha ha, ý cô là gì? Nếu không phải tôi thu xếp giúp thì bố cô có thể tìm thấy cô nhanh vậy à? Nếu không phải tôi ra tay, bây giờ cô có thể đứng chỗ này hả? Lương tâm của cô có đau không?” Đường Nham giận dữ nói.

“Xin lỗi, bây giờ trái tim tôi có lẽ đã thúi ra rồi.” Tô Thiên phản kích không chút khách sáo.

“Tôi thấy cô một ngày không ăn đòn thì toàn thân ngứa ngáy. Muốn nếm thử mùi vị của roi da có phải không?” Đường Nham dứt lời, định đi lấy roi da nhỏ ra. Con nhóc này đơn giản là thiếu trừng phạt.

“Trời ạ, không phải anh đồng ý đi ăn cơm với bố tôi à. Đừng lãng phí thời gian nữa.” Tô Thiên thấy Đường Nham muốn hành động thật thì cảm thấy sợ hãi, vội vàng bắt đầu lảng sang chuyện khác. Cô còn muốn đi gặp bố, nếu bị đánh thì chắc chắn không thể thay đổi được là không còn sức lực.

“A, bị cô làm cho giận tới mức hồ đồ, suýt chút thì quên rồi. Chuyện này tới đây thôi. Hôm nay nể mặt bố cô bỏ qua cho cô. Lần sau còn dám tranh cãi thì xem tôi thu dọn cô thế nào.” Đường Nham đen mặt cảnh cáo cô vài câu rồi quay vào nhà thay quần áo.

Dù sao cũng là khách sạn sang trọng, người tới chắc chắn áo mũ chỉnh tề, không phú tức quý. Mình mặc đồ quá giản dị, khó tránh bị mất mặt.

Anh lục trong tủ ra một cái áo sơ mi trắng duy nhất mặc vào, bên dưới mặc một cái quần tây màu đen và giày da. Đường Nham ăn mặc như thế đi ra, Tô Thiên sửng sốt vài giây.

Tên khốn nạn này lúc trước ăn mặc quá tùy ý, không cảm thấy gì. Bây giờ thay một bộ quần áo lại khiến hai mắt người ta tỏa sáng. Dáng vẻ này đi ra ngoài cũng có thể lừa gạt vài cô bé. Hừ, mặc có đẹp hơn thì bản chất vẫn là cầm thú. Tô Thiên ấm ức lẩm bẩm trong lòng.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Thiên, Đường Nham không kiềm được mà phá lên cười ha ha.

“Sao? Có phải chủ nhân cô ngọc thụ lâm phong hăng hái không?”

Cắt, còn là một cầm thú tưởng ai cũng mê mình. Tô Thiên ngoảnh sang chỗ khác, dứt khoát không đáp lại lời anh.

“Hừ, đúng là không có khiếu thẩm mỹ.” Đường nào đó bị không để ý tới thì hơi thở hổn hển.

Trợ lý nhỏ lái xe phía trước, Đường Nham và Tô Thiên ngồi ở ghế sau. Giờ đã là tối, sắc trời từ từ tối xuống, trên đường có không ít đôi tình nhân tay nắm tay đi dạo. Ngoài cửa sổ xe khắp nơi là ánh đèn sáng ngời.

Trong bầu không khí này, trong lòng Đường Nham bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Nghĩ tới chuyện mình còn chưa từng yêu đương, chờ sau này theo đuổi được Lưu Tiểu Nhiên rồi thì phải thể nghiệm cảm giác hẹn hò xem như thế nào cho tốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, tay của Đường nào đó lại bắt đầu hạnh kiểm xuấu, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của người đẹp nhỏ bên cạnh vừa nắn vừa bóp, còn oán trách nếu có thể nhào vào lòng thì tốt rồi.

Vẻ mặt Tô Thiên đầy tức giận, trong lòng mắng tổ tiên mười tám đời Đường Nham một lần. Cô định rút tay lại nhưng không rút nổi, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Đây đúng là một chuyện rất đáng được chửi mẹ nó.

Xe tới đích rất nhanh. Đường Nham xuống xe xong thì liếc mắt thấy một tòa nhà tạo hình tuyệt đẹp, trên đó gắn bốn chữ to ánh vàng lấp lánh, khách sạn Đế Quốc.

Chỉ từ vẻ bề ngoài đã có thể nhìn ra hai chữ cường hào rồi. Không hổ là khách sạn xa hoa nhất.

Nhân viên phục vụ lái xe đi, trợ lý nhỏ dẫn Đường Nham đi lên. Hai cô bé trẻ trung mặc váy ngắn ở cửa ra vào mỉm cười nói một hoan nghênh hạ cố, Đường Nham chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.

Vào cửa xong, tiếng động lớn ồn ào phía bên trái đại sảnh thu hút tầm mắt Đường Nham rất nhanh. Vừa nhìn thì phát hiện ra là khuôn mặt quen thuộc.

Đúng vậy, lúc này là lúc bạn trong lớp ăn cơm ở đây. Lý Thanh Minh được vây ở giữa, đắc ý nhận lấy lời nịnh nọt của mọi người xung quanh.

Nhà anh ta vô cùng giàu có là điều không giả nhưng bố Lý sợ anh ta tiêu tiền không có mức độ nên nắm rất chặt tiều tiêu vặt của anh ta trong lòng bàn tay. Vì vậy thực ra trong tay anh ta cũng không có bao nhiêu tiền.

Hôm nay chỉ đơn giản là để làm mất mặt Đường Nham, khoe khoang sức mạnh kinh tế của mình mới mời các bạn học tới ăn cơm. Dù sao giá cả của khách sạn Đế Quốc cũng bày ở đó, nếu dùng phòng bao thì chắc chắn chi phí sẽ rất nhiều. Cho nên anh ta dứt khoát bảo nhân viên phục vụ đặt thêm mấy bàn tròn lớn trong đại sảnh, vừa hay có thể để người một lớp ngồi đầy. Không chỉ giữ vững được thể diện mà cũng kiếm được lớp vải lót, đúng là một công đôi việc.

Hưởng thụ ánh mắt biết ơn và ao ước của bạn học, nghe vài lời nịnh nọt, trong tay lại thưởng thức rượu ngon, Lý Thanh Minh bỗng cảm thấy lâng lâng.

Tiền đúng là thứ tốt.

Anh ta đặt ly rượu lên bàn, ra hiệu cho một em trai bên cạnh rót rượu, vô thức liếc mắt về phía cửa, vừa hay đối diện với Đường Nham.

Ừm, không phải thằng nhóc này nói không đến à? Sao lại xuất hiện? Hừ, biết ngay là anh chỉ khoe khoang chứ chắc chắn trong lòng muốn đến muốn chết. Đúng là cho mặt mũi mà lên mặt, tự mình cuối cùng lại tìm cơ hội để anh ta quang minh chính đại làm nhục.

“Chao ôi, Đường Nham ở bên này, qua đây.” Lý Thanh Minh thoải mái ngồi trên ghế, vươn tay chào hỏi với Đường Nham, ra hiệu anh qua đây.

Một tiếng kêu to này khiến ánh mắt của tất cả các bạn học tập trung qua. Vài chục đôi mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Đường Nham. Vốn anh còn định lặng lẽ đi qua thôi, bây giờ xem ra tránh không thoát rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện