Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Quỷ khí quấn thân


trước sau

Advertisement
“Ai u, lời này là có ý gì? Không phải mình cậu tính đấy chứ? Có mấy phần độ tin cậy đây?” Trương Lương trêu ghẹo.

“Cậu sẽ biết nhanh thôi.” Đường Nham hờ hững trả lời anh ta một câu.

Trương Lương lại hứng thú. Ban đầu sở dĩ anh ta qua lại thân thiết với Đường Nham cũng là vì thì cái khí thế không coi ai ra gì, bình tĩnh tự nhiên này của anh. Mọi người trong trường nói anh là thần côn* chỉ biết lừa gạt người. Chỉ có mình anh ta biết mỗi câu Đường Nham nói đều có lý có cứ. Dù là theo phong thủy huyền thuật nhưng lần nào cũng bị anh nói trúng.

(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

Mà rất nhiều người không chịu tin vào sự thật này.

Trương Lương vừa định hỏi thêm vài câu thì bỗng nhiên bị người ta cắt lời.

Một nam sinh vẻ mặt căng thẳng đứng cạnh Đường Nham, cơ thể khẽ run như thể trải qua chuyện gì kinh khủng lắm.

Đường Nham chỉ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hốc mắt người này lõm sâu, phờ phạc ỉu xìu, hơi thở trên người rất âm u lạnh lẽo khiến anh cảm giác như đang đối mặt với một người chết vậy.

Vì trên người Tô Thiên có hơi thở này cho nên anh vô cùng quen thuộc.

Nhưng người này đang sống sờ sờ đứng trước mặt anh. Vậy chỉ có một khả năng là cậu ta tiếp xúc với chỗ đầy đủ âm khí thời gian dài cho nên mới khiến cậu ta có dáng vẻ này.

“Bạn này có chuyện gì à?” Đường Nham có thể đoán được sơ sơ nguyên nhân cậu ta tìm mình nhưng vẫn xuất phát từ lịch sự mà mở miệng trước.

“Xin chào cậu. Tên tôi là Chu Mạt. Chuyện này…Chuyện này…Tôi nghe nói cậu biết đạo thuật phong thủy gì đó cho nên muốn mời cậu giúp tôi một việc.” Chu Mạt lắp ba lắp bắp nói, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Vì trước kia anh ta cũng chế giễu châm chọc Đường Nham như những nam sinh khác. Mà những thứ vô liêm sỉ khiến anh ta thấy ghét thì lúc này lại trở thành sự tồn tại như cây cỏ cứu mạng.

“Chuyện gì?” Đường Nham cau mày hỏi.

“Gần đây trong nhà tôi xảy ra một chuyện kỳ lạ. Tôi…Tôi muốn nhờ cậu xem giúp tôi một chút.” Chu Mạt chần chừ hồi lâu, vẫn nói hết ra.

“Có thể. Có điều tôi có lợi gì?” Đường Nham hỏi.

“Lợi ích?”

Chu Mạt ngẩn người rồi lại như nhớ ra gì đó, cắn răng nói: “Chỉ cần cậu có thể giúp tôi giải quyết vấn đề, muốn bao nhiêu tiền tùy cậu ra giá.”

“OK, thành giao. Nói thế nào cũng là cuộc làm ăn đầu tiên của tôi, sẽ giảm giá cho cậu. Có điều còn có một việc cậu phải đồng ý với tôi. Mặc kệ tôi có yêu cầu gì, muốn làm gì cậu cũng không được hỏi nhiều, hơn nữa còn phải tích cực phối hợp.” Đường Nham mỉm cười, nói.

“Được, vậy khi nào chúng ta đi? Vì tôi lo chậm một phút thì người trong nhà sẽ thêm một phút nguy hiểm.” Chu Mạt nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Được rồi, chờ học xong giờ buổi sáng tôi sẽ đi về xem với cậu.” Đường Nham nói.

Hai người sắp xếp thời gian xong, Chu Mạt xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Trương Lương dò hỏi đầy quan tâm: “Tôi thấy người này hơi không đúng lắm. Cậu đồng ý nhanh thế có nắm chắc không? Đừng cậy mạnh.”

“Yên tâm đi, nhìn có vẻ khó giải quyết có điều tình hình thực sự thì còn phải tới mới biết được. Sao? Có muốn đi nhìn thử với tôi chút không?” Đường Nham cau mày hỏi.

“Được, đã muốn xem đạo trưởng Đường chúng ta thể hiện bản lĩnh cao cường từ lâu rồi.” Lời Trương Lương đầy thừa nhận.

Rất nhanh, chương trình học buổi sáng xong xuôi hết.

Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên vừa ra khỏi phòng học, Lý Thanh Minh đã đứng trên bàn, khí phách vạn trượng mà tuyên bố: “Các bạn, tối nay anh đây mời mọi người tới khách sạn Đế Quốc ăn cơm, muốn ăn gì thì gọi đó, quan tâm đầy đủ.”

Trong phòng học lập tức vang lên tiếng hoan hô. Các bạn học nhìn về phía Lý Thanh Minh, trong mắt tràn đầy ước ao và sùng bái. Khách sạn Đế Quốc đó. Đây chính là chỗ cao cấp nhất. Nghe nói tùy tiện ăn một bữa cơm phải mất vài nghìn, vậy
Advertisement
mà anh Lý lại mời năm mươi người của cả lớp đi ăn, còn có thể tùy tiện gọi món, vậy phải tiêu hết bao nhiêu tiền chứ? Không hổ là phú nhị đại, ra tay thật rộng rãi.

Lý Thanh Minh được vây vào giữa, đắc ý hưởng thụ sự nịnh nọt của mọi người, mắt vô thức liếc Đường Nham một cái xem anh có vẻ mặt gì. Kết quả anh ta phát hiện người ta ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, lặng lẽ dọn dẹp cặp sách của mình như thể không thèm để ý những chuyện này.

Lý Thanh Minh lập tức mất hứng. Cái tên nghèo khổ này, nghe nói ngay cả sinh hoạt phí cũng không có thì chắc chắn cả khách sạn cao cấp chút cũng chưa từng tới. Bây giờ còn có dáng vẻ không sao cả, giả vờ cái gì mà giả vờ? Trong lòng anh chắc chắn là muốn đi muốn chết.

“Này, Đường Nham, có phải nên cảm ơn anh đây chút không? Nếu không thì kiếp này của cậu cũng không có cơ hội tới chỗ cao cấp như thế.” Lý Thanh Minh lớn tiếng kêu với Đường Nham, ý châm biếm mười phần.

Đám bạn học cùng lớp cũng cười vang, chờ xem Đường Nham trả lời như thế nào.

“Cảm ơn ý tốt của anh Lý. Có điều hôm nay tôi đã nhận lời bạn Chu Mạt tới nhà cậu ấy xem giúp, có thể không có thời gian đi ăn cơm. Xin lỗi.” Lời Đường Nham không kiêu ngạo không siểm nịnh, không cảm thấy đáng tiếc chút nào vì không thể đi.

Câu trả lời như vậy khiến Lý Thanh Minh vô cùng bất ngờ. Anh ta còn chuẩn bị mượn cơ hội này mà chà đạp khí thế của Đường Nham một chút, không ngờ người ta vốn là không để vào mắt.

Anh ta liếc qua Chu Mạt vẻ mặt đầy lúng túng trong góc, cười giễu cợt thành tiếng: “Chu Mạt, cậu ta nói là thật à?”

“Ừ.” Ý tứ châm chọc trong mắt đối phương tràn ngập. Chu Mạt biết mình đã chọc tới Lý Thanh Minh rồi nhưng tình hình trong nhà khẩn cấp, anh ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm đắc tội với người ta, bất chấp khó khăn, kiên trì tới cùng nói một câu đúng vậy.

“Chậc chậc, lại có người tin tưởng lời thần côn thật à? Nể tình bạn học của chúng ta, tôi cho cậu một lời khuyên chân thành là bất cứ việc gì cũng phải có thêm một tâm nhãn, đừng để bị lừa còn đếm tiền thay người ta. Thôi, dù sao tôi cũng đã đặt xong rồi, tám giờ tối nay gặp ở khách sạn Đế Quốc.”

Lời Lý Thanh Minh vừa dứt, trong phòng học lại vang lên một trận reo hò, trong đó còn kèm theo tiếng cười nhạo Đường Nham và Chu Mạt.

“Hôm nay đầu Chu Mạt bị trúng gió à? Vậy mà lại không đi ăn bữa tiệc lớn sang trọng, lại lăn lộn với thần côn kia.”

“Đạo trưởng Đường của chúng ta cũng thật là, cúi đầu với anh Lý chẳng phải có thể thoải thoải mái mái đi mở rộng kiến thức một lần à? Từ chối dứt khoát như thế, thật là biết giả vờ.”

“Dừng lại đi. Người ở địa vị đó thì e rằng khách sạn Đế Quốc là chỗ nào cũng không biết.”

Các loại giọng nói vang lên bên tai không dứt, Đường Nham càng nghe càng tức giận, ước gì có thể thả ma nữ nhỏ nhà mình ra để họ nếm thử chút lợi hại. Nhưng anh nghĩ lại gây chuyện quá lớn cũng không dễ thu dọn kết cục. Đều là một đám dốt đặc cán mai, truyền nhân của Đường Quỷ Cốc sao có thể ngay cả chút khí phách này cũng không có.

Cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền, Đường Nham dứt khoát gọi Trương Lương ra khỏi phòng học. Chu Mạt cũng vội vàng đi theo.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện