Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Thiếu đòn đúng không


trước sau

“Á, anh điên rồi à?”

Tô Thiên ngạc nhiên, kêu thành tiếng. Cảm giác đau đớn mạnh mẽ nóng rát truyền tới cùng lúc từ trên người khiến cô cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện trên bộ ngực trắng như tuyết đã có thêm một vết máu rất dài. Lớp áo trên vốn mỏng manh cũng đã rách ra rồi.

“Hỏi cô lần nữa, gọi hay không gọi?” Đường Nham giơ roi da, nhìn cô từ trên cao xuống, trong mắt không có chút thương hại nào.

Tô Thiên cắn môi, hung hăng  nhìn Đường Nham chằm chằm, trong lòng dù có muôn vàn không cam lòng nhưng vẫn đứng lên từ trên ghế sô pha, quỳ xuống dưới chân Đường Nham, nói một câu chúc chủ nhân ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Một roi này đã đủ khiến cô đau đớn. Nếu đánh thêm vài cái thì cô sợ là không chịu nổi nên chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp.

“Hừ, như vậy sớm thì có phải tốt rồi không, khiến tôi bớt lãng phí lời nói. Bắt đầu từ hôm nay, lúc tôi ngủ dậy thì phải cung kính nói xin chào chủ nhân, buổi tối lúc đi ngủ cũng thế, nhất định phải gọi tôi là chủ nhân. Ngoan ngoãn nghe lời, bảo cô làm gì thì làm cái đó. Nếu không cũng đừng trách tôi không thương hương tiếc ngọc.” Đường Nham lạnh lùng dặn dò nhưng mắt lại nhìn chằm chằm không chớp vào luồng mềm mại trần trụi lộ ra ngoài vì áo bị rách của cô.

Ừm, hình như bộ đồ này hỏng rồi. Cũng may trước đó mình mua mấy bộ để cô thay đổi cũng không tệ. Đường Nham suy nghĩ thế, lục một cái túi to từ trong tủ quần áo ra, viết ngày sinh tháng đẻ của Tô Thiên đặt dưới lư hương, sau đó châm lửa đốt cái túi đó.

Ngọn lửa màu đỏ nhảy nhót không ngừng. Cái túi to biến thành tro bụi rất nhanh. Cùng lúc đó, quần áo trên người Tô Thiên cũng đã xảy ra thay đổi.

Một cái dây nhỏ buộc vòng quanh cái cổ thon dài thành một cái nơ con bướm. Hai miếng vải mỏng gắn liền với sợi dây, khó khăn lắm mới có thể che khuất vị trí quan trọng. Trên eo cũng là dây và vải nối với nhau, chân thì có thêm một đôi tất lụa dài qua gối màu đen khiến dáng người hoàn mỹ của cô được phác họa ra. Ngoài ra thì không còn thứ gì khác. Đây quả thực là còn mát mẻ hơn cả đồ lót mà người mẫu mặc.

Dù cô ngoan ngoãn đứng im không động đậy cũng là dáng dấp chọc người.

Tô Thiên thấy quần áo trên người mình trở thành như thế, trong lòng vừa thẹn vừa tức, định lớn tiếng trách cứ Đường Nham mấy câu nhưng lời tới môi rồi vẫn không làm sao mà nói ra khỏi miệng được. Cơn đau từ ngực nhắc nhở cô nếu phản kháng thì chắc chắn kết quả sẽ rất đáng sợ.

Thôi, mặc thì mặc đi, dù sao những người khác cũng không thấy mình. Dáng vẻ nhếch nhác của mình thì người đàn ông này cũng thấy hết rồi. Đối với anh thì không còn thứ đồ nào có thể che giấu nữa.

Còn Đường Nham thì đốt quần áo xong nhưng mắt cũng không dám nhìn Tô Thiên. Trong lòng anh đã đoán được cảnh tượng như thế nào rồi. Nếu mình nhìn thì chắc chắn sẽ không chịu được, bùng nổ tại chỗ chỉ là chuyện một phần, anh lại còn tự tìm khó chịu cho mình. Anh lập tức lên giường, chui vào chăn dỗ giấc ngủ.

Còn Tô Thiên thì co lại thành một cục, làm tổ trên sô pha. Cảm giác tê dại lan từ chỗ bị thương ra tới toàn thân. Cô chỉ có thể cố gắng che miệng lại mới có thể không để mình phát ra bất cứ tiếng rên khó kiềm nén nào.

Bầu không khí yên tĩnh, một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, lúc Đường Nham vừa ngáp vừa tỉnh lại thì mắt vô thức liếc về phía ghế sô pha. Tô Thiên vẫn đang ngủ say, hai mắt khép chặt, hàng lông mi hơi cong, không biết tấm vải trước ngực bị tung ra từ lúc nào. Hai luồng mềm mại trắng tròn hiện rõ không gì che đậy. Hai chân vô ý thức mở rộng, mỗi một khoảng da thịt đều kích thích các cảm quan của Đường Nham.

Mẹ kiếp, đây tính là gì thế? Tự mình tìm tội để chịu à? Một báu vật như thế này mà lại nằm không chút đề phòng trước mặt, trơ mắt nhìn lại không thể ăn được. Vốn quần áo mua để nhìn cho đã mắt, bây giờ xem ra đúng là giày vò.

Rốt cuộc lúc nào mới thể dâng tấm thân xử nam của mình ra đây?

Đường Nham vừa dùng tay phải dỗ dành tinh thần vô cùng phấn chấn khi sáng sớm thức dậy đã gặp phải cảnh quyến rũ này, vừa bất đắc dĩ mà gào lên trong lòng.

Chờ Tô Thiên nghe thấy tiếng động, tỉnh lại từ trong giấc mơ, liếc mắt thấy được cảnh tượng đời này cô không thể nào quên được.

“Á.”

Tiếng thét chói tai lại vang lên trong không gian chật hẹp lần nữa,

Đường Nham thoải mái mà kéo quần lên, liếc Tô Thiên đang che kín mắt, nói: “Sáng sớm ngày ra kêu loạn cái gì? Còn có tính tự giác của một tên nô lệ không?”

Sau đó anh vào phòng tắm rửa mặt, để lại Tô Thiên đang trợn mắt há hốc miệng đứng nguyên tại chỗ.

Cái tên khốn nạn, không, là biến thái, cầm thú. Anh điên rồi à? Vậy mà lại làm ra chuyện này với mình? Tô Thiên tức tới mức toàn thân run lên. Cô định đứng dậy đi tìm Đường Nham tính sổ nhưng qua sự giày vò vì bị roi đánh cả đêm, cơ thể của cô trở nên yếu ớt không có sức lực, cố gắng hồi lâu mới miễn cưỡng có thể ngồi thẳng.

Một cảm giác bất lực trào lên trong lòng. Tô Thiên nghĩ sao lúc trước mắt mình lại mù, cảm thấy người đàn ông này hiền lành đáng tin nên mới về nhà với anh. Bây giờ thì hay rồi, để người ta muốn làm gì thì làm, ngay cả chút phản kháng cũng không làm được.

Lúc Đường Nham quay lại thì vừa hay thấy dáng vẻ yếu đuối không có sức lực của Tô Thiên, không kiềm được mà lẩm bẩm trong lòng là thể chất người này quá kém. Mới đánh có một roi đã chịu không nổi. Xem ra tác dụng của nến bình thường quá thấp, phải nghĩ cách để kiếm mối làm ăn, để cô hấp thu lực tín ngưỡng, củng cố hồn thể.

Nếu không cứ chơi như thế thì y như xác chết, chẳng thú vị gì.

Đường Nham tiện tay lấy vài ngọn nến và hương qua đốt, đặt cạnh Tô Thiên. Không còn cách nào, trước khi có cửa làm ăn thì chỉ có thể dùng cách này để chống đỡ.

Chuẩn bị xong, Đường Nham lấy hộp gỗ đựng Phong Thủy Chân Kinh từ hốc tối dưới gầm giường ra, định nhân lúc bây giờ có thời gian đọc thêm chút nội dung trên đó.

Đường Nham là người bình thường đi học là ngủ, thành tích học tập quả thực nát bét. Nếu không phải lão đạo sĩ ép anh thề đồng ý lấy bằng tốt nghiệp thì e rằng anh đã bỏ học về nhà lâu rồi.

Chuyện này thì hay rồi, vừa mới đọc hai câu đã hơi không chịu được.

Chết tiệt, quyển sách này viết cũng quá rườm rà, một chữ cũng có thể lý giải rất nhiều ý, tra tài liệu cũng tới liệt tay. Vì lão đạo sĩ bỗng gặp chuyện không may nên anh xin nghỉ học nửa tháng, ngày mai phải quay lại đi học. Mấy ngày này anh vẫn chạy tới chạy lui không ngừng, không từng nghỉ ngơi tốt, thật đúng là rất mệt.

Đường Nham bực bội ném điện thoại lên giường, mắt lại vô thức liếc tới Tô Thiên co rụt trong ghế sô pha hấp thu sức mạnh.

Aiz, sao mình lại quên nô lệ nhỏ này nhỉ? Dù sao cô cũng không có việc gì để làm, bảo cô giúp phiên dịch cả quyển sách này thành văn xuôi theo tiếng phổ thông là được rồi, như vậy có vẻ đơn giản hơn nhiều nhỉ. Hình như từng nghe cô nói cô là sinh viên đại học nổi tiếng, làm việc này chắc chắn rất dễ dàng. Vậy mình có thể sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi.

Đường Nham xoa cằm, cười hí hí hai tiếng, cảm thấy mình thực sự quá thông minh. Ừm, vật gì cũng có chỗ dùng cả.

“Trời ơi, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi chứ?” Đường Nham đi tới cạnh Tô Thiên, ân cần hỏi han.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện