Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Sách từ trên trời rơi xuống


trước sau

Advertisement
Đường Nham đi đổ rác về thì vừa hay trông thấy cô con gái nhà thợ rèn họ Lưu ở cách vách ra ngoài phơi quần áo, tay áo xắn cao để lộ cánh tay trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, mỗi lần lơ đãng cúi người đều lộ ra đường cong mê người.

Chậc chậc, cô nàng này đúng là ngày càng đẹp, chỗ nào nên to đều to, không nên to thì đều không lớn. Đường Nham xoa cằm, ánh mắt lăm lăm chằm chằm nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, trên mặt vô thức lộ ra nụ cười bỉ ổi.

Lưu Tiểu Nhiên quay đầu lấy móc áo, vừa hay đối mặt với ánh mắt của Đường Nham, nóng bỏng như muốn xuyên thấu cô khiến cô nóng phỏng mặt, cảm thấy hơi giận, quệt môi quát: “Anh nhìn cái gì mà nhìn.”

“Cũng tại Tiểu Nhiên càng lớn càng xinh nên anh mới thế này đó.” Đường Nham dí dỏm trêu ghẹo.

Cô gái nhỏ bị câu này của anh chặn họng, không phản bác được, xấu hổ dẫm mạnh chân hai phát rồi mới xoay người xách chậu về phòng.

Ai ôi, dọa cô gái nhỏ xinh đẹp chạy nấy rồi, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, xem ra lần sau mình phải bỡn bớt lại một chút. Đường Nham bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục về nhà dọn dẹp.

Nhưng bấy giờ anh không hề chú ý thấy, nơi cửa sổ sau lưng có một ánh mắt u ám khó dò nhìn chăm chăm, thu hết tương tác qua lại giữa hai người vào mắt.

Phòng ốc lại được dọn dẹp một phen, thoạt nhìn cũng sạch sẽ hơn chút đỉnh, chỉ cần quét dọn xà nhà chút nữa là xong việc.

Đường Nham kéo ghế sang, cầm cây chổi, cẩn thận đứng lên, vươn tay chọc vào trong khe hở.

“Bịch.”

Một bọc vải màu đen đột nhiên ầm rơi xuống, nện thẳng vào đầu Đường Nham, lớp bụi dày cuộn quanh, mù mịt đến nỗi anh không mở mắt nổi.

“Ôi chao! Đờ mờ, ai nhét đồ linh tinh trên trần nhà mà không nói tiếng nào thế chứ… Muốn giết người hay gì!” Đường Nham vừa xoa gáy vừa hổn hển lẩm bẩm. Mình cũng xui thấy ớn, vốn còn định dọn qua cái phòng vệ sinh nữa, không ngờ lại bị nện một phát, đúng là xui xẻo.

Đúng là khổ tận cam lai mà.

Nói đến Đường Nham thì cũng có chút danh tiếng ở hẻm Liễu Hòa này. Mỗi lần nói đến anh, hàng xóm đều nói không hết chủ đề, đơn giản là vì đặc trung nghề nghiệp của anh, đạo sĩ.

Đường Nham năm nay hai mươi tư tuổi, là một cô nhi, lúc nhỏ bị cha mẹ vứt đến xó xỉnh nào đó, vừa hay được một lão đạo sĩ già đi lang bạt khắp nơi nhặt mang về nhà. Vì lúc đạo sĩ phát hiện ra anh, trong miệng đang ngậm một viên đường, chỗ anh nằm lại có nhiều đá tảng, nên kết hợp cả hai lại, cho anh một cái tên rất hợp lý, Đường Nham.

Sau khi hiểu chuyện, Đường Nham lâu lâu lại muốn kiện về cái tên quá mức tùy tiện của mình, đúng là bẫy thằng nhóc rõ ràng luôn mà.

Trước kia, lão đạo sĩ già thường đi ngao du bốn bể xem bói, xem phong thủy cho người ta mà sống. Sau khi thu nuôi Đường Nham, vì không muốn anh phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ nên mua một gian hàng nhỏ ở hẻm Liễu Hòa, chuyên xem phong thủy nhà đất, dò mộ các thứ cho người ta. Cửa hàng nhỏ còn có một cái tên hơi bị phong nhã là Dịch Kinh các.

Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, con người được tiếp xúc với kiểu giáo dục mới, đại đa số đều tin vào khoa học, vứt bỏ truyền thống huyền học nên mối làm ăn của lão đạo sĩ già ngày càng khó khăn, hai người cũng phải miễn cưỡng lắm mới được no ấm.

Sau khi lão đạo sĩ già nhặt Đường Nham về thì yêu thương anh như con trai ruột thịt nên cũng không muốn anh kế thừa nghề của mình, còn hy vọng anh có thể thi đậu đại học, tìm được công việc tốt.

Nhưng khốn nỗi là không được như ý, từ nhỏ đến lớn Đường Nham đều quen thói nghịch ngợm, thích gây chuyện, ngày nào cũng chăm chăm đi lấy mấy thứ thú vị, vốn chẳng để ý đến chuyện học hành gì.

Thành tích học tập luôn dậm chân tại chỗ, bản thân cũng chẳng có chí học hành nên sau khi tốt nghiệp trung học, Đường Nham cũng không đi học nữa.

Nhưng anh đã lãng vãng ở hẻm Liễu Hòa từ bé, quá quen thuộc với dân cư quanh đây, hơn nữa ngày nào cũng ở gần lão đạo sĩ già, mưa dầm thấm đất, cũng vụng trộm học được mấy chiêu, cho nên mỗi lần anh chiêu đãi khách trong cửa hàng cũng có thể phân biệt ra được mục đích đến của khách từ những thứ như cách ăn mặc, cử chỉ, lời nói, tướng người.

Quan trọng hơn là lần nào anh đoán cũng trúng trăm phần trăm, ông đạo trưởng già thấy anh có vài phần thiên phú, mà anh cũng chẳng học được mấy thứ khác nên cũng chỉ đành thỏa hiệp trước sự vùng vằng của Đường Nham, đồng ý dạy anh cách xem phong thủy.

Cứ nghĩ rằng nếu đến một ngày mình không còn ở đây nữa, tố xấu gì nó cũng lấy được cái nghề để lấp đầy bao tử, không đến mức phải lâm vào cảnh quá thảm. Hơn nữa, mỗi người đều có tạo hóa của mình, có khi nó còn hợp đường này hơn mình nữa, biết đâu.

Đáng tiếc, cuộc vui chóng tàn, ông đại sĩ già mới dạy tí da lông phong thủy nhập môn cho Đường Nham thì đã mắc phải bệnh cấp tính, vội dặn dò hậu sự mấy câu rồi buông tay nhân thế.

Cũng may, trước khi đi lão đạo sĩ già đã tìm trước cho mình một phần đất phong thủy tốt hợp đất hợp trời làm mộ, cho nên Đường Nham cũng không phải mất bao nhiêu công sức để xử lý hậu sự.

Thân nhân duy nhất qua đời đã gây cho Đường Nham đả kích khổng lồ. lão đạo sĩ già vất vả nuôi lớn anh, anh còn chưa báo đáp được ân tình này mà hai người đã âm dương cách biệt.

Vì vậy, Đường Nham cũng đau khổ một thời gian. Nhưng dẫu gì thời gian cũng vẫn trôi, thấy cứ mãi trong nhà cũng sắp đói, anh trấn định lại tinh thần, chuẩn bị quét dọn cửa hàng sạch sẽ một phen rồi bắt đầu lại cuộc sống mới.

Nhưng ai ngờ vừa thu thập mấy hồi đã bị một bọc vải từ treen xà nhà đập thẳng vào ót.

Ai, kẻ hèn này muốn phủ bụi đứng dậy cũng khó khăn quá… nhưng cái bọc vải này nhét vào xà nhà làm gì? Chẳng lẽ là lão đạo nhà mình vụng giấu đi đấy sao?

Đường Nham nổi lòng tò mò, dẹp cây chổi sang một bên, ngồi xổm xuống, nhấc bọc vải lên xem thử.

Chất vải rất thô, hẳn là hàng từ xưa lơ xưa lắc rồi. Đường Nham vừa cởi nút bọc vải, vừa thầm cầu nguyện bên trong có đống tiền lớn đè chết người. Thứ anh thiếu nhất bây giờ cũng chỉ có nó thôi.

Nhưng dù sao hiện thực cũng khác xa tưởng tượng.

Sau khi bọc vải được mở ra, bên trong là một cái hộp nhỏ trông có vẻ cổ xưa, quanh hộp điêu khắc hoa văn, trông có vẻ rất đẹp.

Cái hộp không khóa, cho nên Đường Nham tiện tay mở nắp hộp ra, đồ bên trong lộ rõ trước mắt anh.

Một quyển sách rách tươm, một cái roi dài màu đen chẳng biết làm từ cái gì.

Cứ như hàng nhặt được từ đống rác ra, trông tầm thường, chẳng có gì hiếm lạ, chẳng có gì đặc sắc.

Định mệnh, cái món hàng quái gì đây… cái thứ này có cần phải giấu kín thế này không? Đường Nham im lặng chửi tục một tiếng. Đổi trong hộp khác quá xa tưởng tượng của anh, cảm giác hưng phấn trước đó cũng tan thành mây khói.

Đường Nham chuẩn bị khép nắp lại, định cất kỹ nó đi lần nữa, ánh mắt vô thức đảo qua hàng chữ trên bìa sách, mấy chữ cổ xưa viết kiểu rồng bay phượng múa, Phong Thủy Chân Kinh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện