"... em cho chị một kì hạn, 3 năm, nếu như sau 3 năm chị vẫn còn có thể giống như bây giờ nói yêu em thì chúng ta sẽ bên nhau."
-------------------------
Lan Hề bị người kia hỏi làm cho bản thân sửng sốt, một chiếc xe tải ở phía sau chạy ngang qua, kéo theo một chuỗi kèn inh ỏi.
Thư Nhan thấy Lan Hề bất động, cô kéo kéo tay áo Lan Hề:
"Học tỷ?"
Lan Hề hất cằm, một chân lui về phía sau, gót giày chạm vào trong đống bùn đất:
"Cái đó là cái gì?"
Thư Nhan vội nói, "Chính là..." cô liếc nhìn xung quanh sau đó tới gần Lan Hề thì thầm hai câu sau đó lui lại, "Chính là như vậy."
Dường như Lan Hề bị kinh hách nho nhỏ, chớp chớp mắt, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Thư Nhan:
"Em ngay cả chút kiến thức này còn không biết, vậy mà còn đòi 'nằm trên' sao?
Thư Nhan có vẻ không lý giải nổi ý nghĩa chính xác của từng chữ, lặp lại:
"Nằm trên?"
Lan Hề xua tay:
"Quên đi, với 'kinh nghiệm' này của em, có nói nhiều cũng uổng công."
Thư Nhan tiếp lời:
"Kinh nghiệm của em thế nào, chị không thể vì chuyện chị lớn hơn em 5 tuổi mà coi thường em, nữ nhân còn trẻ càng đáng giá hơn."
Lan Hề ôm ngực, cười lạnh:
"Thư Nhan, đây là thái độ em cầu người sao?"
Thư Nhan nói:
"Em không có cầu chị, chỉ là thỉnh giáo thôi."
Lan Hề gật gù:
"Được rồi. Em làm với bản thân mình sao thì làm y vậy với người ta."
Thư Nhan khó hiểu:
"Em tự làm cái gì?"
Lan Hề há hốc mồm, "Em..." lại cúi đầu suy nghĩ một chút.
"Những thứ này em không cần quan tâm, đến lúc đó tự nhiên biết thôi. Giống như việc em ăn ngủ vậy, do trời sinh, vô sự tự thông."
Lan Hề cười thầm trong lòng, khẩu khí đến cầu cạnh mình 'chỉ giáo' còn không bằng để Diêu Thư Hàm nằm trên. Nhìn Thư Nhan 'ăn hiếp' Diêu thư Hàm như vậy Lan Hề cho rằng Diêu Thư Hàm bị khi dễ, có điều nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của Thư Nhan, đến trên giường ai ăn ai còn chưa biết.
Chuyện giữa nữ nhân ai có thể nói được chứ.
Thư Nhan không tin:
"Thực sự?"
Lan Hề nhịn không được nói tiếp:
"Chị đây giúp em cũng chính là giúp bản thân mình, chị đã nói nhiều như vậy rồi, còn chuyện làm thế nào thì tự em quyết định đi.", phất tay, "Không còn chuyện gì thì giải tán thôi." Đi cùng Thư Nhan lâu như vậy cô cũng thấy tâm phiền rồi.
Thư Nhan cất tiếng gọi:
"Chị đi đâu vậy?"
Lan Hề xoay người:
"Đến Anh Tài."
Thư Nhan bước tới:
"Chúng ta cùng đường."
Trên taxi, Thư Nhan hỏi Lan Hề:
"Chị lại đến Anh Tài làm gì?"
Lan Hề nhắm mắt dưỡng thần:
"Có việc."
Thư Nhan hỏi:
"Tìm người sao?"
Lan Hề nói:
"Dù sao cũng không liên quan đến em, không cần quan tâm."
Thư Nhan cường điệu:
"Dù sao cũng không cho phép chị tìm Thư Hàm."
Lan Hề bất lực, cô cảm thấy đôi khi Thư Nhan liền ngây thơ đến buồn cười.
"Chị và em không cần lòng vòng. Diêu Thư Hàm không phải mẫu người chị thích."
Thư Nhan cười hắc hắc:
"Vậy là được, chỉ cần chị không quấy rầy em ấy, tất cả đều dễ nói."
Lan Hề dựa vào ghế sau, tựa đầu trên thành ghế, cười lắc đầu.
Xe dừng ở đầu đường, Lan Hề đeo túi xách xuống xe trước, Thư Nhan chê động tác của Lan Hề quá chậm, nhích mông đến đầu khác mở cửa xuống xe.
Thư Nhan đi tới cửa chính của Anh Tài, cô quay đầu nhìn Lan Hề, thấy người kia nhìn xung quanh đầu đường, dường như đang tìm kiếm gì đó, đang định bước tới hỏi thăm một chút, bỗng nhiên một bóng trắng xuất hiện lập tức hấp dẫn lực chú ý của Thư Nhan.
Thư Nhan a một tiếng đuổi theo:
"Dưa Chua, mi lại lén chạy ra ngoài làm gì hả?!"
Ha! Thành công bắt được Dưa Chua dơ bẩn.
Thư Nhan ôm Dưa Chua, nhào nặn đầu nó, chú mèo nhỏ bất mãn hừ hừ, múa vuốt cào Thư Nhan, Thư Nhan dễ dàng khống chế được nó.
"Hừ hừ, chỉ bằng cái võ mèo quào của mi, so với chủ của mi còn yếu hơn gà nữa."
"Chị lợi hại rồi, chị có bản lĩnh đừng có về nhà."
Thư Nhan ngẩn ra, nghe thấy giọng nói đó liền ngẩng đầu, thấy Diêu Thư Hàm đang đứng bên cạnh khóm hoa. Ánh mắt Thư Nhan rũ xuống cười cười:
"Thư Hàm..."
Diêu Thư Hàm không thèm để ý tới Thư Nhan, đem Dưa Chua từ trong lòng Thư Nhan ôm lấy, mắng:
"Mi cũng không có lương tâm, để ta đây phát hiện người còn lén chạy ra ngoài thì ta không cần mi nữa."
"Meo meo..."
Dưa Chua cụp hai tai xuống, vùi đầu vào lòng Diêu Thư Hàm. Diêu Thư Hàm ôm Dưa Chua xoay người rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Thư Nhan một cái.
Thư Nhan vội vàng đuổi theo, nắm tay người ta:
"Thư Hàm, em đừng không để ý đến chị mà!"
Diêu Thư Hàm nghiêng người:
"Chị đừng nói chuyện với tôi."
Thư Nhan bước tới cúi đầu sát bên tai Diêu Thư Hàm:
"Hôm nay chị---"
Diêu Thư Hàm bước qua bên cạnh 2 bước:
"Tôi không muốn nghe chị nói."
"Thư Hàm, chị---"
Diêu Thư Hàm càng bước nhanh hơn, cô căn bản không cho Thư Nhan bất kì cơ hội nào để giải thích. Kỳ thực Diêu Thư Hàm cũng không biết bản thân giận cái gì nữa, ngược lại sáng này thức dậy phát hiện Thư Nhan không ở nhà, trong lòng liền có chút thất lạc, lúc đầu cô cho rằng người kia đi ra ngoài tản bộ một chút, buổi trưa cũng sẽ trở về ăn cơm, cô vì người kia nấu cá trích, kết quả trưa người kia cũng không về... buổi tối cũng nên về... nhưng là...
Đóng cửa lại, Thư Nhan giày cũng không kịp đổi liền trực tiếp từ phía sau ôm lấy Diêu Thư Hàm, ôm rất chặt, Dưa Chua vội vàng từ trong lòng Diêu Thư Hàm nhảy ra.
"Thư Hàm, em nghe chị nói, hôm nay chị có việc rời khỏi nhà một chuyến, chị xin thề về sau chị tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tự ý chạy ra ngoài nữa!"
Diêu Thư Hàm dùng tay chặn lại gương mặt đang ngày càng tiến đến gần kia:
"Toàn bụi bặm, bẩn chết được, đi ra!"
Lòng Thư Nhan lộp bộp một cái
Bẩn? Chẳng lẽ thực sự bị Lan Hề nói đúng rồi, Diêu Thư Hàm chê cô lôi thôi lếch thếch?
Ah...
Không được, vậy cũng không được buông tay.
Thư Nhan càng ra sức ôm lấy Diêu Thư Hàm:
"Em nghe chị giải thích đi mà, ngàn vạn lần đừng không để ý đến chị, em kêu chị làm cái gì cũng được hết, chị cam đoan chị sẽ nghe lời em, ân... Trừ chuyện em không cho phép chị thích em, còn những chuyện khác chuyện gì cũng được!"
Diêu Thư Hàm lại đẩy người kia, tránh không được, cô ngẩng đầu đối diện với Thư Nhan lớn tiếng hỏi:
"Hôm nay chị đi đâu?"
Thư Nhan liền nói:
"Cao ốc Ánh Dương."
Diêu Thư Hàm lại hỏi:
"Đi một mình?"
Thư Nhan do dự một chút, Diêu Thư Hàm liền lập tức bắt đầu vùng vẫy, gỡ tay người kia, Thư Nhan vội trả lời:
"Cùng Lan Hề."
Một trận trầm mặc quỷ dị diễn ra...
"Lan Hề? Sao chị phải đi cùng với chị ta chứ? Có phải nhìn thấy con gái nhà người ta dáng người xinh đẹp nên cứ dính lấy? Sáng sớm đàn đúm trễ như vậy mới về, tôi thấy chị chơi rất vui vẻ nha, còn về làm gì? Tôi cảm thấy chị không cần trở về nữa, không phải muốn người ta lấy tin sao? Vừa hay đó, đi khách sạn thuê phòng rồi từ từ phỏng vấn, vừa an tĩnh vừa thoải mái, chỉ có hai người thôi."
Lại một trận trầm mặc quỷ dị diễn ra...
Diêu Thư Hàm sờ mặt mình, nhận ra bản thân thất thố, liền bối rối né tránh.
Nhưng trên đời này có cái bẫy nào có thể dễ dàng thoát được chứ?
Diêu Thư Hàm cảm thấy cổ tay bị buộc chặt, trượt chân liền ngã vào một vòng tay ấm áp, Thư Nhan ôm lấy Diêu Thư Hàm ngồi lên ghế sofa,