"Giả dụ như tuổi thọ của chị là 100 năm, vậy chị đã đi qua 3/10, còn lại 7/10 chị dùng để theo đuổi em. Diêu Thư hàm, em có đồng ý không?"
--------------------
Trong hẻm nhỏ không có đèn, tối đen như mực, Thư Nhan nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ đầu bên kia, nhìn sang liền thấy Diêu Thư Hàm bao bọc trong chiếc áo lông vừa dày vừa nặng, Diêu Thư Hàm liếc mắt liền phát hiện Thư Nhan tựa người trên tường ở khúc quanh, hai ba bước chạy tới, mũ rơi xuống tóc có chút loạn.
Diêu Thư Hàm tức giận, mắng người kia:
"Khuya như vậy cô không có chuyện gì sao không trở về nhà mà còn ở bên ngoài đi rong cái gì."
Thư Nhan không sợ cũng không buồn, cô khom người, hai tay chống đầu gối, nhìn cái máy bán bao cao su tự động.
Diêu Thư Hàm tát vỗ lưng Thư Nhan:
"Tôi đã nói với cô..."
Thư Nhan bĩu môi:
"Nhìn xem."
"Nhìn cái gì---" ánh mắt của Thư Hàm rơi xuống, cô nhất thời ngây ngẩn cả người, sắc mặt dần dần đỏ lên:
"Cô..."
"Em nói xem" Thư Nhan ngẩng đầu, cười hì hì, "Cái nào dùng tốt hả?"
Diêu Thư Hàm không thể nhịn được nữa, tung cước đạp Thư Nhan:
"Cái nào dùng tốt? Tự cô thử rồi, so sánh một chút thì biết!"
Thư Nhan dậm chân, có vẻ khó xử, cô sờ cằm:
"Như vậy không tốt đâu, cái này... không phải hai người cùng nhau dùng sao?"
"Bệnh tâm thần!" Diêu Thư Hàm cảm giác mình đúng là điên rồi, buổi tối lạnh như thế còn chạy đến tìm một tên thần kinh không bình thường. Tên này không cảm kích thì thôi, còn nói với cô mấy thứ tào lao này, quả thực không thể nói lý mà.
"Aizz" Thư Nhan cũng không nhúc nhích, chỉ là cánh tay duỗi ra, giữ chặt cánh tay Diêu Thư Hàm, cô dùng sức kéo Thư Hàm qua, cũng chỉ lúc này Thư Nhan mới cảm thấy Diêu Thư Hàm yếu đuối cơ thể lại nhẹ như vậy, kéo liền đi, đẩy liền ngã...
Quả nhiên, chân Diêu Thư Hàm lảo đảo, sau đó ngã về phía sau, Thư Nhan vội ôm lấy hông Thư Hàm:
"Em nói xem, nếu không tìm thời điểm nào đó, hai đứa mình thử nha!"
Sắc mặt Diêu Thư Hàm giống như bị kiềm hãm, yết hầu khẽ động:
"Thử cái gì?"
Thư Nhan liếc nhìn máy bán hàng tự động:
"Cái em nói a!"
Diêu Thư Hàm nhìn chằm chằm cái tên trước mặt, im lặng, sau đó ánh mắt khẽ cong cong như đang cười, cô nắm mũi Thư Nhan, kéo lên:
"Nếu cô muốn thử, không cần dùng mấy cái này. Đừng tưởng tôi dễ bị ức hiếp."
Thư Nhan co đầu rụt cổ, cô vốn nghĩ rằng Diêu Thư Hàm sẽ thẹn đến mức muốn chui xuống đất sau đó vì thẹn quá hóa giận rượt cô chạy khắp nơi, cô ngay cả nghĩ hướng chạy cũng nghĩ xong rồi không ngờ Diêu Thư Hàm tự nhiên lạ phản ứng như vậy, cô thất thần trong chốc lát, không biết bước tiếp theo nên làm gì.
"Không cần mấy thư này, vậy cần cái thứ gì?"
Diêu Thư Hàm vỗ vỗ lên má Thư Nhan, hừ một tiếng, từ trong tay áo dài vươn ngón giữa ra, dựng thẳng lên đưa tới trước cho Thư Nhan thấy:
"Bội - phần – vui - vẻ."
Thư Nhan vẫn chưa lấy lại tinh thần, há hốc miệng:
"Hả?"
Ánh mắt của Diêu Thư Hàm lóe sáng, lông mi giật giật, cô mất tự nhiên quay đầu qua chỗ khác, vành tai có hơi nóng, "Nói cho cô biết tôi đây hiểu biết nhiều hơn cô, cho nên đừng có nghĩ tới chuyện ức hiếp tôi. Nhanh cùng tôi trở về. À, nếu cô không muốn về thì quên đi, tùy cô bên ngoài muốn lăn lộn sao cũng được, tôi sẽ không xen vào nữa..." Giọng càng ngày càng nhỏ sau đó quay đầu lại, "Hôm nay cô gặp chị Lan Hề phải không?"
Thư Nhan phiền não gãi gãi đầu, cô tháo dây buộc tóc để chúng buông xuống tán loạn:
"Chị nào có ức hiếp em..."
Con người Diêu Thư Hàm trầm xuống, nhấc chân đi về hương đầu hẻm:
"Cô không phải đã làm phiền người ta chứ, chị Lan Hề bộn bề nhiều việc, lần này tới phỏng vấn tôi, thật ra đều là vì mặt mũi của lão Lỗ, bằng không cô cho rằng chị ấy thật sự nguyện ý nể mặt bớt chút thời gian tới nói chuyện với tôi sao? Chị ấy đồng ý với cô cái gì thì cũng là khách sao thôi, cô chớ có xem là thật..."
Giọng của Diêu Thư Hàm nhàn nhạt, trong khí trời lạnh lẽo đêm khuya, dường như có thể nghe được tiếng thất lạc vang lên trong lòng Thư Nhan. Thư Nhan vuốt vuốt mái tóc rối bời của mình, nhẹ nhàng kéo góc áo của Diêu Thư Hàm, nhỏ giọng kêu:
"Thư Hàm..."
Diêu Thư Hàm hơi ngẩn người, nắm lấy bàn tay đang kéo góc áo của mình, thật lạnh, mày không khỏi nhíu lại, cô đem bàn tay Thư Nhan nhét vào túi áo của mình, bên trong túi áo cô dùng bao tay của mình bao bọc bàn tay của Thư Nhan:
"Gì?"
Thư Nhan dè dặt nhìn Thư Hàm, quyệt quyệt miệng, giống như chim cánh cụt bước bước tới, tựa lên người Diêu Thư Hàm, dùng chóp mũi cọ cọ cổ người kia, vài sợi tóc cọ trên mặt ngưa ngứa, liền bị vén lên, gió lạnh chui vào áo Diêu Thư Hàm, lạnh đến nỗi khiến Diêu Thư Hàm phải rùng mình.
Thư Nhan hít hít mũi mũi đã bị lạnh đến có chút hồng hồng:
"Xế chiều này, có phải em đã nhìn thấy không?"
Thư Nhan so với Diêu Thư Hàm cao hơn chút, còn lớn xác hơn, dựa lên người Diêu Thư Hàm, tấm thân đơn bạc có chút chịu không nổi, không thể làm gì khác hơn là duỗi tay ôm lấy eo của Thư Nhan, chậm rãi từng chút từng chút tiến về phía trước:
"Nhìn thấy Lan Hề hôn chị. Chị là con gái tại sao có thể tùy tiện như vậy, ai muốn hôn chị liền để cho người ta hôn."
Cả khuôn mặt Thư Nhan vùi vào cô Thư Hàm, muộn phiền cười một tiếng:
"Ý em là em muốn tình chàng ý thiếp mới cho hôn?"
Vẻ mặt Thư hàm không đổi, cô đánh lên mông Thư Nhan một cái, Thư Nhan khoa trương kêu rên rồi cười khanh khách.
Diêu Thư Hàm nghiêm túc nói:
"Thư Nhan, trước đây không phải chị rất kỳ thị tính hướng của em sao, sao bây giờ lại biến thành như vậy."
Thư Nhan dùng môi chạm vào động mạch của Diêu Thư hàm dưới da:
"Cái này phải hỏi em đó."
Diêu Thư hàm thở dài:
"Em không thể cùng chị có phải chị sẽ cùng nữ nhân khác không?"
Thư Nhan gật đầu:
"Ừm"
Diêu Thư Hàm nổi giận:
"Chị không thể tìm một người đàn ông tốt sống qua ngày sao? Chị giống như bây giờ nói không chừng chỉ là cùng em tranh hơn thua thôi, kỳ thực chị không nhất định thích nữ nhân, còn nữa, nếu thật sự như vậy, chị đã nghĩ qua -"
Thư Nhan ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Diêu Thư Hàm, khàn giọng nói:
"Diêu Thư hàm, em không cùng chị có phải em cũng sẽ theo nữ nhân khác không?"
Trong chốc lát Diêu Thư Hàm không tìm được câu trả lời, bị Thư Nhan nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, muốn quay đầu tránh đi ánh mắt đó lại bị Thư Nhan dùng tay bức trở về, bức cô phải đối diện với Thư Nhan.
Thư Nhan vẻ mặt thành thật hỏi:
"Có phải em muốn gả cho một gã đàn ông nào đó rồi sinh cho hắn đứa con không?"
Một trận trầm mặc.
Một lúc lâu, hai người đi ra đầu đường,