Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Tình yêu cuồng nhiệt thật sự ngọt ngào! Em cũng là người nhà của anh!


trước sau

“Vệ Dật?” Ở trêи máy bay sau khi nghe được tin tức này, Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Không có ấn tượng nào.”

“Hắn không ở trong giới giải trí lâu rồi, trở về Canada khoảng một năm. Năm đó tớ và hắn đều là người mới, cũng không nổi bao nhiêu.” Thẩm Hàm rút một tờ tạp chí ra từ túi. “Này, chính là người này.”

Bởi vì đã là tạp chí cách đây hai năm, cho nên tạo hình của gã nhìn qua có chút lạc hậu, vẫn đi theo con đường u buồn, mặt gần như bị che khuất hơn một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy điều kiện bề ngoài thực sự tốt. Phương Nhạc Cảnh trả tạp chí lại. “Vẫn không nghĩ ra.”

“Cậu không cần nghĩ nữa, tớ chỉ nhắc nhở cậu thôi.” Thẩm Hàm nhét tạp chí vào lại. “Nhân phẩm hắn không được tốt lắm, có lòng ghen tị lại rất hẹp hòi, về sau gặp hắn phải cẩn thận.”

“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Tớ biết rồi.”

“Năm đó hắn cũng từng chơi xấu Nặc Nặc.” Thẩm Hàm nhẹ giọng tám chuyện, dù sao ở trêи máy bay cũng rất nhàm chán.

“Tô Nặc?” Phương Nhạc Cảnh ngoài ý muốn. “Sao lai thế được?” Trong giới ai cũng biết fan của Tô Nặc vừa nhiều lại vừa hung dữ, không thể trêu vào. Theo lời Thẩm Hàm nói, lúc ấy Vệ Dật chỉ là một người mới có chút danh tiếng, cho dù nhìn từ góc độ nào, đều không có khả năng xoay đầu súng về phía mình.

“Lúc ấy Nặc Nặc còn chưa phải Ảnh đế, mới từ giới thời trang đặt chân qua giới điện ảnh.” Thẩm Hàm nói. “Vệ Dật không có trực tiếp nói xấu anh ta, chỉ nhờ người khác tìm những tờ báo nhỏ, viết chuyên đề anh ta có người bao dưỡng.”

Phương Nhạc Cảnh nhíu mày. “Thiếu đạo đức như vậy.”

“Chuyện cụ thể tớ không biết rõ ràng, mấy tin tức kia ngược lại chẳng tạo nên làn sóng nào, đã nhanh chóng bị áp xuống. Có điều sau đó người đại diện của hắn từ chức, sau đó hắn lại mất hai nhà phát ngôn, lại thêm lúc đó tớ nhận đóng một bộ phim điện ảnh rất tốt, đại khái cũng kϊƈɦ thích đến hắn, vì thế liền trở về Canada.” Thẩm Hàm nói. “Chuyện hắn chơi xấu Nặc Nặc là Dương Hi nói cho tớ biết, hẳn không có nhiều người trong giới biết chuyện này.”

“Lúc nào hắn trở về?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Không xác định, nhưng nếu đã ra tin tức, hẳn sẽ về trong một hai tháng tới.” Thẩm Hàm cầm tay cậu. “Nhưng cậu đừng sợ, cậu có tớ ở đây!” Quả thực dũng cảm.

Phương Nhạc Cảnh yên lặng đắp mặt nạ ngủ. “Đừng làm ồn.”

Thẩm Hàm:…

Sao lại ngủ liền vậy chứ? Chẳng lẽ không phải là cùng chung một mối thù sao.

Thật sự không hề có tình anh em.

Thời gian tuyên truyền phim là nửa tháng, suy xét đến việc Phương Nhạc Cảnh là người mới, cho nên đạo diễn Trương ban đầu an bài cậu xuất hiện cùng lúc với Thẩm Hàm. Những lần sau thấy cậu cơ bản đã thích ứng, Trình Ất liền mang theo Thẩm Hàm và một số diễn viên đi đến những thành phố khác, cơ hồ bận rộn đến chân không chạm đất. Bởi vì nhân viên đoàn phim có danh tiếng rất tốt, hơn nửa bản thân bộ phim “Tâm Thứ” cũng có kịch tính lên xuống, cho nên điểm đánh giá bộ phim này trêи mạng cũng dần dần tăng cao. Đương nhiên chắc chắn sẽ có phê bình, nhưng phần lớn vẫn là tán dương. Sức hút của Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm cũng thuyền dâng cao theo nước lên, vẫn chặt chẽ chiếm cứ năm bài đầu tiên trêи bảng xếp hạng tin tức.

Bởi vì mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, cho nên chờ đợi thời gian trôi qua cũng không quá mức khó khăn. Mười lăm ngày trôi qua nhanh chóng, ngày cuối cùng vừa vặn là tết Nguyên Tiêu (1), sau khi cả đoàn phim cùng nhau ăn bánh trôi nước mừng lễ xong, kỳ tuyên truyền của phim coi như đã chính thức chấm dứt. Thẩm Hàm tính toán nhân dịp có năm ngày nghỉ mà về thăm cha mẹ, Phương Nhạc Cảnh lại an ổn ngồi trêи máy bay suốt đêm trở về nhà, cũng không có nói trước với Nghiêm Khải, định cho anh một bất ngờ.

“Nhạc Nhạc.” Sau khi xuống máy bay cậu liền gọi điện qua, Nghiêm Khải bắt máy rất nhanh.

Phương Nhạc Cảnh còn chưa nói chuyện, một tiếng khóc nháo đã vang lên từ đầu dây kia, sau đó là tiếng đĩa rơi xuống đất, còn có tiếng rống của đàn ông, vì thế cậu kinh ngạc một chút. “Anh đang ở đâu?”

“Ở nhà.” Giọng Nghiêm Khải có chút bất đắc dĩ. “Anh trai anh hoàn thành nghiên cứu khoa học ở Trung Mỹ, vừa mới trở về, hiếm khi cả nhà được sum vầy. Vừa rồi là cháu anh phá phách, bây giờ đang cắn ngón tay anh nè.”

Phương Nhạc Cảnh:…

“Buổi chiều anh có xem qua tin tức tuyên truyền của phim, biểu hiện rất tốt.” Nghiêm Khải giao đứa cháu trong lòng mình cho chị dâu, bản thân thì đứng dậy ra ban công. “Ngày mai em lên máy bay mấy giờ? Phùng Chử đã xin nghỉ phép rồi, để anh bảo người đến đón em.”

“…Không cần đâu, em về đến nhà sẽ gọi cho anh.” Phương Nhạc Cảnh do dự một chút, vẫn quyết định không nói thật. Nói chung ít khi người nhà đoàn tụ mừng năm mới, mình cũng không thể gọi anh ấy ra ngoài bây giờ.

“Thật sự không cần?” Nghiêm Khải có chút khó hiểu. “Trước đây đều là chú Vương đến đón em.” Sao lần này lại đột nhiên không muốn.

“Máy bay bay buổi tối, hẳn không có phóng viên đâu.” Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Yên tâm đi, em về nhà mình, có bị chụp cũng không sao cả.” 

“Cũng được.” Nghiêm Khải cũng không hỏi nhiều. “Đến rồi thì gọi điện cho anh.”

“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh đứng dậy khỏi vali, kéo ra toilet. “Em ngủ trước đây.”

“Ngủ ngon.” Giọng Nghiêm Khải rất dịu dàng, trong nháy mắt tắt điện thoại, anh lại cảm giác mình tựa hồ nghe được… tiếng radio ở sân bay.

Phương Nhạc Cảnh một mình một người kéo kéo hành lý trở về chung cư nhỏ, bởi vì đã lâu rồi không về, cho nên trong phòng có chút bụi bặm. Sau khi mở cửa sổ thông khí rồi dọn dẹp, thời gian cũng đã đến một giờ sáng.

Bụng đói kêu rột rột, Phương Nhạc Cảnh đơn giản nấu một nồi cơm nhỏ, lại bưng một hộp thức ăn từ hành lý ra. Lúc trước nghe Nghiêm Khải nói thích ăn món thịt xá xíu của khách sạn này, đoàn phim lại vừa vặn ở khách sạn đối diện trường quay tuyên truyền, vì thế đã đặc biệt nhớ mua một hộp, tính toán đêm nay mang về cho anh, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không đưa được, có điều cũng vừa vặn lấp đầy bụng bây giờ.

Phương Nhạc Cảnh vừa ăn cơm vừa nghĩ, tiểu thuyết đều là gạt người, loại chuyện bất ngờ này hoàn toàn không tồn tại. May mà mình không trực tiếp đi tìm anh ấy, bằng không không chỉ không có bất ngờ, còn có thể biến thành kinh sợ.

Cơm còn chưa ăn được hai miếng, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, chuyện này xảy ra lúc nửa đêm thật quá khủng bố. Phản ứng đầu tiên của Phương Nhạc Cảnh chính là ăn trộm đột nhập, theo bản năng đứng lên muốn đi khóa trái cửa, nhưng cửa phòng cũng đã bị mở ra.



Nhìn Nghiêm Khải xuất hiện ở cửa, Phương Nhạc Cảnh cảm giác chính mình đại khái là nhung nhớ quá độ nên đã xuất hiện ảo giác.

Đây là tình huống gì chứ.

Nghiêm Khải tùy tay đóng cửa lại, tiến lên ôm cậu thật chặt, rồi lại hôn một cái, dở khóc dở cười nói. “Học gạt anh từ lúc nào đó.”

“Sao anh lại biết em đã về?” Phương Nhạc Cảnh bị anh ôm quá chặt, vì thế ra sức đẩy ra một chút.

“Nghe được âm thanh nhắc nhở đăng ký lên máy bay, liền tìm cớ mà gọi điện cho đạo diễn Trương.” Nghiêm Khải cúi đầu nhìn cậu. “Ông ấy nói cho anh biết em đã về nhà trước.”

Phương Nhạc Cảnh:…

“Sao lại không nói cho anh biết?” Nghiêm Khải ôm cậu ngồi trêи sô pha.

“Vốn dĩ muốn nói.” Phương Nhạc Cảnh rầu rĩ. “Nhưng anh nói anh tụ họp với người thân.”

“Cho nên liền một mình chạy về đây?” Nghiêm Khải xoa bóp mũi cậu. “Em cũng là người thân của anh mà.”

Tai Phương Nhạc Cảnh có chút nóng.

“Bây giờ mới ăn sao?” Nghiêm Khải nhìn bàn ăn. “Buổi tối chưa ăn cơm?”

“Trễ máy bay.” Phương Nhạc Cảnh vùi vào lòng anh, chẳng muốn động chút nào. “Cứ vậy mà đến đây, người nhà anh không giận sao?”

“Mọi người đều ngủ rồi, huống hồ anh cũng không phải không thể thiếu như vậy.” Nghiêm Khải ôm cậu. “Hai ngày cuối tuần đều có thể ở với em.”

“Cũng không sợ bị phóng viên chụp được sao?” Phương Nhạc Cảnh kéo mặt anh.

“Ở trong giới nhiều năm như vậy, muốn chụp được anh đâu có dễ.” Nghiêm Khải đặt cậu ngồi lên ghế bàn ăn. “Yên tâm đi, không có vấn đề, ngoan ngoãn ăn cơm.”

Phương Nhạc Cảnh đưa đôi đũa cho anh. “Hay chúng ta ăn cùng nhau, lúc trước nghe anh nói thích ăn món này nhất.”

“Cái này… Mua cho anh?” Nghiêm Khải có chút ngoài ý muốn.

Phương Nhạc Cảnh cam chịu.

“Sau đó em định tự mình ăn sạch?” Nghiêm Khải nắm cằm cậu.

“Để đến mai thì hỏng mất.” Ánh mắt Phương Nhạc Cảnh thực vô tội.

Nghiêm Khải cường điệu. “Đây là món quà đầu tiên em tặng anh.”

Phương Nhạc Cảnh yên lặng phản bác, quà ở đâu, rõ ràng chỉ là một hộp thịt.

“Thế mà lại bị em ăn hơn nửa rồi.” Nghiêm Khải bất mãn.

Phương Nhạc Cảnh suy nghĩ nửa ngày, sau đó nói. “Em đói.” Lý do này thật sự rất giản dị.

Nghiêm Khải bật cười, ôm cậu hôn một cái. “Sao lại đáng thương như vậy.”

Phương Nhạc Cảnh chui

vào lòng anh giả chết.

Tuy đồ ăn đã có chút nguội lạnh, thế nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai người ngọt ngào ăn xong bữa.

Sau khi rửa mặt lại chui vào ổ chăn, Phương Nhạc Cảnh thỏa mãn nhắm mắt lại. “Thật thoải mái.”

“Hôn ngủ ngon.” Nghiêm Khải tựa vào người cậu.

Phương Nhạc Cảnh nhướn nhướn lên trêи, ngoan ngoãn để anh hôn. Một lúc sau đó, liền… ngủ, vô cùng nhanh chóng!

Nghiêm Khải chần chờ, buông cánh môi cậu ra.

Phương Nhạc Cảnh hơi hơi nhếch miệng, tiếng hít thở lâu dài lại an ổn, ngủ vô cùng thơm ngọt.

Thật sự mệt như vậy sao. Nghiêm Khải buồn cười lại đau lòng, nhẹ nhàng đắp chăn giúp cậu, vươn tay tắt đèn đầu giường. “Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau vừa lúc là cuối tuần, lúc hai người rời giường đã là giữa trưa. Tủ lạnh trống trơn, lại không muốn ra ngoài gặp phải mấy tên săn ảnh, Phương Nhạc Cảnh đơn giản lên mạng đặt mua đồ ăn, còn mình ở nhà tự nấu cơm hầm canh.

“Thật tốt.” Nghiêm Khải ôm cậu từ phía sau. “Sau này khi chúng ta kết hôn, anh cũng muốn em hiền lành như vậy.”

“Cũng không nhất định.” Phương Nhạc Cảnh rửa sạch cái muôi. “Đợi đến khi lừa anh vào tay rồi, em sẽ bại lộ bản tính hết ăn lại nằm.”

“Trùng hợp vậy, anh cũng thế.” Nghiêm Khải hôn cắn cổ cậu. “Thật xứng.”

“Đừng có giả vờ.” Phương Nhạc Cảnh bị anh chọc hết ngứa lại buồn cười, nghiêng đầu né tránh. “Đến phòng khách chờ, đừng quấy rầy em.”

“Có chuyện muốn nói cho em biết.” Nghiêm Khải nói.

“Cái gì?” Phương Nhạc Cảnh bưng canh ra.

“Công ty đã tìm người đại diện cho em.” Nghiêm Khải nói. “Có biết Lý Tĩnh không?”

“Biết.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Thác Tháp Lý Thiên Vương, con trai tên là Na Tra.”

….

“Lúc bàn công việc không cho đùa giỡn.” Nghiêm Khải ôm cậu đặt ở trêи cửa sổ. “Lý Tĩnh có tiếng là nhà môi giới vàng trong giới này, quan hệ rộng, kinh nghiệm cũng nhiều, giao em cho hắn anh mới yên tâm.”

“Trước đây chưa từng nghe qua.” Phương Nhạc Cảnh chớp chớp mắt. “Khi nào có thể gặp mặt?”

“Thứ hai tuần sau.” Nghiêm Khải nói. “Giao em cho hắn còn có một nguyên nhân khác, quan hệ giữa Lý Tĩnh và Dương Hi rất tốt.”

“Vậy sao?” Phương Nhạc Cảnh tưởng tượng ra một anh chàng mạnh mẽ sắt thép.

“Đến lúc gặp em sẽ biết.” Nghiêm Khải nói. “Hai tháng tiếp theo, hai người sẽ bề bộn nhiều việc, nhưng chủ yếu là lên lớp, cũng không có hoạt động khác phải tham dự, nhiều nhất là nhận chụp ảnh bìa và phỏng vấn của một vài tạp chí mà thôi.”

“Vậy bộ phim kia của đạo diễn Chung thì sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Gần đây em xem rất nhiều phim của anh ta, cảm giác cũng không tệ lắm.”

“Đợi có được kịch bản rồi lại nói.” Nghiêm Khải lại gần hôn cậu. “Công việc bàn xong, giờ ăn cơm thôi.”

Phương Nhạc Cảnh bật cười, vươn tay xoa xoa đầu anh.

Tuy rằng chỉ có thể làm tổ ở nhà, nhưng đối với hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều cũng đã đủ xa xỉ. Sau khi ăn cơm trưa xong, Nghiêm Khải ngồi vào máy tính đọc email. Phương Nhạc Cảnh nằm trêи sô pha, lướt web xem tin tức, trong lúc vô ý nhớ tới tên Vệ Dật mà Thẩm Hàm từng nói qua, nên tiện tay tìm hiểu một chút.

Bởi vì đã biến mất trong giới giải trí gần hai năm, cho nên tư liệu về gã rất ít. Các tin hàng đầu ngoại trừ tin tức sắp trở về kia, cũng chỉ còn chuyện cũ hai năm trước, trong đó một nửa đều dính liền với Thẩm Hàm. Đa số bài viết đều so sánh sự đối lập giữa hai người, rất giống với trận tranh đoạt vai chính phim “Tâm Thứ” giữa Thẩm Hàm và Tề Thuỵ lúc trước. Sau khi cẩn thận đọc qua một số bài báo, Phương Nhạc Cảnh âm thầm nhíu mày, cảm giác gã Vệ Dật này tựa hồ có chút không đúng. Tuy rằng nội dung tin tức nhìn qua thật khách quan, nhưng trêи thực tế nếu cẩn thận sẽ không khó phát hiện, hành văn tìm từ đều là âm thầm bôi xấu Thẩm Hàm, thuận tiện làm nổi bật Vệ Dật hơn, cũng khó trách hiện tại Thẩm Hàm vừa nhắc tới gã liền phát cáu.

“Đang xem cái gì?” Thấy cậu xem rất nghiêm túc, Nghiêm Khải thuận miệng hỏi.

“Không có gì, tin tức bình thường thôi.” Phương Nhạc Cảnh đổi hồng trà nóng cho anh.

Nghiêm Khải cầm tay cậu hôn hôn, ngọt ngào lại dịu dàng.

***

Buổi sáng thứ hai, Phương Nhạc Cảnh gặp được Lý Tĩnh ở công ty, chẳng qua trái với dự kiến của cậu, ngài Thác Tháp Lý Thiên Vương không cao lớn cũng không cường tráng, là loại hình hoàn toàn khác biệt với Dương Hi. Hắn mang kính mắt hào hoa phong nhã, tóc cẩn thận tỉ mỉ, ngược lại càng giống giáo viên đại học hoặc là bác sĩ hơn.

“Xin chào.” Lý Tĩnh vươn tay, mỉm cười nói. “Hi vọng tương lai có thể hợp tác vui vẻ.”

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh cũng cười cười bắt tay với hắn. “Hợp tác vui vẻ.”

Tuy rằng có năng khiếu, thế nhưng Phương Nhạc Cảnh chưa từng được đào tào diễn xuất chuyên nghiệp, cho nên người đại diện sắp xếp cho cậu rất nhiều lớp học, lịch học kín mít dày đặc, như thể trở về lúc thi đại học. Hai ngày sau, công ty cũng an bài nơi ở mới cho cậu. Buổi tối đầu tiên sau khi chuyển nhà, Nghiêm Khải gọi điện thoại lại. “Cảm giác thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Phương Nhạc Cảnh ngồi trước cửa sổ. “Nhìn cảnh đêm rất đẹp.”

“Đêm nay anh có chút việc, ngày mai sẽ đến chỗ em.” Nghiêm Khải nói. “Đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”

“Anh cũng ngủ sớm một chút đi.” Phương Nhạc Cảnh tắt điện thoại, vừa định đi tắm rửa, lại nhận được điện thoại của Thẩm Hàm. “Một tin tức tốt và hai tin tức xấu, muốn nghe cái nào trước?”

“Tin tức tốt.” Phương Nhạc Cảnh nói.

“Tớ đã trở lại từ nhà mình.” Thẩm Hàm hoan hô. “Đã mang theo bò khô rất ngon và bánh nhân thịt, mẹ tớ tự tay làm đó, còn có mứt quả tự làm nữa!”

“Hai tin tức xấu thì sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Thẩm Hàm ủ rũ khổ đau. “Tớ lại béo lên rồi, Dương Hi từ lúc đón tớ ở sân bay vẫn luôn làm mặt lạnh.” Điều này thật sự đáng sợ.

Phương Nhạc Cảnh bật cười. “Tin xấu còn lại đâu?”

“Tin này xấu thật nè.” Thẩm Hàm căm giận. “Buổi chiều tớ nhìn thấy Vệ Dật ở sân bay.”

“Thật sự trở lại?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Hắn có nhìn thấy cậu không?”

“Không có.” Thẩm Hàm nói. “Nhưng tớ vẫn muốn rửa mắt.”

“Đừng để ý đến hắn.” Phương Nhạc Cảnh an ủi. “Nếu hắn thật sự tính toán trở về giới giải trí, sau này còn rất nhiều lần phải gặp mặt, cũng không thể lần nào cũng tức giận vì chuyện này.”

“Nói cũng phải.” Thẩm Hàm hừ hừ. “Vậy mai gặp ở công ty nha.”

Phương Nhạc Cảnh tắm xong rồi trở lại phòng ngủ, thuận tay lướt iPad, đã thấy tin tức giải trí hot nhất. “Hoàng tử trở về.”

Về phần ai là hoàng tử, nhìn tấm ảnh Vệ Dật ở sân bay kia, Phương Nhạc Cảnh cảm giác từ tận sâu nội tâm, Thẩm Hàm đêm nay có lẽ lại bị tức chết.

Dương tiên sinh đường xa nặng gánh mà…

————–

Chú thích:

(1) Tết Nguyên Tiêu: Tết Nguyên Tiêu hay tết Thượng Nguyên là một ngày tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 tháng giêng Âm lịch.

Tết này phần lớn tổ chức tại chùa, vì ngày rằm tháng giêng còn là ngày vía của Phật tổ. Vào ngày này, cũng có gia đình Việt Nam tụ tập ở nhà trưởng họ hoặc nhà thờ họ.

Theo sách Trung Hoa, lễ Thượng Nguyên không phải là một ngày lễ Phật. Trước đây chính là Tết Trạng Nguyên. Nhân dịp này, nhà vua hội họp các ông Trạng để thết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện