Nơi hai người ăn cơm rất yên ắng, trong không khí có hương vị hoa cỏ thản nhiên, Nghiêm Khải sau khi dùng xong bữa tối liền hỏi. “Hôm nay rất vui vẻ sao?”
“Hử?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu.
“Cậu trông rất vui vẻ.” Nghiêm Khải đưa cho cậu một ly trà, lại giải thích một lần.
“Cũng không phải là rất vui vẻ.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh cười tủm tỉm. “Nhưng mà lúc ở trêи xe, tôi vẫn nghĩ có phải sẽ lạc đường một lần nữa hay không.”
Nghiêm Khải biểu tình cứng đờ, có chút dở khóc dở cười.
Đến lúc nào cậu mới có thể quên mất chuyện này đây?
“Giới giải trí thật sự rất phức tạp sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Sẽ không.” Nghiêm Khải vươn tay gõ gõ đầu cậu. “Cậu có chỗ dựa.”
Phương Nhạc Cảnh chớp chớp mắt.
“Cứ làm việc mà cậu thích.” Nghiêm Khải nói. “Còn chuyện còn lại, cứ giao cho… công ty.” Anh vốn dĩ muốn nói giao cho tôi, lại cảm giác có chút đường đột, vì thế lúc mở miệng lại nói khác.
Bốn phía không khí ấm áp, Phương Nhạc Cảnh nếm rượu mận chủ quán tự ủ. “Hơi đắng.”
“Vậy thì đừng uống, coi chừng say.” Nghiêm Khải lấy ly rượu từ trong tay cậu. “Cuồi tuần này cậu có thể gặp trợ lý mới, tên cậu ta là Phùng Chử, ở trong giới cũng hai ba năm rồi, có gì không hiểu cứ việc hỏi cậu ta.”
“Được.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Người đại diện vẫn đang tìm, nhưng mà mấy tháng này cậu chỉ cần quay phim, cũng không cần vội vàng.” Nghiêm Khải nói. “Ngày mai tôi phải trở lại Mĩ, lúc quay phim sẽ rất vất vả, nhớ chăm sóc mình cho tốt.”
Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Cám ơn.”
Nghiêm Khải lắc đầu, cẩn thận rót trà cho cậu.
Hai người sau khi cơm nước xong thời gian còn sớm, Nghiêm Khải đề nghị, “Nơi này rất gần nhà của cậu, hay là chậm rãi đi bộ về đi? Tôi cũng lâu rồi chưa đi qua con phố này.”
“Xe anh thì sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Mặc kệ nó.” Nghiêm Khải gọi người phục vụ đến tính tiền, mang theo cậu rời khỏi nhà hàng.
Đêm mùa thu thời tiết thoải mái, bên bờ sông đầy gió mát, người đi tản bộ cũng không ít. Phương Nhạc Cảnh xỏ hai tay vào túi quần, đạp lên con đường đá sỏi đi về phía trước, ngẫu nhiên sẽ lảo đảo một chút, nhìn qua có chút tính trẻ con. Nghiêm Khải đi theo phía sau cậu, đáy mắt không tự giác mà tràn ngập ý cười.
Đoạn đường này cũng không xa, nhưng mà hai người đầu tiên là ăn kem, sau đó xem nghệ nhân đường phố làm xiếc, còn ngồi trêи bồn hoa bên đường nhìn đám con nít trượt patin, đợi đến lúc về nhà đã là rạng sáng, bốn phía đều im lặng, chỉ có đèn đường mờ nhạt làm bạn.
“Vào nhà đi.” Nghiêm Khải dừng bước trước cửa khu nhà nhỏ. “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh. “Anh cũng thuận buồm xuôi gió.”
Nghiêm Khải cười. “Cám ơn.”
“Lúc nào trở về?” Phương Nhạc Cảnh lại hỏi.
“Rất nhanh, hai tuần nữa.” Nghiêm Khải vươn tay với cậu. “Cố gắng lên, chờ khi nào về tôi sẽ đến trường quay thăm cậu.”
Khoé miệng Phương Nhạc Cảnh cong lên, đáy mắt lấp lánh những đốm sáng nhỏ. “Được.”
Vào nhà, vừa vặn nhận được điện thoại của Thẩm Hàm. “Nhạc Nhạc.”
“Sao vậy?” Phương Nhạc Cảnh ghé vào trêи sô pha.
“Ngày mai đã là lễ tuyên bố bấm máy.” Giọng Thẩm Hàm rất nhỏ. “Anh họ nói sẽ tìm người bảo vệ cậu.”
Phương Nhạc Cảnh hơi hơi khó hiểu.
“Tề Thiệu nhất định sẽ không cam tâm.” Thẩm Hàm nói. “Tớ không thể để cậu mạo hiểm.”
Phương Nhạc Cảnh an ủi “Yên tâm đi, tớ sẽ đúng mực.”
“Vậy cũng không được, anh họ đã tìm vệ sĩ cho cậu rồi, cậu cứ thêm vào đội trợ lý.” Thẩm Hàm nói. “Ngày mai sau khi lễ tuyên bố chấm dứt, sẽ có người liên hệ với cậu.”
Phương Nhạc Cảnh:……
“Lần này nhất định phải nghe tớ.” Thẩm Hàm thực nghiêm túc.
“Được rồi.” Thẳng thắn mà nói, Phương Nhạc Cảnh cũng không biết Tề Thiệu cùng Willy còn có thể làm ra chuyện gì, đề phòng hoạ trước vẫn không sai, vì thế cậu cũng không cự tuyệt nhiều.
“Cảm ơn.”
“Tớ còn phải nằm ở bệnh viện một tháng nữa.” Thẩm Hàm cỗ vũ. “Cậu phải cố gắng lên.”
Phương Nhạc Cảnh tùy tay mở ra một túi khoai tây chiên ra.
Thẩm Hàm lập tức hỏi. “Cậu đang ăn gì?”
Phương Nhạc Cảnh kinh ngạc. “Vậy mà cũng nghe được?”
Thẩm Hàm giận. “Ăn mảnh sẽ biến thành mập mạp.”
“Hiện tại cậu đang trong thời kỳ đặc biệt, Dương Hi sẽ không hạn chế cậu.” Phương Nhạc Cảnh đổi tư thế.
“Chính tớ không muốn ăn, nếu không lúc xuất viện sẽ không có cách nào quay phim.” Thẩm Hàm oán hận, “Tớ muốn gầy thành tia chớp, sau đó phách Tề Thiệu!”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, lại hỏi. “Đúng rồi, anh họ cậu định đối phó với bọn Tề Thiệu như thế nào?”
Thẩm Hàm nói. “Gà nướng hạt dẻ phải ngọt một chút mới ăn ngon.”
Phương Nhạc Cảnh:……
Tốc độ chuyển đề tài này có phải hơi nhanh một chút không?
Bên trong ống nghe truyền đến tiếng đóng cửa, Thẩm Hàm tiếp tục nói. “Gà rô ti cũng được, nhất định phải dùng…”
“Lại đang nói cái gì?” Dương Hi đặt gì đó trong tay xuống bàn.
“Ừm.” Thẩm Hàm vờ vờ vịt vịt rầm rì một chút, sau đó liền tắt máy. “Là Nhạc Nhạc, đang hỏi tôi mấy món ăn ngon.”
“Ngày mai muốn ăn cái gì.” Dương Hi ngồi ở bên giường. “Tôi làm cho cậu.”
Thẩm Hàm nói. “Thanh đạm một chút.”
“Hiện tại cậu không cần ăn thanh đạm.” Dương Hi nói. “Ăn no một chút mới mau khỏi được.”
“Nhưng cũng không thể biến thành mập mạp.” Thẩm Hàm tựa vào đầu giường nắm chặt tay, lập trường kiên định nói. “Thật vất vả mới gầy xuống được.”
Dương Hi đưa ly nước và thuốc cho cậu. “Đêm nay muốn lau người không?”
“Muốn!” Thẩm Hàm nhanh chóng trả lời.
Kỳ thật đây vốn dĩ là công việc của hộ lý, nhưng mà Dương tiên sinh hiển nhiên sẽ không giao cho người khác. Chờ đến khi hắn mang nước ấm đi ra từ toilet, Thẩm Hàm đã tự giác cởi nút áo, lộ ra lồng ngực mập mạp trắng trẻo.
Vết xanh tím vì tai nạn giao thông đã hoàn toàn biến mất, Dương Hi giống như bình thường giúp cậu lau thân thể, dịu dàng chu đáo, cũng thật… nhanh! Vì thế không đợi Thẩm Hàm hưởng thụ đủ kɧօáϊ cảm từ khăn nóng, Dương Hi cũng đã giúp cậu mặc áo vào, hơn nữa còn vắt một chiếc khăn mặt khác, tay trái thuần thục nâng cao vòng eo cậu, cởi quần ngủ xuống.
Qυầи ɭót in hình đầu Teddy, đôi mắt mở to vô tội nhìn chằm chằm Dương tiên sinh.
Dương Hi bình tĩnh tránh tầm mắt, mặt than trước sau như một.
Lúc lau bàn chân, Thẩm Hàm hơi hơi rụt lui, sau đó khúc khích cười. “Ngứa.”
Dương Hi cong cong khoé miệng, tiếp tục lau người cho cậu.
“Dương Hi.” Thẩm Hàm nhìn hắn.
“Sao vậy?” Dương tiên sinh mặt quần áo cho cậu xong, dọn dẹp mọi thứ gọn gàng.
Thẩm Hàm lại gần ôm lấy hắn.
Dương Hi:..
“Tôi nhất định phải nhanh khoẻ lại.” Thẩm Hàm cọ cọ trong lòng hắn. “Nếu không anh sẽ không có tiền lời buôn bán.”
Dương Hi buồn cười, thò tay xoa xoa đầu cậu. “Tôi không dựa vào cậu mà kiếm tiền.”
Thẩm Hảm hừ hừ như cún nhỏ.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Dương Hi đỡ cậu nằm lại vảo ổ chăn. “Cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần cậu mau khoẻ lại.”
Thẩm Hàm gật gật đầu, nắm ngón tay hắn, an tâm nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ bóng đêm như nước, trời sao lấp lánh.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh đúng giờ đến công ty. Một chàng trai nhìn qua có vẻ gầy yếu đang chờ cậu trong phòng nghỉ, sau khi nhìn thấy liền đứng dậy chào hỏi. “Xin chào, tôi là Phùng Chử.”
“Xin chào.” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn, lúc trước nghe Nghiêm Khải nói, cậu còn tưởng rằng đối phương đã ba mươi tuổi rồi, không nghĩ tới còn trẻ tuổi như vậy.
“Mọi người đều gọi tôi là A Chử, về sau xin được giúp đỡ nhiều.” Phùng Chữ cười nói. “Đừng thấy gương mặt trẻ con của tôi mà nhầm, cũng đã gần ba mươi rồi.”
“Ừ, anh cứ gọi tôi là Nhạc Nhạc.” Phương Nhạc Cảnh đối với hắn ấn tượng cũng không tệ lắm.
Tuy rằng tạm thời còn chưa có người đại diện cố định, nhưng Bạch Dực lại bị sai khiến chuẩn bị một đội ngũ cho cậu, trùng trùng điệp điệp, rất có vài phần khí thế của ngôi sao. Đạo diễn Trương một lần nữa rời núi quay “Tâm Thứ” đã đủ hấp dẫn mọi ánh mắt, quá trình tuyển diễn viên lại còn oanh liệt như vậy, hơn nữa còn thêm chiến tranh giữa fan Thẩm Hàm và Tề Thiệu, câu trả lời ái muội của ảnh đế Tô Nặc, đã sớm ồn ào huyên náo ở trêи mạng, cho dù người bình thường không mấy để ý giới giải trí cùng phải xôn xao. Truyền thông đã sớm dùng toàn lực mà bố trí, lễ tuyên bố tổ chức vào hai giờ chiều, cửa khách sạn lại vây đầy người từ sớm, vừa muốn biết nhân vật chính cuối cùng là thần thánh phương nào, thứ hai cũng muốn tìm cơ hội để lấy tin độc quyền.
“Hội trường sẽ rất lớn, nhưng mà đừng lo lắng.” Bạch Dực tự mình đến công ty. “Thả lỏng nào.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Tôi sẽ cố gắng.”
Bạch Dực gật gật đầu, thò tay vỗ vỗ bờ vai của cậu. “Cố gắng!”
Thời gian dần dần tới gần, xe dài của công ty đúng giờ xuất phát, một đường đi đến khách sạn.
Phương Nhạc Cảnh ngồi ở ghế sau, nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ mà xuất thần.
“Nhạc Nhạc.” Phùng Chử cầm điện thoại đưa cho cậu.
“Sao vậy?” Phương Nhạc Cảnh hồi thần.
Phùng Chử cười cười. “Đừng lo lắng, là chuyện tốt.”
Phương Nhạc Cảnh tiếp nhận di động, liền thấy ảnh đế Tô Nặc vừa đăng một status, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ “Cố gắng.” Mà sau hai chữ này, còn tag ba người, một là đạo diễn Trương, một là Thẩm Hàm, một người khác chính là cậu.
“Hẳn là công ty an bài, nhưng mà cũng không nói chính xác được.” Phùng Chử nói. “Tô Nặc cùng Thẩm Hàm đã từng chụp chung, hẳn quan hệ cũng không tệ lắm.”
Trang của Phương Nhạc Cảnh vừa mới được thành lập tối hôm qua, lúc đầu đương nhiên ngay cả một fan cũng không có, nhưng mà sau status của Tô Nặc này, trong vài phút ngắn ngủi cũng đã tăng lên hơn một vạn người, phần đông tỏ vẻ giật mình hỏi người này là ai?
“Có người chú ý là chuyện tốt.” Phùng Chử nói. “Nhưng cũng không được khẩn trương.”
“Tôi phải viết status sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Bây giờ còn chưa cần.” Phùng Chử lấy di động lại. “Mười phút nữa, chúng ta sẽ đến cửa khách sạn.”
Phương Nhạc Cảnh