Siêu Thích Anh

Chương 13


trước sau

Edit: Thiên - Beta: Chuhan

Bởi vì buổi tối trời bỗng nhiên mưa nhỏ, cho nên mọi người ăn cơm xong thì trở về nhà. Trong căn nhà được lát sàn gỗ, bước vào nhà sẽ thấy phòng khách đầu tiên, một cái bàn thấp được đặt trên sàn nhà, bên cạnh bàn có đặt một vài cái đệm chất sợi đay cùng với vài cái gối ôm.

Ngoài trời vẫn đang mưa, tám người ngồi quanh bàn trò chuyện vui vẻ, Trần Tuấn và Vương Luân pha trà cho mọi người, hương thơm của hoa nhài tỏa hương khắp cả không gian, Đại Mễ với Tiểu Mễ lười nhác nằm dài ở chỗ chân bàn.

Một lúc sau, mọi người thấy mới có hơn tám giờ nên muốn tìm chút chuyện gì đó làm. Vương Luân cùng Triệu Mạn Mạn tìm hết một lượt trong phòng rồi cầm tới một bộ bài và một hộp mạt chược, mọi người lựa chọn một lát thì quyết định chơi mạt chược. Ở đây có tám người nhưng chỉ có Triệu Mạn Mạn và Minh Hoài không biết đánh, tuy hai người không đánh nhưng cũng nóng lòng muốn thử.

Lúc này, Kỷ Đình Khiêm tỏ ý mình có thể chỉ Minh Hoài. Minh Hoài có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn đó là sự vui vẻ. Kỷ Đình Khiêm muốn chủ động gần gũi với mình hơn rồi, đây là một chuyện tốt.

Ngay sau đó, Khúc Mai cũng cười nói: "Tôi không cùng nhóm với lão Trần nữa nhé, để tôi chỉ Mạn Mạn."

Tám người năm phe, cho dù kết quả thắng thua như thế nào, mọi người đều vui vẻ chơi bài đánh cược. Hơn nữa, vẫn còn đang ghi hình, không tiện cược tiền cho lắm, nhưng thắng thua mà không thưởng phạt cũng không thú vị.

Minh Hoài suy nghĩ một chút rồi dời mắt, cười nói: "Như này đi, chúng ta lấy sáu tờ giấy, mỗi người tự viết hình phạt lên đó, mỗi một ván người thua thảm nhất sẽ bốc thăm một tờ trong số đó, sau đó thực hiện hình phạt theo nội dung của tờ giấy."

Lời đề nghị này tất nhiên được tất cả mọi người đồng ý. Lúc này tốc độ của tổ chương trình lại rất nhanh, không cần nhóm người Minh Hoài yêu cầu đã chủ động đưa giấy tới.

Tám người cầm bút dạ lên tự viết lên giấy của mình, nhìn biểu cảm của họ tất nhiên đầy ý xấu trong đầu, chỉ không biết là cuối cùng người rơi xuống hố đó liệu có phải mình không.

Kỹ năng đánh của Kỷ Đình Khiêm rất tốt, được anh hướng dẫn, tuy rằng mấy trận tiếp theo Minh Hoài không phải người thắng lớn nhất nhưng tuyệt đối cũng không phải là người thua thê thảm nhất.

Nhìn chung, người thua nhiều nhất chính là Triệu Mạn Mạn và Vương Luân.

"Haizz, em lại là người thua nhiều nhất rồi." Triệu Mạn Mạn nhìn bàn mạt chược chỉ muốn khóc, trước đây cô tưởng rằng kỹ thuật đánh bài của Khúc Mai tốt lắm, nhưng không ngờ rằng kỹ thuật đánh bài của Khúc Mai với cô lại "không phân cao thấp".

Mọi người đều bị Triệu Mạn Mạn chọc cười, nhất là Trần Tuấn, anh ấy càng cười to hơn, rồi vỗ bàn nói: "Em không biết kỹ năng chơi bài của chị Khúc kém như thế nào đâu, rồi sau em còn thua tiếp cơ."

Khúc Mai trừng mắt, bị chồng bóc khuyết điểm trước mặt mọi người có chút xấu hổ, một suy nghĩ chợt lóe lên trong tâm Khúc Mai, cô ấy nhếch khóe miệng, nói: "Chúng ta đổi nhóm đi, thế nào? Tôi với anh Trần một nhóm, tôi nghĩ Minh Hoài chắc cũng xuất sư được rồi nhỉ, để cậu ấy tự đánh. Sau đó, Đình Khiêm với Mạn Mạn một nhóm, được không?"

Nghe vậy, mắt Mạn Mạn sáng lên, còn Minh Hoài lại cực kỳ cảnh giác, gần như theo bản năng nắm lấy cổ tay để trên bàn của Kỷ Đình Khiêm, giọng điệu vô cùng kiên định: "Không được! Kỷ Đình Khiêm là của tôi!"

Nhìn bàn tay trắng nõn trên cổ tay mình, trong mắt Kỷ Đình Khiêm thoáng qua chút ý cười.

Mọi người thấy Minh Hoài làm như vậy đều bật cười thành tiếng, đặc biệt là Khúc Mai và Triệu Mạn Mạn.

"Được rồi được rồi, không giành anh Kỷ với anh đâu." Triệu Mạn Mạn ôm bụng cười nói: "Em cùng nhóm với chị Khúc cũng tốt lắm, phải không ạ?"

Nói xong, cô tiến sát đến người Khúc Mai ở bên kia.

Cứ thế họ lại chơi tiếp vài ván nữa, ván này Minh Hoài không chơi.

Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm ngồi cạnh nhau, vừa hay Đại Mễ lại đang nằm sấp bên chân Kỷ Đình Khiêm.

Xem người khác chơi đương nhiên không thú vị bằng tự mình chơi. Minh Hoài muốn vuốt ve Đại Mễ, cậu kéo tay áo Kỷ Đình Khiêm nhỏ giọng nói: "Kỷ Đình Khiêm, anh bế Đại Mễ qua cho tôi một lát, được không?"

Kỷ Đình Khiêm quay đầu nhìn lướt qua Minh Hoài một cái, sau đó anh đưa tay bế Đại Mễ lên. Đại Mễ là một con mèo gần gũi với người, khi bỗng nhiên bị người khác bế lên cũng không phản kháng gì. Nó cứ ngoan ngoãn như thế rồi nằm thoải mái trong lòng Kỷ Đình Khiêm.

Minh Hoài tha thiết mong ngóng nhìn Đại Mễ, nhưng Kỷ Đình Khiêm lại không có ý định đưa mèo cho cậu.

"Kỷ Đình Khiêm, đưa Đại Mễ cho tôi đi." Minh Hoài đưa tay ra định ôm mèo.

Kỷ Đình Khiêm né sang, thế là Minh Hoài ôm hụt mất. Anh vuốt ve bộ lông mượt mà của Đại Mễ, nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Minh Hoài, trong mắt anh nổi lên sự tinh quái, anh chỉ muốn trêu chọc Minh Hoài một chút thế thôi.

"Thôi," Kỷ Đình Khiêm tự mình đặt Đại Mễ vào trong lòng Minh Hoài, "Cho cậu đó."

"Cảm ơn anh nha." Minh Hoài chạm nhẹ vào mũi Đại Mễ cười nói.

Mấy người còn lại đều chú ý hết vào những lá bài trong tay, không ai để ý tới hành động nhỏ bé này giữa hai người họ. Và tương tự, hai người cũng không để ý tới anh trai quay phim đang cực kì ưu ái họ.

Cuối cùng cũng đến lượt Minh Hoài chơi, có Kỷ Đình Khiêm bên cạnh, cậu luôn tự tin một cách kỳ lạ, cho dù tay thối bốc phải bài xấu cũng vẫn tự tin như thế.

Kỷ Đình Khiêm nhìn qua bài, ghé vào tai Minh Hoài, anh hiếm khi nói đùa một câu: "Minh Hoài, cậu phải chuẩn bị tâm lý nha."

Minh Hoài đang cầm bài lên chợt ngừng lại, nụ cười quyết tâm phải thắng trên mặt cũng cứng ngắc lại nơi khóe miệng: "Làm sao vậy?"

Gương mặt Minh Hoài vô cùng đẹp, biểu cảm như này xuất hiện trên gương mặt ấy cứ khiến người ta liên tưởng đến những động vật nhỏ đáng yêu đã xinh xắn lại còn ngoan ngoãn. Kỷ Đình
Khiêm nhìn thấy như vậy chợt muốn vươn tay xoa đầu cậu, anh kiềm chế lại ý nghĩ kì lạ này, vẻ mặt không tự nhiên nói: "Bài quá xấu, có thể sẽ thua rất thảm đó."

"Hả?" Minh Hoài nhỏ giọng hỏi, "Thảm đến mức nào?"

Kỷ Đình Khiêm nói thật: "Không biết nữa."

Triệu Mạn Mạn ở đối diện lại bắt đầu than thở: "Chẳng lẽ mình lại thua tiếp à..."

Minh Hoài mím môi, chỉ hy vọng đừng bốc phải hình phạt quá kì cục là được.

Ai ngờ được trong ván này, bài của Triệu Mạn Mạn lại cực kỳ đẹp. Sáu phút sau, hai người giành được chiến thắng với tốc độ cực nhanh, hai người mỉm cười rất tươi. Còn tình cảnh bên Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm lại thảm không nỡ nhìn.

Nhìn đống mảnh giấy này, trong lòng Minh Hoài hoảng hốt lo lắng, cậu đẩy cánh tay của Kỷ Đình Khiêm, nói: "Anh Kỷ, anh rút đi."

Kỷ Đình Khiêm cười khẽ, đưa tay rút bừa một cái, sau đó đưa nó cho Minh Hoài: "Cậu mở ra xem."

Minh Hoài chầm chậm mở tờ giấy ra, nội dung bên trong cũng từ từ hiện rõ.

Khi thấy rõ chữ bên trong, Minh Hoài nghĩ đến một câu, đúng là ông trời cũng giúp mình.

Kỷ Đình Khiêm lại gần nhìn một chút, so với Minh Hoài thì anh không có phản ứng quá lớn, anh lạnh nhạt hỏi: "Chụp ngay bây giờ sao?"

Những người khác không nhìn được nội dung tờ giấy, họ nhìn biểu cảm của hai người, tính tò mò của mọi người trỗi dậy, Phó Hải Vinh vẫn là người mở lời trước: "Nội dung trên đó là gì vậy?"

Minh Hoài nhịn xuống sự kích động trong lòng trực tiếp đặt tờ giấy lên bàn. Trên đó yêu cầu người bốc trúng tờ giấy phải chọn ngẫu nhiên một người ở đây cùng nắm tay nhau chụp một bức ảnh rồi đăng nó lên Weibo.

Nội dung được viết trên giấy thật ra rất linh hoạt. Nó có thể đạt được hiệu quả lớn đến đâu phụ thuộc vào việc hai người này là ai. Ví dụ như người bốc trúng là Khúc Mai và Trần Tuấn hoàn toàn khác với người bốc trúng là Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm.

"Vậy chụp đi!" Minh Hoài không nói thêm nữa mà chủ động cầm tay Kỷ Đình Khiêm, động tác của cậu vô cùng cứng rắn, lực cũng rất lớn. Kỷ Đình Khiêm thử rút tay ra, nhưng không cách nào rút ra được.

Lâm Tri Mộng ngồi ngoan ngoãn một góc cả ngày trời cuối cùng cũng không chịu được nữa, trên mặt cô ta không khống chế được thái độ thù địch. Minh Hoài tất nhiên nhìn thấy được vẻ mặt của cô ta như nào, trong lòng cậu nghĩ Lâm Tri Mộng thật kì cục, cũng đâu phải người của cô ta, trợn cái gì mà trợn.

Nghĩ đến đây, Minh Hoài cũng chẳng hề do dự đáp trả lại, cậu mỉm cười giơ đôi tay đang nắm chặt của mình với Kỷ Đình Khiêm lên, tâm trạng cực kỳ vui vẻ: "Anh Vương, phiền anh chụp cho bọn em một tấm ảnh nha."

Mặt Lâm Tri Mộng lúc trắng lúc xanh, cô ta muốn nói mấy câu khó nghe gì đó nhưng lại kiêng dè hoàn cảnh hiện tại, chỉ có thể nuốt sự bực bội vào trong lòng.

Khác với vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng Minh Hoài căng thẳng muốn chết, cậu và Kỷ Đình Khiêm đang nắm tay trước mặt mọi người đó! Nói phóng đại hơn tí thì coi như come out trước công chúng rồi.

Kỷ Đình Khiêm nhìn Minh Hoài bên cạnh mình, chỉ cảm thấy là có khi anh phải làm quen, nhận thức lại Minh Hoài. Nhưng nghĩ lại thì đây là chuyện Minh Hoài sẽ làm, thẳng thắn mà táo bạo.

Vương Luân ở gần bọn họ nhất, anh ấy lập tức đồng ý. Anh ấy còn chưa kịp lấy điện thoại di động ra, không biết Minh Hoài đã lấy điện thoại di động ra từ khi nào đưa cho Vương Luân, nói: "Phiền anh Vương nhé."

"Không phiền, không phiền." Vương Luân nói xong, anh ấy đứng lên chọn góc độ, nhanh chóng chụp vài tấm liền.

Đêm nay mọi người cực kì hào hứng, đến lúc tàn cuộc đã là mười một giờ.

Buổi tối, Minh Hoài nhìn Kỷ Đình Khiêm uống thuốc xong thì bắt đầu nghịch điện thoại, Kỷ Đình Khiêm có chút đăm chiêu, anh hỏi: "Cậu đang đăng Weibo à?"

"Ừ." Minh Hoài không ngẩng đầu lên đáp.

"Đúng rồi, chúng ta kết bạn WeChat đi, tôi gửi ảnh chụp qua cho anh." Minh Hoài nói như thế, giọng điệu bình thường, vô cùng tự nhiên: "Anh đọc ID đi."

Minh Hoài thoát ra khỏi giao diện Weibo, nhấn vào WeChat, sau đó cầm điện thoại di động ngửa đầu mong chờ nhìn Kỷ Đình Khiêm trước mặt, chờ anh đọc số. Dáng vẻ đó cực giống với động vật nhỏ đang chờ được cho ăn vậy.

Đúng lúc đó, Kỷ Đình Khiêm nhìn xuống Minh Hoài, không biết sao mà bầu không khí lại bỗng nhiên trở nên có chút mờ ám. Trước khi nó phát triển theo một hướng không lường được, Kỷ Đình Khiêm mở miệng đọc một chuỗi số cho cậu.

Nhìn thấy xác thực bạn bè thành công hiển thị trên giao diện, Minh Hoài mừng thầm. Hôm nay thật sự là một bước tiến lớn, nhưng ngoài mặt vẫn phải dè dặt chút.

Thế là cậu dè dặt đăng một bài weibo. Sau đó cậu đi tới bên cạnh Kỷ Đình Khiêm, nhìn chằm chằm Kỷ Đình Khiêm tới khi anh đăng weibo rồi mới thôi.

Một buổi tối, hai bài weibo được đăng lên im hơi bặt tiếng. Sau đó đã làm nổi lên một đợt sóng lớn.

Minh Hoài (V): Đang ghi hình chương trình, chúc mọi người ngủ ngon <3 <3 [Hình ảnh]

Kỷ Đình Khiêm (V): Chúc ngủ ngon [Hình ảnh]

_______

Dạo này bận quá huhuhu T.T

Truyện convert hay : Trọng Sinh Tám Vạn Năm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện